Vì Doãn Mộ Tư hứa sẽ đến nên Tống Tư Hàn luôn chờ cô trước khi bước vào phòng phẫu thuật. Nhưng khi Hàn Thương Nguyên và Doãn Mộ Tư cùng nhau xuất hiện, gương mặt dịu dàng của anh ta trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Người đàn ông là một kẻ nguy hiểm không kém Lục Vũ Thần, vì sao cô ấy lại đi cùng với hắn.
Tầng Hải Châu nhíu mày:"Nói nhanh lên, đừng làm tốn thời gian của tôi."
Doãn Mộ Tư xem như bỏ qua khó ở của Tầng Hải Châu liền mỉm cười:"Chúng tôi không có gì để nói, mọi việc nhờ vào bác sĩ Tầng, với y thuật của anh tôi tin tưởng phẫu thuật sẽ thành công."
Tống Tư Hàn nhìn Doãn Mộ Tư mỉm cười như nói hãy tin tưởng hắn, nhìn Hàn Thương Nguyên nói:"Đa tạ Hàn thiếu gia đến thăm tôi, xin phép."
Hàn Thương Nguyên cũng cười nhẹ:"Chúc Tống tổng phẫu thuật thành công, sớm ngày bình phục."
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Doãn Mộ Tư và Hàn Thương Nguyên ngồi bên ngoài chờ, ban đêm có chút gió lạnh, Hàn Thương Nguyên khoác áo khoác cho cô:"Trời lạnh, đừng để bị cảm."
Doãn Mộ Tư tiếp nhận mỉm cười:"Cảm ơn anh."
Trời càng hướng về đông càng lạnh hơn, sau này ra đường cô phải chú ý mang theo áo khoác.
Ca phẫu thuật diễn ra hơn một tiếng thì hoàn thành.
Doãn Mộ Tư bước đến hỏi Tầng Hải Châu tình hình của anh ta.
Tầng Hải Châu liền nói như đùa:"Ca phẫu thuật rất thành công, mặc dù hai chân không thể đứng lên nhưng chân thứ ba vẫn đứng được. Có vợ có con không thành vấn đề, chỉ là bên phía nữ nhân chịu cực một chút."
Doãn Mộ Tư:"..."
Nhìn thấy Doãn Mộ Tư hai tai đỏ bừng ngượng ngùng, Hàn Thương Nguyên liền lên tiếng:"Bác sĩ Tầng vất vả rồi."
Y tá đẩy Tống Tư Hàn quay về phòng bệnh, Doãn Mộ Tư liền đi theo.
Bên này Hàn Thương Nguyên vẫn đứng ở đó, ánh mắt nhìn về phía Tầng Hải Châu:"Đôi chân của hắn, cậu thật sự không có cách sao?"
Hắn tạm ngừng lại rồi nói tiếp:"Điều kiện tùy vào cậu."
Tầng Hải Châu bật cười:"Tống tổng cũng hỏi tôi câu y như anh, tôi đáp y thuật của tôi có giới hạn… hiện tại cũng chỉ có thể trả lời anh như vậy."
Tầng Hải Châu nói rồi liền bỏ đi, thay y phục đi ra xe. Hắn liền gọi cho Lục Vũ Thần:"Giải phẫu thành công."
Lục Vũ Thần lạnh nhạt:"Như dự kiến?"
Tầng Hải Châu cảm thấy nhàm chán liền nhớ lại khi nãy mà nói:"Cậu biết tôi vừa gặp ai không?"
Lục Vũ Thần đoán được Tầng Hải Châu muốn nói cái gì liền đáp:"Nếu không có gì thì tôi cúp máy."
"Này, cậu cũng phải nghe tôi nói chứ?"
Không đợi Lục Vũ Thần trả lời, hắn nói tiếp:"Tôi thấy Doãn Mộ Tư đi cùng Hàn Thương Nguyên cùng nhau đến thăm Tống Tư Hàn. Tôi cảm thấy Hàn Thương Nguyên kia chắc chắn có tình ý với cô ấy, còn Tống Tư Hàn luôn muốn hai người ly hôn, tuy hắn hiện tại vẫn có nam nhân nhưng hai chân lại phế rồi."
"Nhưng cậu biết Hàn Thương Nguyên nói gì với tôi không? Hắn nói muốn ta chữa trị đôi chân cho Tống Tư Hàn, điều kiện gì tôi tự chọn, haha không ngờ hắn như vậy lại có hứng thú với Doãn Mộ Tư."
Tút tút tút
Tầng Hải Châu:"..."
Chết tiệt, tôi còn chưa nói xong mà.
Tầng Hải Châu ngồi trong xe suy nghĩ:"Hiện tại phụ nữ ly hôn đang là thịnh hành sao?"
Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh kia đều vừa ly hôn không lâu đều đã có người theo đuổi. Hàn Dĩnh lại còn mang thai luôn rồi.
Hắn đang tưởng tượng một ngày Doãn Mộ Tư mang thai con của người khác, chắc nét mặt của Lục Vũ Thần rất đặc sắc.
Lúc này bên ngoài một cô gái dáng người cao, gương mặt lai tây xinh đẹp bước đến xe của hắn gõ cửa kính.
"Sao đấy cháu gái." - Tầng Hải Châu mở cửa kính hỏi.
"Đi xem náo nhiệt không chú Tầng."
Lục Hân Nghi lên xe, Tầng Hải Châu mang chuyện vừa nãy kể lại cho cô nghe. Chỉ thấy Lục Hân Nghi cảm thán:"Chú đúng chỉ có mỗi giỏi y thuật."
Tầng Hải Châu bị mắng liền ấm ức:"Ý cháu là gì đây?"
Lục Hân Nghi nói:"Chú biết cháu đang đi đâu không, cháu được mời đến ăn tiệc mừng Doãn Mộ Tư độc thân đây."
Tầng Hải Châu không tin:"Không thể nào, Doãn Mộ Tư hiện đang ở bệnh viện. Vả lại cùng Lục Vũ Thần ly hôn, cô ấy phải là người chịu đựng, tôi nghĩ khi không có người cô ấy sẽ phải nhốt mình khóc lóc một trận, ở đó mà đi ăn mừng."
Lục Hân Nghĩ bĩu môi, sau đó cười lạnh:" Cháu chỉ đang ở người nhốt mình lại khóc kia sẽ là bạn thân của chú ấy. Bên cạnh Doãn Mộ Tư không thiếu nam nhân đeo đuổi. Dù Tống Tư Hàn đã phế vẫn còn Hàn Thương Nguyên."
Lục Hân Nghi mắt chớp chớp chóng cằm nói:'Anh ta vừa đẹp trai vừa tài giỏi, xét các phương diện đều không thua kém chú nhỏ. Đã vậy tính tình nho nhã dịu dàng, còn chú nhỏ thì… thôi cháu chẳng buồn nghĩ đến."
"Mất vợ đáng đời."
Tầng Hải Châu gật gật đầu:"Vậy là muốn rủ chú đến cùng tiệc ăn mừng đó?"
Lục Hân Nghi gật đầu:"Đi cùng cháu, để chú thông minh hơn một chút. Đi thôi, địa chỉ là hộp đêm XX."
Tầng Hải Châu nghĩ một lúc liền nhắn cho Lục Vũ Thần:"Vũ Thần, đêm nay chúc mừng cậu khôi phục độc thân, đến hộp đêm XX, tôi tính tiền."
Lục Vũ Thần nhắn lại:"Hiện tại đang bận, tối sẽ đến."
Tầng Hải Châu hưng phấn đến suýt chút nữa lạc tay lái thầm nghĩ:'Đêm nay có trò hay để xem hahaha."
Tại Nam Sơn diamond.
Lý Lệ đang quỳ tại trước mặt Lục Vũ Thần, sắc mặt trắng bệch toàn thân run rẩy.
Lục Vũ Thần nhìn những bức ảnh trong tay, ném xuống đất:"Nói đi, khi tôi còn kiên nhẫn để nghe."
Lý Lệ nhìn những bức ảnh mà cô ta tung ra, ảnh Doãn Mộ Tư lên xe Hàn Thương Nguyên, ảnh chiếc xe chạy vào khu vực rừng núi vắng vẻ.
Lý Lệ run rẩy đáp:"Bức ảnh này là do tôi chụp được khi anh và cô ấy chưa ly hôn, tôi nói đều là sự thật?."
"Cô theo dõi Doãn Mộ Tư?"
"Không có, tôi cùng bạn bè đến nhà hàng vô tình nhìn thấy."
Lục Vũ Thần nhếch môi:"Vô tình nhìn thấy liền theo xe chụp lại, cô nên nói lời của con người."
Cận vệ bên cạnh Lục Vũ Thần lên tiếng nhắc nhở:"Cô tốt nhất nên thành thật khai báo, không phải cô không biết việc nói láo Bang Chủ hậu quả ra sao?"
Sắc mặt Lý Lệ sợ đến khiếp vía, cong người quỳ sập xuống:"Tôi thừa nhận tôi theo dõi Doãn Mộ Tư, hôm qua nhìn thấy cô ấy đi cùng Hàn Thương Nguyên liền đi theo."
Cận vệ lại nói:"Lý do?"
Lý Lệ khóc thảm:"Tôi biết Lâm tiểu thư yêu Lục tổng sâu sắc, hai người lại có một đứa con chung. Tôi luôn hy vọng cả nhà ba người luôn ở bên nhau, vì vậy khi nhìn thấy Doãn Mộ Tư đi cùng người đàn ông khác tôi đã đi theo cô ấy."
Ánh mắt sắc bén nhìn thấu những lời nói dối của Lục Vũ Thần dán lên người Lý Lệ khiến cô ta hoảng sợ..
"Dối trá."
Lý Lệ lắc đầu, khẩn trương giải thích:"Lục tổng, những lời tôi nói đều là sự thật, không có nói dối, tôi không có nói dối."
Lục Vũ Thần nhắm mắt ra lệnh:"Lôi xuống, không để cô ta nếm chút đau đớn cô ta sẽ không khai ra."
Hai cận vệ kéo Lý Lệ vào địa lao, chỉ còn nghe tiếng la hét của cô ta xa dần.
Chưa đến mười phút, Lý Lệ đã khai nhận.
Cô ta thú nhận được lệnh của Lâm Y Đình theo dõi Doãn Mộ Tư, những bức ảnh này cũng là do Lâm Y Đình sai cô ta đưa lên. Lâm Y Đình có ơn với cô ta, nên cô ta muốn giúp cô ấy.
Thật ra ở sườn núi hai người kia không hề làm cái gì quá phận, cô ta còn quay lại video.
Lục Vũ Thần mở video lên.
Chỉ thấy Hàn Thương Nguyên ngồi trên xe không bước xuống.
Doãn Mộ Tư thân hình mảnh mai, chiếc váy bay bay. Cơn gió mạnh mẽ khiến mái tóc cô bay không có trật tự.
:"Lục Vũ Thần, đi chết đi."
"Lục Vũ Thần, đại ác ma, cút đi."
"LỤC VŨ THẦN, ĐỒ TÀN NHẪN, TÔI GHÉT ANH."
"Lục Vũ Thần, tôi không cho phép tôi thích anh… nhưng tôi không làm được."
Sau đó, cô ngồi sụp xuống, mặt tựa vào gối khóc nức nở.
Lục Vũ Thần cảm giác trái tim bị thắt lại, cảm giác đau đớn này hắn chưa từng trải qua.
Lâm Y Đình được gọi đến Nam Sơn Diamond. Bởi vì cô nghĩ bản thân đã căn dặn Lý Lệ thật kỹ càng nên trong lòng cũng không có chột dạ.
Khi đến nơi, người hầu ai nấy đều đưa cặp mắt hoảng sợ nhìn cô ta, không ai chào đón khiến cô ta biết, đã có chuyện rồi.
Lâm Y Đình mang điện thoại muốn gọi cho Lý Lệ. Cận vệ đã đi bước đến nói:'"Lâm tiểu thư, cô muốn gọi cho ai, nếu là Lý Lệ thì không cần gọi."
Cô ta đưa điện thoại thả xuống, sắc mặt tức giận nhìn cận vệ:"Ý của cậu là gì tôi nghe không hiểu."
Cận vệ không quá phận chỉ cười:"Cô không hiểu hay giả vờ không hiểu đều không quan trọng, bang chủ đợi cô ở thư phòng."
Lâm Y Đình theo cận vệ đi vào bên trong thư phòng của Lục phủ.
Bên trong, Lục Vũ Thần đang ngồi trên chiếc ghế da, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt rơi vào chất lỏng màu đỏ như máu, gương mặt lạnh nhạt đẹp ba chiều tuấn mỹ, như một vị vua đang chễm chệ mỹ thực.
Ánh mắt Lâm Y Đình si mê nhìn anh:"Vũ Thần."
Lâm Y Đình vừa mở miệng, một chiếc khăn dính vết đỏ tươi được đẩy xuống đất, giọng nói Lục Vũ Thần băng lạnh:"Nhìn."
Ánh mắt cô ta từ si mê Lục Vũ Thần, rơi xuống chiếc khăn dưới đất, màu đỏ kia chính là máu, cô ta biết đó là máu của Lý Lệ.
Sự sợ hãi nén xuống, cô ta bình tĩnh nói:"Đây là gì?"
Cô ta sẽ phủ nhận đến cùng.
Lục Vũ Thần đưa mắt lên chiếc Hublot phiên bản giới hạn trên tay, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm không chút cảm xúc:"Cho cô 5 phút, nếu còn không nói sự thật… không ai có thể cứu cô."