Cố Triết liếc mắt nhìn Từ Oánh, biết cô ta đang mắng mình nhưng hắn không bày ra bộ dạng tức giận, hành động này của cô ta sớm muộn gì cũng phải trả giá, hắn không gấp.
Mọi người chính là không ngờ Lục Vũ Thần lại dễ dàng tin lời Doãn Mộ Tư giải thích, không cần đưa ra một bằng chứng nào. Có tin đồn bọn họ ly hôn và Doãn Mộ Tư lừa dối, nhưng hiện tại có vẻ không đúng.
Lục Vũ Thần còn tin tưởng, bọn họ sao có thể không tin?
Có vẻ như có kẻ nào đó cố tình muốn hủy thanh danh của Doãn Mộ Tư.
Mọi người lại dồn ánh nhìn về Lâm Yến, Doãn Mộ Tư vừa mới nói Lâm Yến mua chuộc thủy quân bôi nhọ cô, mà Lâm Yến cũng không phủ nhận, vẫn muốn đổ tội danh đó lên đầu Doãn Mộ Tư, nhưng cô ta thua thê thảm.
Nghe câu nói của Lục Vũ Thần, Lâm Yến chân mềm nhũn, sắc mắt tái đi, cô không thể tin được Lục Vũ Thần lại dễ dàng tin lời Doãn Mộ Tư.
Cô ta đã thua, thua thảm hại.
Ngay khi cô ta lọt vào một hố sâu vô vọng, tiếng đập cửa vang lên, là cảnh sát xuất hiện.
"Lâm Yến là ai?" - Một vị cảnh sát hỏi.
Từ Oánh lập tức chỉ hướng Lâm Yến:"Đồng chí cảnh sát, là cô ta."
Mấy viên cảnh sát lần lượt đi vào, đứng trước Lâm Yến nói:"Cô Lâm Yến, có người tố cáo cô công kích cá nhân và phạm tội thương nghiệp, mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát."
Lâm Yến theo phản xạ nhìn Doãn Mộ Tư:"Là cô?"
Doãn Mộ Tư cũng không phủ nhận, thản nhiên đáp:"Đúng vậy."
Vậy đây chính là một cái bẫy mà Doãn Mộ Tư bày ra cho Lâm Yến.
"Là cô, cô gài bẫy tôi?"
Doãn Mộ Tư chỉ nhếch môi cười.
"Cô muốn hủy tôi?"
Lần này Doãn Mộ Tư không thừa nhận:"Lâm Yến, tự cô hủy hoại cô, tôi chỉ muốn lấy lại công lý cho bản thân tôi."
"Cô Lâm Yến, mời cô đi theo chúng tôi." - Viên cảnh sát một lần nữa lên tiếng.
Lâm Yến trước khi đi nhìn Lục Vũ Thần hoảng sợ:"Lục tổng, anh phải tin tưởng tôi, đừng để bị Doãn Mộ Tư lừa gạt."
Sắc mặt Lục Vũ Thần lạnh như băng:"Tôi làm việc cần một người ngu đần như cô dạy bảo. Cô tốt nhất đừng ra ngoài, bằng không từ trên người Lục Thanh Hy lấy bao nhiêu, tôi sẽ lấy lại gấp trăm ngàn lần."
Lâm Yến hoảng loạn… lời nói này chính là muốn tiêu diệt Lâm gia. Cô ta làm sao có số tiền lớn như vậy mà trả lại…lúc này trong cổ họng liền cảm thấy ứ nghẹn, liền phun một một ngụm máu tươi ngất đi.
Mọi người nhìn nhau, không hiểu Lâm Yến đã tiêu của Lục Thanh Hy hết bao nhiêu mà khiến cô ta có thể phun máu như vậy?
Tưởng chừng như là hết chuyện, mọi người đều muốn rời đi, bữa tiệc này coi như là chơi không nổi.
Nhưng lúc này, cảnh sát lại hô lên:"Bạch Phi Tinh, Lâm Tranh, mời đi theo chúng tôi một chuyến."
Lâm Tranh sợ đến trắng bệt, từ khi Lục Vũ Thần xuất hiện đã muốn tránh đi sự chú ý.
Bạch Phi Tinh giận tím mặt:"Xin hỏi các anh, sao lại bắt chúng tôi?"
Cảnh sát đáp:"Bạn bị bị ngờ vi phạm văn hóa truyền thông tổn hại đến danh tiếng của người khác, gây rối và xúc phạm dạnh dự người khác nghiêm trọng, xin hãy đến đồn cảnh sát hợp tác điều tra."
Bạch Phi Tinh nhìn Doãn Mộ Tư:"Người khác, có phải là cô không?"
Doãn Mộ Tư nhếch môi cười:"Là tôi."
"Cô vu oan cho tôi."
Doãn Mộ Tư tràn tức giận nói:"Bạch Phi Tinh, nếu không có bằng chứng, tôi cũng không vu cho cô được, đúng không?"
"Cha của tôi trước kia đối với Bạch gia các người không tệ, các người lại cấu kết Doãn Danh hãm hại nhà tôi. Bây giờ ông ta đã chết rồi, cha của các người cũng đang cấu kết bọn cổ đông muốn làm loạn, con cái thì lên mạng chửi rủa nói xấu tôi. Tôi thật không biết, gia đình tôi đắc tội gì với các người."
Doãn Mộ Tư cố ý nhắc đến cha bọn chúng, lúc này Bạch Giai Giai sắc mặt trắng bệch, nắm chặt tay Cố Triết khóc:"Không có, ba tôi không phải như cô nói."
"Không có? Không có mà Doãn Danh sụp đổ cha cô liền bị bắt, Bạch gia các người ai lại không rõ ràng chuyện này, lại mang bộ dạng nói dối."
Những lời Doãn Mộ Tư nói ra, mọi người trong phòng bao đều nhìn Bạch Giai Giai cười nhạo.
Bạch Giai Giai khóc đến tàn tâm nhưng lần này Cố Triết lại không vì cô ta ra mặt.
Cảnh sát liền đưa Lâm Tranh và Bạch Phi Tinh rời đi.
Lục Vũ Thần cảm thấy nhàm chán, sắc mặt lạnh lùng đứng lên, hai chân thon dài hướng về phía cửa, phía sau Tầng Hải Châu và Lục Hân Nghi cũng đứng lên.
Lục Hân Nghi: Không đi theo có ngày bị đuổi =.="
Nhìn thấy Lục Vũ Thần rời đi, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy áp lực trong lòng được đặt xuống.
Doãn Mộ Tư nhìn anh rời đi, trong lòng cũng nhẹ đi vài phần, anh ta sẽ không biết bữa tiệc độc thân sắp tới mà cô tổ chức.
"Lục tổng, sao lại đi sớm như vậy?"
Giọng nói của Hàn Thương Nguyên vang lên:"Mộ Mộ đặt phòng bên cạnh để tổ chức lễ độc thân, anh có muốn ở lại uống vài ly chúc mừng cô ấy không?"
Bóng dáng Lục Vũ Thần dừng lại ở cửa, trong lòng mọi người lại dâng lên, không ai dám thở mạnh.
Doãn Mộ Tư nhìn Hàn Thương Nguyên, cô muốn giết chết người anh trai tàn nhẫn này được không?
Ai mượn anh nói, ai nhờ anh mời.
Nhìn về hướng Lục Vũ Thần, Doãn Mộ Tư khấn vái: đi đi, đừng quay đầu, đi đi, đừng quay đầu,...
Lục Vũ Thần xoay đầu lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Doãn Mộ Tư, mông mỏng chậm rãi nhếch lên:"Được, vừa văn tôi cũng vừa khôi phục độc thân, Doãn tiểu thư nếu không phiền, chúng ta hãy cùng nhau ăn mừng."
Doãn Mộ Tư cảm giác như bị mũi tên bắn trúng, toàn thân cứng đờ, khóe miệng giật giật:"Được… được.."
Được cái cmn, ai muốn cùng hắn chúc mừng chung?
Doãn Mộ Tư tự chửi mắng trong lòng, đối diện với hắn ta, chứ không sao lại không thể nói ra.
Doãn Mộ Tư khóc không ra tiếng, Hàn Thương Nguyên ở bên cạnh liền cúi người cầm túi xách cho cô, kéo cô đứng lên, nắm tay cô cười cười:"Đi thôi, Mộ Mộ."
Nói xong, Hàn Thương Nguyên dẫn Doãn Mộ Tư còn ngây người đi ngang qua Lục Vũ Thần.
Ánh mắt mọi người đều cả kinh, Hàn Thương Nguyên là đang khiêu khích Lục Vũ Thần.
Nhưng thật sự Lục Vũ Thần lại ăn tiệc độc thân với vợ cũ?
Điều này đúng là đáng được mong đợi.
Từ Oánh cũng hô lên:"Chuyển phòng rồi, ai muốn đến chơi thì đến?"
Trần Chí Kiên khoác vai Từ Oánh cùng rời đi.
Sandy nhàn nhã liếc nhìn Cố Triết rồi nhếch môi cười rời đi, nơi này không có đất cho hắn diễn.
Tiếp lấy Tô Hưng và Trần Giang cũng lần lượt rời đi.
Mấy cô chiêu, cậu ấm kẻ về người thì rời đi, trong nháy mắt trong phòng chỉ còn bốn người Cố Triết, Bạch Giai Giai, Cố Hải Ninh, Hoàng Châu.
Bạch Giai Giai nhỏ giọng:"Anh Triết, hay chúng ta về đi."
Cố Hải Ninh nhếch môi nhìn anh trai nói:"Anh hai, có dám qua đó chơi không?"
Cố Triết cười lạnh:"Có gì không dám?"
Nói xong, hắn kéo Bạch Giai Giai đứng lên, nhếch môi cười trong oán giận:"Chúng ta đi xem náo nhiệt, nhất định có trò hay để xem."
Mà chính Cố Triết cũng không biết, trò hay tất nhiên sẽ có… nhưng mà, hắn lại là nhân vật chính.
Cố Triết và Bạch Giai Giai rời đi, chỉ còn lại hai người.
Cố Hải Ninh nhìn Hoàng Châu nói:"Em không muốn đi?"
Cô ta lắc đầu, tâm trạng trung xuống:"Nhà của em và Hàn gia đang nói chuyện hôn sự giữa em và Hàn Thương Nguyên, mẫu thân hai đều đồng ý, thế nhưng xem thái độ của anh ấy với Doãn Mộ Tư kia thật làm em phiền lòng."
Nụ cười trên khóe môi Cố Hải Ninh thu lại, mắt nhíu lại:"Em đồng ý sao?"
Hoàng Châu không chút sợ hãi, cười cười:"Ba mẹ em đã quyết định, em có cách nào từ chối. May mà Hàn Thương Nguyên cũng là tào mạo vẹn toàn, em có cái gì mà không vừa lòng?"
Cố Hải Ninh kìm nén hận ý trong lòng:"Để anh đưa em về."
Hoàng Châu nói:"Em muốn qua bên kia xem một chút."
Xem cái gì, là xem Hàn Thương Nguyên?
Cố Hải Ninh cũng không hỏi, màng theo Hoàng Châu đi qua phòng bên cạnh.