Hàn Dĩnh nghiến răng về phía Sandy, dùng hai tay muốn bóp cổ hắn:"Nói một câu nữa, tôi xé rách miệng của anh ra."
Chồng, ai gả cho hắn khi nào.
Người đàn ông này không dính lấy cô thì sẽ chết à. Sao lại khiến cô khó chịu như vậy, thấy phiền muốn chết.
Sandy lập tức nắm chặt tay Hàn Dĩnh, trên cổ anh xuất hiện hai vết cào ửng hồng từ móng tay của cô, tức giận gầm lên:"Chết tiệt, anh mà không dạy em một bài học, em liền nghĩ anh là hổ bệnh."
Sandy một tay nắm lấy tay Hàn Dĩnh, một tay vươn tới nách cô, dùng sức nhấc bổng cô lên, đem cô ấn xuống sopha một lần nữa, dùng thân đè xuống.
Hàn Dĩnh hiện tại tay chân đề bị Sandy khống chế, toàn thân cô bị Sandy đè xuống không thể nhúc nhích được.
Cô tức giận cũng không thể đánh được nữa.
Cô nam quả nữ, tư thế mập mờ, nếu hắn tiếp tục muốn ăn cô, cô không có cách nào thoát khỏi hắn, cận vệ bên ngoài kia cũng không thể trông cậy.
Cô biết mình càng giẫy giụa thì càng kích động dục vọng của hắn mà thôi. Hàn Dĩnh liền bình tĩnh lại, vẫn một mực muốn đẩy hắn ra xa:"Sandy, tôi thực sự không thích anh, anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi không, hãy ra khỏi nhà tôi đi."
Sandy đưa đôi mắt trầm xuống nhìn cô.
Thấy hồi lâu hắn cũng không đáp, Hàn Dĩnh tiếp tục nói:"Hiện tại sự xuất hiện của anh đã gây ra rất nhiều phiền phức cho cuộc sống của tôi, anh hãy dừng lại đi nếu không ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm."
"Ai muốn trở thành bạn của em?"
Sandy cười lạnh một cái, đưa tay vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cưng chiều vuốt ve:"Có bạn bè nào mà làm tình điên cuồng như chúng ta không, anh đã nói rồi… em đụng vào người anh liền phải cả đời ràng buộc. Nếu không em nghĩ vì sao tôi lại ở lại Nam Sơn, vì sao tôi lại dọn đến cái nơi này."
Hàn Dĩnh cắn răng:"Lúc đó tôi bị trúng thuốc, không tính."
Bàn tay Sandy di chuyển từ gò má đến chiếc cằm thanh tú, ngón tay cái đặt lên môi dưới của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, đầu ngón tay lưu luyến không muốn rời.
"Bởi vì một câu nói của cô, tôi thay đổi cả một lịch trình cuộc đời, giờ cô nói không tính?"
Nếu không vì câu nói cùng hắn trói buộc cả đời, hắn đã trở về Ý từ lâu.
"Vậy anh muốn cái gì?"
Tên này thật sự bị điên rồi, lời nói lúc cô trúng thuốc mà hắn cũng tính, thật sự thay đổi lịch trình vì cô?
Sandy trả lời quyết liệt và độc đoán:"Anh muốn em làm vợ của anh."
Hàn Dĩnh không chút do dự:"Không…"
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đôi môi Sandy liền rơi xuống môi cô, ép buộc lời từ chối của cô nuốt vào..
Nụ hôn của Sandy vẫn rất quen thuộc, gàng buộc, si mê khiến cô không thể khống chế mà đáp lại.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, cho đến khi hắn hài lòng mới buông cô ra.
Sandy đưa tay nhéo mũi của Hàn Dĩnh:"Nói đi, làm vợ của anh."
"Không có khả năng."
Sandy hai mắt nguy hiểm nheo lại, luồn tay vào trong vạt áo cô:"Ngủ thêm một lần nữa, em không rên tôi sẽ rời đi ngay lập tức."
"Sandy, đồ biến thái… tôi sẽ không để anh làm càng nữa."
Sắc mặt xinh đẹp của Hàn Dĩnh tái nhợt, hắn biết cô kiên quyết cự tuyệt, tận đáy lòng không muốn gần gũi. Xem ra, cô đã không còn dễ bị hắn dụ dỗ nữa, có phải do Cố Triết?
Qua rất lâu, bàn tay Sandy chỉ lướt qua bụng cô, hô hấp dần dần bình tĩnh, cuối cùng chỉ hôn lên bụng cô rồi buông cô ra:"Hôm nay đến đây thôi, muộn rồi chúng ta đi ngủ."
"Sandy, anh thật sự không chịu đi."
Sandy không đáp, đi thẳng vào phòng ngủ.
Hàn Dĩnh vô cùng tức giận, không còn cách nào khác ngoài việc gọi cảnh sát.
Cô hôm nay nhất định phải giải quyết chuyện này, nếu không thì hắn ta sẽ bám mãi không buông.
Cảnh sát đến rất nhanh, và cũng đi rất nhanh.
Trước khi rời đi, đồng chí cảnh sát lớn tuổi còn dạy dỗ Hàn Dĩnh một câu:"Hai người trẻ tuổi xảy ra cãi vã là chuyện bình thường, đừng đuổi cậu ấy đi, điều đó sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông, lỡ như ngày nào đó cậu ấy thật sự ra đi, cô sẽ tìm một người đàn ông tốt như vậy ở đâu?"
Hàn Dĩnh nhíu mày:"Anh ta không phải bạn trai của cháu, hắn bị thần kinh."
Đồng chí cảnh sát liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha, sau đó liếc nhìn bức ảnh được ghép trong khung kính trên tường:"Không phải bạn trai bạn gái, chụp ảnh ghép vào khung treo trong nhà?"
"Tôi thật không có quan hệ với hắn."
Cảnh sát lại cắt ngang lời giải thích kia mà nói:"Giận cái gì thì cũng đã làm người ta ra bộ dạng thế kia rồi, nếu còn muốn ở cùng thì nên bình tĩnh lại, không nên động tay động chân."
Tiếp đó, lại nhìn về phía Sandy đang ngồi bấm ipad, tài liệu dày đặc trên bàn:"Còn có cậu nữa, đừng chỉ biết công việc mà bỏ bê bạn gái."
Sandy ngẩng đầu lên, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Hàn Dĩnh rồi ủ rũ:"Tôi sợ là không tìm được chút chuyện làm, không nhịn được mà cải nhau với cô ấy."
Nhìn xem, gương mặt có chút vết thương, ở cổ còn có vết cào, ánh mắt bất đắc dĩ, rõ ràng người đàn ông này rất bao dung và tha thứ cho bạn gái. Tính tình thật sự kiềm chế rất tốt, làm sao là kẻ thần kinh được.
Vị cảnh sát lớn tuổi quay đầu, cùng các cảnh sát khác lần lượt rời đi, không quên giáo huấn thêm một câu:"Đừng có tùy tiện gọi cảnh sát nữa, lãng phí lực lượng chính là phạm pháp."
Hàn Dĩnh giận đến tái xanh, mấy cảnh sát này làm sao vậy? Nhìn thế nào ra cô và hắn như một đôi vợ chồng trẻ cải vã.
Những bức ảnh kia ở đâu ra vậy, tên biến thái này biết sẽ có ngày cô báo cảnh sát nên chuẩn bik trước.
Sandy vẫn dán mắt vào ipad, cái bộ dạng làm bộ bận rộn công việc một cách kiềm chế và bình tĩnh.
Hàn Dĩnh nhìn môt dạng như vậy liền cáu kĩnh:"Họ đi hết rồi, anh còn giả vờ cái gì."
Sandy hai mắt dán chặt trên ipad, bàn tay bấm trên bàn phím cũng không ngẩng đầu lên đáp:"Anh có việc gấp cần xử lý, em mệt thì ngủ trước đi."
Hàn Dĩnh:"..."
Hắn ta thật sự xem lời mấy viên cảnh sát kia nói là sự thật, bày ra một bộ dạng bận rộn.
Nhà của cô mà hắn giữ chìa khóa, đánh nhau liền đánh không lại, báo cảnh sát liền bị dạy dỗ, xã hội này làm sao vậy?
Hàn Dĩnh tức giận chỉ vào Sandy nói:"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh chết anh."
Sandy nhìn về phía Hàn Dĩnh, vẻ mặt trêu ngươi cười cợt, mang một ngón tay móc lại về phía cô khiêu khích:"Sớm muộn không cần đợi, bây giờ đến đây làm chết anh."
"Đồ thần kinh."
Hàn Dĩnh giận dữ cởi dép đi trong nhà ném về phía Sandy.
Ném xong liền bỏ chạy về phòng khóa trái cửa.
Sandy:"..."
Nữ nhân này càng ngày càng bộc lộ bản tính thích ăn đòn.
Hắn nhìn đôi giày được chụp lại gọn trong tay, để lại ngay ngắn một bên. Ánh mắt lại dán vào ipad cùng bàn phím gõ chữ, bàn tay nhanh nhẹn không sai sót.
Lúc này, một chiếc dép còn lại bay tới, đáp thẳng vào mặt Sandy.
"Hàn… Dĩnh…"
"Ha ha ha ha."
Lúc Sandy chưa kịp đứng lên bắt nhốt, Hàn Dĩnh đã bỏ chạy ra ngoài với nụ cười càn rỡ.
Sau khi Hàn Dĩnh đã bỏ chạy, Sandy nhìn chiếc dép rơi xuống đất, hăn liền lắc đầu đầy nét cưng chiều, vươn tay nhặt lên để bên cạnh chiếc lúc nãy thật gòn gàng.
Hắn tiếp tục mở ipad làm việc đến gần sáng.
Hừ, vì ai mà lão tử phải hành xác như vậy, còn dám nói là không tính… tôi đây sẽ tính toán với em cả đời.
Hắn dũi tay, ánh mắt hướng đến bức ảnh của cô treo trên tường, ánh mắt đầy ôn nhu chuyển biến khó lường.
Cố Triết… ngươi lại dám khiến người phụ nữ của tôi tổn thương, cuộc sống tươi đẹp của ngươi sẽ kết thúc.
Buổi sáng, sau khi Hàn Dĩnh tỉnh lại, thấy giường còn lạnh, bên kia giống như không có hơi ấm con người, cửa phòng vẫn khóa, xem ra đêm qua Sandy thật sự không tiến vào.
Cô đi ra ngoài, bên trong phòng khách không nhìn thấy hắn, trên bàn chiếc ipad nằm đè lên xấp tài liệu gọn gàng, trong phòng bếp truyền ra hương thơm của bánh mì nướng.
Bên trong phòng bếp, Sandy mặc một chiếc áo sơ mi trắng tiệp với màu da trắng lạnh của hắn, phía trước đeo tạp dề in hoa hướng dương của cô.
Phòng bếp này, Cố Triết chưa từng ghé qua mặc cho bao nhiêu năm sinh sống ở nơi này…
Bạn có biết, người đàn ông mặc tạp dề vào bếp, chuẩn bị cho bạn bữa sáng rất đẹp trai không?
Hàn Dĩnh nắm chặt hai tay, không muốn bản thân lung lay ý định.
Sandy ngước nhìn Hàn Dĩnh mỉm cười, mái tóc bạch kim của hắn cột cao lên để lộ đường nét gương mặt mê hồn, toàn thân hắn cao lớn, chiếc áo sơ mi cởi 2 nút đầu làm lộ ra cơ ngực lực lưỡng.
"Ngồi xuống đi, bữa sáng của em sắp có rồi."
Một đêm cãi nhau, buổi sáng không khí hiện tại không đúng lắm.
"Muốn cãi nhau hay đánh nhau em cũng phải ăn xong mới có thể tiếp tục. Hiện tại không phải là ăn cho một mình em."
Hắn thật lòng quan tâm đến đứa trẻ này, không hề nhìn ra chút giả dối nào bên trong hành động hay lời nói.
"Cho anh ở lại với em, cơm anh nấu nhà anh dọn, phòng ngủ riêng, em không cho phép anh sẽ không động vào em… em đang mang thai, sống một mình không phải lựa chọn tốt. Vả lại chẳng phải em muốn từ chối làm vợ anh sao, sống cùng nhau một thời gian, có thể anh nhận ra tính xấu của em, lúc đó anh sẽ tự rời đi không cần em đuổi đi."
"Có điên mới tin anh."
Hàn Dĩnh nghi ngờ nhìn Sandy, hắn ta đang dụ dỗ cô chấp nhận quen với cuộc sống bên cạnh hắn thì có.
Sandy cười cười, xem ra nữ nhân của anh cũng rất thông minh.
"Ăn đi, chúng ta đi mua đồ cho em bé trước."
Hàn Dĩnh:"..."
Cô từng mơ ước được có con, được cùng Cố Triết đi chọn những thứ bé xíu kia, cuối cùng lại là một người không liên quan cái gì lại muốn đưa cô đi.
"Chưa biết giới tính."
Sandy nhếch môi:"Mua cả hai đi, dù sao sau này em cũng phải sinh thêm cho anh vài đứa trẻ nữa."
"Vân… Phàm…"
Sandy nhét luôn miếng trứng vào miệng cô:"Ăn đi, đừng để anh dùng cách khác để hoàn thành thỏa thuận này."
Cách khác là cách gì?
Lôi cô lên giường làm cô cho đến khi cô đồng ý?
Quá là biến thái vô sỉ mà.
Ăn xong, Sandy dọn dẹp rửa bát, Hàn Dĩnh quay về phòng.
Cô cầm điện thoại, Hàn Dĩnh nằm trên giường gửi cho hội chị em một tin:Các cậu nói thử xem, một nữ nhân ly hôn phải mất bao lâu mới có thể mở lòng đón nhận một người đàn ông khác."
Doãn Mộ Tư nhận được tin của cận vệ hôm qua, cô biết Hàn Dĩnh không đuổi được Sandy ra khỏi nhà nên hiện tại là đang cân nhắc có nên chấp nhận Sandy hay không?
Doãn Mộ Tư:Nếu đối phương tốt với cậu, cậu có thể thử ở cùng anh ta một chỗ, cậu sẽ hiểu được trái tim của anh ta, biết đâu cậu sẽ động tâm và mọi lo lắng sẽ biến mất."
Sandy là kẻ yêu hận rõ ràng, hắn không thích mập mờ.
Nhưng vì cái gì mà chấp nhận dây dưa mập mờ với Hàn Dĩnh, chắc chắn chính là phải lòng cô ấy.
Từ Oánh cũng trả lời:Tớ cũng cảm thấy Sandy thật sự rất tốt, anh ấy đến ở cùng cậu chính là muốn chăm sóc cậu, cậu nghĩ xem ngay cả Cố Triết biết cậu mang thai con anh ta cũng chỉ ích kỷ muốn nó mang họ Cố, Sandy có bắt ép cậu cái gì chưa?"
Doãn Mộ Tư đồng ý:"Đúng vậy?"
Hàn Dĩnh lại nói:Nếu không có đứa bé, mình cũng không muốn dây dưa với anh ta.
Doãn Mộ Tư: Lý do gì mà cậu lại cự tuyệt.
Hàn Dĩnh: Tớ vừa kết thúc một cuộc hôn nhân trong dày vò, tớ không muốn bước vào nữa.
Vậy chính là, Sandy xuất hiện không đúng thời điểm.
Dù Hàn Dĩnh có chút tình cảm cũng muốn phủ nhận, bài trừ nó. Cô vừa kết thúc một đoạn hôn nhân, là lúc cô tuyệt vọng trong tình yêu nhất, lúc cô chưa thể mở lòng đón nhận tình cảm thì Sandy lại xuất hiện, nhất quyết càng rỡ ép buộc dây dưa với cô, khiến cô càng lúc càng trở nên chống đối với loại tình cảm phát sinh này.