Hàn Dĩnh một mình đến bệnh viện ở khoa sản. Sandy gần đây mất tích, không về nhà cũng không liên lạc, Hàn Dĩnh liền cảm thấy thoải mái, không bị hắn làm phiền.
Nhưng thật trong tâm, có một chút lo lắng.
Ngồi ở phòng chờ, Hàn Dĩnh nhìn một vòng xung quanh, ai nấy đều đi một cặp, gương mặt người phụ nữ nũng nịu, gương mặt người đàn ông ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng lại bắt gặp một số người, cả đời không muốn gặp lại.
Hàn Dĩnh không muốn bẩn mắt, đứng lên muốn rời đi, nhưng lại bị ngăn trước mặt cô là một đôi nam nữ.
"Chó tốt không cản đường."
Cố Triết sắc mặt trầm xuống:"Hàn Dĩnh, cô hình như xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai sao?"
Bạch Giai Giai ra vẻ hiền lành, cô ta giật giật góc áo của Cố Triết ra vẻ không muốn anh ta vì cô mà tức giận. Sau đó nhìn về phía Hàn Dĩnh nhỏ giọng:"Chị Hàn Dĩnh, anh Triết có việc muốn nói với chị."
Gần đây, tin tức cô là tiểu tam râm rang trên mạng, cô ta bị hàng ngàn hàng vạn người chửi rủa, giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng đều nhịn xuống.
Hàn Dĩnh cười nửa miệng:"Xin lỗi, tôi không có gì để nói với các người, nhìn thấy liền thấy chán ghét, cho nên hai vị nhìn thấy tôi có thể tự giác tránh xa không?"
Cố Triết giận tái mặt:"Cô ở đây oán trách cái gì, đừng làm ra vẻ cả thế giới này mắc nợ cô."
Hàn Dĩnh nhếch môi:"Ai bắt các người nhìn tôi, các người thích gây sự đúng không?"
Cố Triết sắc mặt ngày càng khó coi:"Tôi đến đây để cảnh cáo cô, cô lén lút tung tin gì ra bên ngoài, để mọi người đều mắng chửi tôi và Giai Giai."
"Mắng hai người có gì sai?"
Cố Triết hâm dọa:"Nếu cô còn tiếp tục thái độ này, chúng ta không còn gì để nói… đứa trẻ kia khi sinh ra, cô cũng đừng hòng mang ra khỏi Cố gia."
Hàn Dĩnh cười lạnh:"Vậy anh muốn cái gì?"
Cố Triết mở miệng:"Cô lên mạng đính chính, Giai Giai không phải kẻ thứ ba."
Hàn Dĩnh nhìn Cố Triết cảm thấy khó hiểu, trước kia cô tại sao lại yêu người đàn ông này.
"Đúng là không biết xấu hổ, nguyên lai chính là anh làm cô ta phình bụng khiến chúng ta đến bước ly hôn, còn muốn bức tôi lấy lại thanh danh cho tiểu tam. Còn không biết xấu hổ tranh con với tôi, sao vậy… anh muốn con của tôi thừa kế Cố gia sao?"
Bạch Giai Giai sắc mặt tái nhợt, Hàn Dĩnh vậy mà lại đang mang thai, nghe bọn họ nói thì đứa bé kia lại chính là con của Cố Triết.
Vậy đứa bé trong bụng cô ta không phải là đứa con duy nhất thừa kế nhà họ Cố.
Cố Triết đột nhiên không nói nên lời, cũng không thể hứa được điều gì.
Bạch Giai Giai oán hận Cố Triết không lên tiếng phủ nhận, cô không thể để Cố Triết có chút hy vọng nữa:"Hóa ra chị Hàn Dĩnh đang muốn mang đứa bé kia ra để anh Triết cho chị gia sản Cố gia. Cô không nhớ bản thân vượt quá giới hạn cùng Vân Phàm, có thai đứa bé kia liền ly hôn với anh Triết, là cô và Vân Phàm làm việc xấu hổ nên nhận nên muốn đổ lỗi cho chúng tôi."
Bệnh viện tư nhân cao cấp, tầng lớp đến khám cũng là thượng lưu… đối với sự kiện ba người này cũng có chút biết.
Thì ra chính là Hàn Dĩnh có thai với Vân Phàm nên phải ly hôn.
Đám người nhìn về phía Hàn Dĩnh, chỉ thấy Hàn Dĩnh giơ tay lên, giơ tay lên tát mạnh vào mặt Bạch Giai Giai.
Nhưng lòng bàn tay của Hàn Dĩnh không rơi vào mặt Bạch Giai Giai, bị bàn tay Cố Triết giữ lại và hất ra xa.
Cô thoát lui vài bước, ánh mắt trừng lên với Cố Triết:"Anh nói cho mọi người biết, nguyên nhân chúng ta ly hôn có phải là do tôi và Vân Phàm vượt quá giới hạn."
Bạch Giai Giai nắm thật chặt cổ tay Cố Triết, đôi mắt đẫm lệ, đáng thương cầu xin hắn.
Cố Triết rất rõ ràng, chỉ cần hắn nói ra thì đây chính là cơ hôi bọn họ thoát khỏi tin tức xấu kia, nhưng nếu thừa nhận hóa ra hắn chính là bị đội mũ xanh.
Hắn nhìn Hàn Dĩnh gương mặt bướng bĩnh xinh đẹp, thật tâm không muốn gật đầu.
Bạch Giai Giai khóc càng thê thảm hơn, siết chặt tay Cố Triết, giọng nói kèm theo tiếng nấc:"Anh Triết, hãy nghĩ đến con trai của chúng ta… em thật sự không thể chịu nổi."
Con trai… con trai…
Cơ thể Cố Triết căng thẳng, sau đó tàn nhẫn nhìn Hàn Dĩnh nói:"Có phải hay không, chẳng phải trong lòng cô rõ ràng nhất."
Chỉ một câu nói, đổ hết chậu nước bẩn lên người cô, lúc này Hàn Dĩnh chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Bạch Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, Cố Triết nói ra lời này cũng chính là không thừa nhận đứa bé trong bụng Hàn Dĩnh.
"Hàn Dĩnh, anh Triết trước đây không nói ra là muốn giữ thể diện cho hai nhà Hàn - Cố, cũng là niệm tình xưa không tính toán với cô."
"Nhưng cô lại thật xấu xa, lại dám mang cái thai của người khác để giành gia sản nhà họ Cố, thậm chí còn bày ra trò bịp bợm, đẩy chậu nước bẩn lên người chúng tôi."
Ánh mắt Hàn Dĩnh nhìn chằm chằm Cố Triết, còn hắn ta lại không hề dám đối mặt với cô.
Hắn cũng rất kinh ngạc, vì sao Bạch Giai Giai ôn nhu hiền lành lại nói ra những lời như vậy không chút chột dạ.
Nhưng lúc này, ngoài lựa chọn im lặng, hắn còn có thể làm gì?
Lần trước ở bữa tiệc, Sandy ôm ấp cô đã bị tung lên mạng, việc này rất kích thích người xem.
Hôm nay lời Cố Triết như khẳng định như vậy, nêu không xử lý đúng cách thì lời nói dối kia sẽ thành công.
Lúc này, giọng nói của Sandy từ phía sau truyền đến:"Hình như nghe được có người vừa nhắc đến tên của tôi?"
Sandy xuất hiện bên cạnh Hàn Dĩnh, ánh mắt rơi vào Bạch Giai Giai mang theo sự khinh thường:"Vừa rồi là cô nói?"
Trong lòng cô ta bị ánh mắt này làm cho phát rung, nhưng bản thân không còn đường lui liền thu lại mà bình thản đáp:"Các người dám làm, còn sợ người khác nói."
Sandy cười cười:"Có bằng chứng không?"
Bạch Giai Giai cắn răng nói:"Chuyện của các người chính mắt anh Triết bắt ngay tại chỗ, còn cần bằng chứng gì?"
Sandy nhìn Cố Triết cười lạnh, nếu hắn thật sự nhìn thấy sự điên cuồng của bọn họ thì quá kích thích rồi:"Cố tổng, sao lại không nói lời nào? Anh không cảm thấy những lời này rất nực cười sao?"
Cố Triết đã không thể quay đầu tự vả được.
"Nực cười không phải là các người sao, đã nói ra hết như vậy còn không biết xấu hổ mà rời đi."
"Cố Triết ơi là Cố Triết, anh có phải đàn ông không vây?"
Sandy khinh bỉ nhìn Cố Triết, khẩu khí dữ dội:"Tôi thừa nhận tôi thích Dĩnh Dĩnh, nhưng chúng tôi chỉ bắt đầu bên nhau khi cô ấy đã ly hôn. Các người dám hất chậu nước bẩn lên phụ nữ của tôi, nằm mơ."
"Vị tiểu thư này, mẹ của cô không dạy cô phải chịu trách nhiệm với lời nói sao? Những lời cô vừa nói đã ảnh hưởng đến danh dự và uy tín của Vân Phàm tôi, hẹn gặp cô ở tòa."
Gương mặt Bạch Giai Giai trắng bệch vì sợ hãi, nhưng nhất quyết không thừa nhận:"Tôi không sợ anh đâu, tôi và anh Triết nói đều là sự thật."
Hàn Dĩnh nhếch môi:"Sự thật, cô dám thề sao?"
Cô ta nhìn Cố Triết, sau đó nhìn những người xung quanh đang đánh giá, nghiến răng nghiến lợi giơ tay thề thốt:"Nếu những gì tôi nói có nữa lời dối trá, tôi sẽ mất đứa trẻ trong bụng mình."
Cố Triết kinh hãi nhìn Bạch Giai Giai, cô ta không sợ lời thề đó sẽ thành hiện thực sao?
Hàn Dĩnh cười lạnh:"Tội lỗi của cô lại muốn đứa bé chưa thành hình gánh thay, cô thật quá ghê tởm."
"Cố Triết, anh muốn tôi đính chính tin tức cặn bã của hai người sao, nằm mơ."
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Triết, Hàn Dĩnh dùng lại một chút, đôi môi đỏ mộng nhếch lên đầy sự mỉa mai:"Tôi thật sự quá kinh hãi, Cố Triết, từ cổ chí kiêm chỉ có một mình anh tự đội mũ xanh lên đầu mình."
Lời nói của Hàn Dĩnh chính là con dao sắc bén, cắt đứt tôn nghiêm của Cố Triết thành từng đoạn.
Sandy bước lại gần Hàn Dĩnh một bước, ôm lấy eo nhỏ của cô:"Bảo bối, đừng tức giận, anh đưa em vào phòng khám."
Hàn Dĩnh không có ý tránh né, tùy ý để Sandy ôm cô, xoay người cùng hắn đi về phía phòng khám.
Cố Triết nhìn bóng lưng của Hàn Dĩnh và Sandy, sắc mặt đen như mực vắt ra, trong lòng bức bối đến không thở nổi.
"Anh Triết, anh xem xem đứa bé đó chắc chắn là của Vân Phàm, nếu không tại sao hắn lại đích thân đưa cô ta đi khám thai, trên đời sẽ không có người đàn ông nào muốn đổ vỏ cả."
"Câm miệng." - Cố Triết tức giận rời khỏi bệnh viện, Bạch Giai Giai ấm ức đuổi theo, ánh mắt hướng về Hàn Dĩnh đầy thù hận.
Sau khi khám xong, bác sĩ nói rằng Hàn Dĩnh có thai 3 tuần, thai khỏe, cho một số thuốc bổ để uống.
Gương mặt Hàn Dĩnh trắng bệch, 4 tuần? Cô và Cố Triết ly hôn hơn bốn tuần, trước đó cả hai luôn căng thẳng không xảy ra quan hệ, vậy đứa bé này chính là kết quả của cái đêm đầu tiên với Sandy?
Là con của tên thần kinh đó?
Nhớ lại lần đó Tầng Hải Châu ấp úng không nói rõ ràng, chắc chắn là đang cố tình trêu chọc bọn họ…
Nhưng mà, cô nhớ đến lời Hàn Duật nói, hắn là con trai của kẻ thù của gia tộc. Hàn Dĩnh không phải là người vì việc đời trước mà bài xích Sandy, nhưng cô phải xác định lại trái tim của mình, cô chỉ sợ Sandy cũng như những người đàn ông khác, cô đã lầm tin một lần, không muốn một lần nữa mang thất vọng.
"Thế nào, tốt cả chứ?"
Hàn Dĩnh giấu giấy kết quả vào trong túi.
"Tốt, chỉ cần bổ sung thêm thuốc bổ."
Sandy gật đầu:"Gần đây tuy anh hơi bận, lần sau nếu em cần đi khám thai bắt buộc phải gọi cho anh đưa em đi. Em muốn đi đâu, anh đưa em đi."
Hàn Dĩnh nhớ đến cuộc hẹn anh cơm trưa với Từ Oánh liền đáp:"Tôi có hẹn với Từ Oánh ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?"
Sandy gật đầu, đưa Hàn Dĩnh đến điểm hẹn với Từ Oánh.
Bên này, Từ Oánh căn bản đã từ chối hết danh sách xem mắt mà ba mẹ cô giao phó, nhìn thấy cô gái 22 tuổi, mang một cậu nhóc 6 tuổi giới thiệu là con trai riêng, ai cũng e dè cái bộ dạng nữ nhân không đứng đắn của cô.
Tất cả là nhờ đến Tiểu Vũ quá phối hợp, gương mặt ngồi bí xị trừng mắt với bọn họ, ai nấy đều có chút sợ con thú hoang nhỏ này.
Lúc ở quán ăn, Từ Oánh chăm sóc Tiểu Vũ ăn cơm, thấy Hàn Dĩnh và Sandy bước vào liền đưa tay gọi.
Ánh mắt của Tiểu Vũ hướng về người đàn ông có mái tóc màu bạch kim, gương mặt đó quen thuộc đến mức toàn thân cậu nhóc căng cứng, rét run, sợ hãi.
Từ Oánh lại không biết nhiều về bệnh tình của Tiểu Vũ, chỉ cảm thấy có vẻ cậu không thích người lạ.
Lúc Sandy bước lại gần, ánh mắt dán lên người Tiểu Vũ, đôi môi hơi mỉm cười, đưa tay về phía cậu nhóc muốn xoa đầu.
Trong tay Tiểu Vũ đang cầm một cái nĩa… cậu nhóc vung nĩa lên, đâm mạnh vào bàn tay của Sandy.
Sandy không phòng bị một đứa trẻ, bị cắm thẳng chiếc nĩa vào tay, lực của một đứa trẻ không quá mạnh, nhưng máu từ bàn tay rơi ra.
Tiểu Vũ nhìn thấy máu, toàn thân lùi lại, ôm đầu hét lên, toàn thân run rẩy, mồ hôi túa ướt cả áo.
Từ Oánh không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn Hàn Dĩnh và Sandy, sau đó chạy đến ôm Tiểu Vũ nhưng bị hắn bài xích… càng đến gần thì cậu nhóc càng hoảng sợ… ánh mắt lén nhìn Sandy, rồi mang lại cực điểm sợ hãi, sau đó lại dùng tay ôm đầu che mắt, kích động đến mức ngất đi.
Trong bệnh viện, Doãn Mộ Tư vừa đến thì Lục Vũ Thần đã có mặt trong phòng cấp cứu. Tiểu Vũ nằm trên giường bệnh, rơi vào một cơn ác mộng, toàn thân co lại, môi mấp máy muốn kêu cứu nhưng không tài nào mở miệng.
Doãn Mộ Tư tự trách bản thân, biết Tiểu Vũ không tốt nhưng vẫn giao thằng bé cho Từ Oánh mang đi, cô chỉ muốn ngoài cô ra Tiểu Vũ có thể bình thản tiếp xúc với mọi người xung quanh, dù sao thằng bé cũng cần phải đến trường sớm, chỉ là không ngờ sự việc lại phát sinh.
Lục Vũ Thần xem lại camera ở quán ăn, rõ ràng sau khi gặp Vân Phàm cậu bé hoàn toàn kích động, một người lạ chưa bao giờ ảnh hưởng tâm lý của Tiểu Vũ đến mức độ đó.
"Tôi chưa từng gặp thằng bé, nếu vì tôi mà kích động là việc rất khó xảy ra, chỉ là có thể nhận nhầm tôi với ai đó?"
Ánh mắt Lục Vũ Thần sắc bén, chau mày lại, hướng mắt Sandy hỏi:"Ai?"
"Vân Phi." - Sandy đưa một bức ảnh người đàn ông trong điện thoại:"Em trai sinh đôi của tôi, đã mất 3 năm trước trong một vụ tai nạn ở nước M."
Vân Phi trong bức ảnh, ngoại hình giống hết Sandy.
Lúc này, bên ngoài, cận vệ kéo Lâm Y Đình bước vào, cô ta nhìn Tiểu Vũ nằm trên giường bệnh, lướt nhìn thấy Doãn Mộ Tư đầy ghen ghét, sau đó nhìn về phía Sandy, thái độ liền thay đổi, gương mặt trắng bệt, môi mấp máy:"Không phải anh chết rồi sao?"
Lục Vũ Thần nhìn Lâm Y Đình, người phụ nữ này mang Tiểu Vũ đến cho hắn, nhưng bên trong lại giấu giếm bao nhiêu sự thật.
"Hân Nghi, bắt cô ta khai ra."
Lâm Y Đình nhớ đến cảnh Lý Lệ bị xử lý ở địa lao liền rét rung cả người, cứ nghĩ Sandy là Vân Phi, chuyện đã không giấu được nữa liền quỳ rạp xuống đất, ôm lấy ống quần Lục Vũ Thần khóc rống lên:"Vũ Thần… tha có tôi đi… tôi nói… tôi nói…"
Lục Vũ Thần nghe xong, cho người mang Lâm Y Đình nhốt lại. Từ Oánh, Hàn Dĩnh và Sandy cũng lần lượt đỏ mắt ra về, không ngờ một đứa bé có thể trải qua chuyện khủng khiếp như vậy.
Ánh mắt Lục Vũ Thần hướng Tiểu Vũ đầy sự đau đớn, anh chắc chắn sẽ kéo Tiểu Vũ ra khỏi bóng tối đó bằng mọi cách.
Chỉ là hoảng sợ ngất đi, rất nhanh được bác sĩ cho xuất viện.
Tiểu Vũ ôm lấy Doãn Mộ Tư một mực muốn về Doãn gia.
"Lục Vũ Thần, vậy tôi đưa Tiểu Vũ về Doãn gia chơi mấy ngày, khi nào thằng bé muốn về nhà tôi sẽ cho người đưa về. Tạm biệt, đi trước."
Doãn Mộ Tư ôm Tiểu Vũ muốn rời đi, Lục Vũ Thần liền nắm một tay bên kia của Tiểu Vũ kéo lại.
Là hắn không muốn cho cô mang Tiểu Vũ đi?
Hình như không phải, là không muốn cô đi.
"Tôi đưa cô về, lên xe đi."
Lục Vũ Thần mở cửa ghế phụ mời cô lên, hình như đây là lần đầu tiên hắn mở cửa xe cho cô thì phải.
"Tôi có đi xe đến." - Doãn Mộ Tư từ chối.
"Cô nhỏ, để cháu lái xe về giúp cô nhỏ nhé." - Lục Hân Nghi nháy mắt.
Chiếc Lamborghini rất nhanh từ bệnh viện rời đi về phía Doãn gia.
Doãn Mộ Tư ngồi ở vị trí ghế phụ nhìn về phía lưng Lục Vũ Thần hỏi:"Vết thương của anh ổn chưa?"
Lục Vũ Thần gật đầu:"Không sao, vết thương nhỏ."
"Tôi sẽ cho cận vệ Nhất Đường bảo vệ cô 24/24 từ trong ra ngoài Doãn gia, chuyện đêm qua cô cũng đừng quá sợ hãi, tôi hứa sẽ không để cô bị dọa nữa."
Doãn Mộ Tư không biết trả lời thế nào, họ đã ly hôn rồi… anh lại tỏ ra bảo vệ bao bọc cô là có ý gì. Nhưng rõ ràng người của Nhất Đường làm việc đáng tin cậy nhất… cô có bao nhiêu cận vệ vậy mà khi bị ám sát không ai hay biết.
Lục Vũ Thần đưa Doãn Mộ Tư về Doãn gia, cũng quay xe đi, không nói thêm câu nào.
Buổi tối, Tiểu Vũ hôm nay tâm trạng không tốt, Doãn Mộ Tư cũng không hỏi nhiều, cho cậu bé ăn cơm, kể chuyện cổ tích một chút cậu nhóc liền an tỉnh ngủ say.
Doãn Mộ Tư nhận được cuộc gọi của Hàn Dĩnh, nói có chuyện muốn nói và hẹn cô ra ngoài.
Thay lại trang phục, Doãn Mộ Tư lái xe rời khỏi Doãn gia.
Nơi Hàn Dĩnh hẹn cô là ở quảng trường thành phố Nam Sơn, buổi tối rất đông người dạo chơi
Lúc này, trước mắt Doãn Mộ Tư là một bó hoa hồng đỏ mà Hàn Thương Nguyên đưa tới, cô không đưa tay nhận lấy, trầm mặt hỏi:"Anh bảo Dĩnh Dĩnh hẹn em?"
Hẹn cô đến nơi đông người như vậy, tặng hoa hồng đỏ, là cố tình muốn mọi người hiểu nhầm mối quan hệ của họ.
Hàn Thương Nguyên không phủ nhân, ánh mắt rơi vào trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, diu dàng nhưng đầy sự chiếm hữu.
Ánh mắt như vậy, Doãn Mộ Tư là lần đầu nhìn thấy ở Hàn Thương Nguyên, là trước kia anh ẩn giấu quá giỏi, hiện tại dường như không chút do dự.
"Từ nhỏ anh đã được dạy rằng phải tự đấu tranh cho những gì mình thích cho dù phải dùng mọi cách."
Hàn Thương Nguyên hé miệng khẽ cười, ánh mắt rơi vào bó hoa đỏ trên tay, hóa hồng đỏ đẹp tinh xảo nhưng không quyến rũ bằng cô:"Mộ Mộ, từ mấy năm trước khi gặp em, anh đã biết thứ anh muốn là gì. Mấy năm nay dù gặp sóng to gió lớn ra sao, vẫn luôn không thay đổi."
Doãn Mộ Tư có linh cảm rằng cô chính là người mà Hàn Thương Nguyên đang nói rằng anh ta muốn.
Cuối cùng anh ấy cũng đã không thể mãi là anh trai của cô sao?
Hàn Thương Nguyên tiếp tục nói:"Mấy ngày nay, anh đều suy nghĩ làm thế nào để em chấp nhận anh, không khiến em sợ, không khiến em xa cách với anh, cho nên anh lựa chọn không nói ra."
"Nhưng rõ ràng là anh đã thất bại rồi. Sự xa cách của em ngày càng rõ ràng, thà rằng anh cho em biết ngay từ đầu là tốt hơn phải không?"
Doãn Mộ Tư lùi lại một bước, mặc dù dự liệu được nhưng chính miệng Hàn Thương Nguyên nói ra, điều này khiến trái tim cô trở nên phức tạp.
Trước kia Lục Vũ Thần ghen tuông với Hàn Thương Nguyên, nói anh ấy thích cô, cô luôn phủ nhận gây gỗ với hắn, nhưng hiện tại chính Hàn Thương Nguyên chính miệng nói ra, rất nhiều chuyện bỗng nhiên sáng tỏ, trong lòng cảm thấy có chút không vui.
"Mộ Mộ, lời kế tiếp anh chỉ nói một lần, nhất định em phải nghe thật kỹ."
Khóe miệng Hàn Thương Nguyên mang theo một nụ cười ôn nhu, như sự cố chấp bá đạo khiến người ta sợ hãi:"Anh yêu em, từ lần đầu gặp gỡ, anh đã sớm xác định em sẽ là vợ của anh."
Lúc này, cận vệ Nhất Đường liền liên lạc với Lục bang chủ, bang chủ ơi… người không đến ngay, bang chủ phu nhân gật đầu liền mất vợ.