Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Tầng Hải Châu ngồi ở ngoài cổng, chốc lát lại nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua càng cảm thấy bất an.

Tô Ngôn đứng ngồi không yên, không nhịn được mà gọi cho Tầng Hải Châu:"Sao vẫn chưa có tin tức gì?"

Tầng Hải Châu cau mày nói:"Không biết, đợi thêm một lát nữa. Mười phút nữa, mười phút nữa bang chủ không ra, tôi sẽ dẫn người xong vào."

Tô Ngôn gật đầu:"Được, tôi chờ tin tức của cậu."

Sau khi cúp điện thoại, Tầng Hải Châu quyết định gọi điện thoại cho Lục Vũ Thần, vừa nhấc điện thoại lên liền nhìn thấy hai chiếc xe hơi đang tiến đến.

Trên xe, nhìn thấy Doãn Mộ Tư bước xuống, Tầng Hải Châu kinh hãi, cô ấy sao biết được Lục Vũ Thần đang ở Hàn gia mà đến.

Tầng Hải Châu vội xuống xe:"Sao cô lại đến đây?"

Doãn Mộ Tư không có trả lời, cô nhìn cánh cổng nhà họ Hàn, liền nhanh chóng bước vào bên trong, cô phải đi tìm Lục Vũ Thần.

Nhìn thấy Doãn Mộ Tư đi vào bên trong, Tầng Hải Châu cho người muốn theo vào bên trong nhưng bị Doãn Mộ Tư ngăn lại:"Không ai được phép theo vào."

Chuyện này là chuyện riêng giữa cô, Lục Vũ Thần và Hàn gia, để họ tự giải quyết.

Doãn Mộ Tư đi đến cửa cổng chính, đưa tay nhấn chuông cửa la lớn:"Doãn Mộ Tư, con gái nhà họ Doãn đến tưởng niệm."

Rất nhanh, người hầu truyền đến tai Hàn Duật.

Hàn Duật trầm mặc, Hàn Sở Nguyên vẫy tay với người hầu:"Cho vào đi."

Cánh cổng nhà họ Hàn mở ra, Doãn Mộ Tư không chần chừ bước vào.

Cô khồn biết bên trong đang đợi cô điều gì, chỉ cần có Lục Vũ Thần ở đó, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì?

Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, gia đình ba người bọn họ sẽ cùng bên nhau đối mặt.

Cánh cổng đóng lại, Doãn Mộ Tư vào bên trong để lại Tầng Hải Châu và Trần Chí Kiên cùng cận vệ đứng bên ngoài.

Tầng Hải Châu sắc mặt cưc kỳ nặng nề, lập tức gọi điện cho Lục Vũ Thần, không ngờ lần này lại có tín hiệu:"Lục thiếu."

"Tôi đây."

Thanh âm quen thuộc từ trong điện thoại vang đến. Tầng Hải Châu mừng rỡ:"Không sao chứ."

Lục Vũ Thần đáp:"Không chết được."

Tầng Hải Châu nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói:"Doãn Mộ Tư đang vào."

Lục Vũ Thần sửng sốt, giọng nói khàn khàn đầy tức giận:"Sao cậu không ngăn cô ấy lại."

Tầng Hải Châu ấm ức nói:"Vợ của cậu tính khí y hệt như cậu, cô ấy lại mang thai, sao tôi dám dùng vũ lực cản lại, cậu đừng cúp máy, để tôi giữ liên lạc với cậu, tôi nghe thấy có chuyện không ổn sẽ lập tức đưa người xông vào."

Dừng lại một chút, Lục Vũ Thần nói:"Không sao, tôi nghĩ Hàn Duật sẽ trút giận lên phụ nữ mang thai."

Anh chỉ sợ khi nhìn tháy vết thương của anh, cô lại khóc.

Người hầu đưa Doãn Mộ Tư đi thẳng vào từ đường, khi nhìn thấy tấm lưng của Lục Vũ Thần bước chân cô liền khựng lại.

Người hầu nhìn Doãn Mộ Tư liền nói:"Doãn tiểu thư, Hàn lão gia bảo cô quỳ ở đây cùng anh ta."

Nói xong, người hầu cũng rời khỏi từ đường.

Doãn Mộ Tư nhìn thấy Lục Vũ Thần khắp người đầy máu đang quỳ trước bài vị của Hàn Thương Nguyên, chung quanh sàn nhà đầy máu tươi, góc áo vẫn còn từng giọt máu nhỏ xuống.

Cô bịt miệng lại, chỉ sợ bản thân không kiềm chế được mà khóc rống lên thảm thiết.

Lúc này, Lục Vũ Thần quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, trên mặt lấm tấm mồ hôi, thân thể không ngừng run rẩy.

Doãn Mộ Tư kiên quyết đè nén cảm xúc, nhưng nước mắt đac chảy dài trên mặt.

Cô đi về phía anh nhưng không dám chạm vào người anh, toàn thân anh dính đầy máu, có bộ quần áo ướt đẫm mùi máu tanh, cô không biết trên người anh nơi nào còn nguyên vẹn.

"Mộ Mộ."

Lục Vũ Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của Doãn Mộ Tư, nhếch lên đôi môi mỏng nhợt nhạt mỉm cười với cô:"Em không nên đến đây."

Doãn Mộ Tư cắn chặt môi, một lúc sau mới nức nở nói:"Em muốn ở bên anh."

"Được."

Lục Vũ Thần mỉm cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, lại phát hiện tay mình dính đầy máu nên đành ngừng lại trước không trung.

Doãn Mộ Tư cuối cùng không nhìn được nữa, khóc đến lạc giọng.

Lục Vũ Thần chân tay luống cuống, âm thanh khô khóc khàn khàn:"Đừng khóc… Mộ Mộ."

Một lúc sau, tâm trạng của Doãn Mộ Tư ổn định lại.

Cô cởi chiếc áo khoác đang mặc khoác lên thân thể đang run rẩy của Lục Vũ Thần:"Ban đêm lạnh lắm…"

Nhìn thân thể đang run rẩy của Lục Vũ Thần, cô biết anh không lạnh, cơ thể đang chống đỡ đến cực hạn.

Lục Vũ Thần mở miệng gian khổ, môi mỏng mỉm cười:"Mộ Mộ… sau chuyện này… chúng ta tái hôn nhé, được không?"

Doãn Mộ Tư mím môi, nghẹn ngào nói:"Được."

Một tiếng cười âm trầm vang lên từ cổ họng của Lục Vũ Thần, sau đó thân thể cao lớn của Lục Vũ Thần đổ gục xuống vòng tay của Doãn Mộ Tư.

Doãn Mộ Tư ôm lấy anh, vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của anh, tự lẩm bẩm:"Sao anh ngốc như vậy?"

Với tính cách của Lục Vũ Thần, anh sẽ không đến Hàn gia chịu nhục, anh làm vậy vì muốn để bảo vệ cô và đứa con trong bụng cô, anh không muốn họ gặp bất cứ nguy hiểm nào, chỉ muốn cho cô và con được bình yên.

Doãn Mộ Tư quay đầu lại nhìn cận vệ nhà họ Hàn đang đứng bên ngoài, ánh mắt sắc lạnh:"Như vậy còn chưa đủ sao?"

Cận vệ nhìn thấy Lục Vũ Thần ngất đi, nhanh chân đi báo với Hàn Duật, Hàn Duật nghe xong chỉ quơ quơ tay:"Thôi, để bọn họ đi đi."

Không bao lâu, Lục Vũ Thần được đưa lên xe cấp cứu, đến bệnh viện nhanh chóng đẩy vào phòng phẫu thuật.

Nhìn phòng phẫu thuật đã lâu không mở ra, Trần Chí Kiên khoác lên vai Doãn Mộ Tư áo khoác:"Mộ Mộ, em nên về phòng bệnh nghĩ ngơi một chút, có lẽ phải đến nữa đêm."

Chỉ sợ cô bị nhiễm lạnh, như vậy thật không tốt.

Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Em muốn ở chổ này chờ anh ấy, dù nằm xuống cũng không ngủ được."

Trần Chí Kiên cũng không nói nữa, lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.

Vài giờ sau, Lục Vũ Thần được y tá đẩy ra khỏi phòng mổ, lúc này anh vẫn còn hôn mê.

Gương mặt Tầng Hải Châu rất tức giận:"Cái đồ khốn Hàn Duật đó quá tàn nhẫn, đây chính là muốn đánh chết Lục bang chủ, cmn Nhất Đường phải san bằng Hàn gia mới thỏa lòng tôi… toàn bộ lưng bị xé toạc, không còn chổ nào lành lặn."

Gương mặt Doãn Mộ Tư trở nên cực kỳ đau đớn, như hàng vạn cây kim đâm vào tim cô.

Tô Ngôn lạnh lùng nói:"Hy vọng chuyện này khép lại ở đây, nếu như Hàn gia dám động thủ, sự sỉ nhục này sẽ bị đáp lại gấp trăm lần."

Tầng Hải Châu gật đầu:"Chỉ mong Hàn Duật và Hàn Sở Nguyên đủ thông minh."

Lục Vũ Thần chuyển đến phòng bệnh, vết thương đã được xử lý ngay, không gây sốt cao.

Doãn Mộ Tư cũng mệt mỏi, nằm trên một chiếc giường bệnh bên cạnh, vừa ngắm nhìn anh, chầm chậm khép mắt lại.

Lúc cô tỉnh lại, đã nhìn thấy đôi mắt Lục Vũ Thần đang mở to ngắm nhìn cô.

Lục Vũ Thần cười rất tươi, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu chiều chuộng:"Em đói chưa, anh đã gọi người mang cơm trưa đến cho em."

Thì ra ngủ một giấc, đã đến trưa.

Doãn Mộ Tư gật đầu, đứng dậy đi rửa mặt.

Từ phòng tắm đi ra, Doãn Mộ Tư nhìn ra cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:"Thần Thần, nhìn xem, Nam Sơn tuyết rơi."

Nhìn thấy bông tuyết ngoài cửa sổ, Doãn Mộ Tư liền mở cửa sổ, đưa tay đón những bông tuyết bên ngoài, dù sao Nam Sơn rất ít khi có tuyết rơi.

"Trời lạnh lắm, em mặc áo ấm vào trước."

Doãn Mộ Tư nghe giọng nói của Lục Vũ Thần bên tai, trên vai cô khoác thêm một chiếc áo khoác trắng.

Doãn Mộ Tư sửng sốt, cau mày nói:"Sao anh lại xuống giường."

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi."

Lục Vũ Thần bình tĩnh nói, sau đó anh nghiêng người, áp gương mặt tuấn tú lên má cô, cùng nhìn ra bầu trời đầy tuyết rơi:"Đẹp quá."

Doãn Mộ Tư mỉm cười:"Đúng vậy, thật sự rất đẹp."

Đáng tiếc, Lục Vũ Thần đang bị thương, nếu không cô muốn cùng anh chơi ném tuyết.

Lúc này, Lục Vũ Thần liền hỏi:"Em muốn đắp người tuyết không?"

Doãn Mộ Tư gật đầu:"Ừm"

"Sau bữa tối anh sẽ đưa em đến đó."

Doãn Mộ Tư cau mày:"Anh không thể…"

Lục Vũ Thần chỉ cười, nhéo vào mũi cô:"Chồng em cái gì cũng có thể làm được."

Ăn tối xong, Doãn Mộ Tư và Lục Vũ Thần cùng nhau mặc áo khoác, hai người cùng nhau đi thang máy xuống dưới.

Người giàu nhất Nam Sơn đi cùng đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn cùng chung một chổ thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.

Lục Vũ Thần nắm tay Doãn Mộ Tư đi ra khỏi bênh viện liền nghe tiếng trực thăng đang gầm gú trên bầu trời, Lục Vũ Thần nắm tay cô đến khu vực hoạt động chương trình của bệnh viện.

"Chúng ta đi đâu?"

Nhìn thấy trực thăng đang bay lượn trên không trung, Doãn Mộ Tư không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lục Vũ Thần không trả lời, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, trên bầu trời rơi xuống những cánh hoa bay bay.

Doãn Mộ Tư ngẩng đầu lên, vô số cánh hoa đỏ rực từ trên bầu trời rơi xuống.

Đây là…

Doãn Mộ Tư nhìn về hướng Lục Vũ Thần, nhìn trên tóc anh dính đầy bông tuyết và cánh hoa…

Thật lãng mạng…

Lục Vũ Thần quỳ xuống trước mặt cô:"Mộ Mộ"

Anh lấy từ túi áo khoác ra một chiếc nhẫn, cầm nó bằng cả hai tay đưa về phía cô:"Gả cho anh."

Doãn Mộ Tư không bao giờ nghĩ tới lời cầu hôn của Lục Vũ Thần lại đến sớm như vậy, cô nghĩ ít nhất anh cũng phải đợi vết thương của mình lành lặn.

Xem ra Lục bang chủ đã mất hết kiên nhẫn, muốn giải quyết ân oán sớm nhất, muốn cô gả cho anh sớm nhất.

"Mộ Mộ."

Lục Vũ Thần nhìn thẳng Doãn Mộ Tư, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày, anh sẽ quỳ xuống trước mặt một người phụ nữ, hồi hộp mong chờ cô ấy nhận chiếc nhẫn trong tay.

"Đeo giúp em."

Doãn Mộ Tư nhìn chiếc nhẫn nằm im lặng trong hộp, không có chút khó xử ngại ngùng, bàn tay cô đưa về phía anh.

Lục Vũ Thần mừng rỡ, đôi môi mỏng cong lên, ánh mắt sáng lên rực rỡ:"Em đồng ý phải không?"

Doãn Mộ Tư gật đầu:"Em đồng ý, còn không mau đeo giúp em."

Lục Vũ Thần cười rất tươi, nụ cười thật sự mị hoặc chúng sinh.

Lục Vũ Thần đem chiếc nhẫn kim cương đỏ ra khỏi hộp, tự tay mình đeo vào ngón tay thon dài trắng nõn của Doãn Mộ Tư.

Cô có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay của Lục Vũ Thần ẩm ướt và hơi run rẩy.

Hóa ra Lục bang chủ cũng có lúc khẩn trương a.

Lục Vũ Thần cầu hôn thành công vui mừng khôn xiết, đưa tay ra muốn ôm Doãn Mộ Tư xoay người, bị Doãn Mộ Tư liền ngăn cản:"Anh không muốn sống nữa à."

Nụ cười Lục Vũ Thần trầm xuống, trong lòng cực kỳ tủi thân.

Nhìn thấy anh giống như chú chó nhỏ bị thất sủng, Doãn Mộ Tư bật cười liền đưa tay xoa đầu anh:"Ngoan nha, coi chừng vết thương của anh."

Kết quả, bàn tay Lục Vũ Thần chế trụ ôm lấy gáy cô, hôn xuống…

Lúc này, hai người không biết, cảnh cầu hôn này đã được người trong bệnh viện truyền hình trực tiếp.

Hôn thật lâu, Lục Vũ Thần tựa vào trán Doãn Mộ Tư, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, cười nói:"Còn muốn làm người tuyết không?"

Doãn Mộ Tư sắc mặt đỏ bừng, sau đó liền trốn thoát vòng tay của anh mỉm cười:"Tất nhiên muốn."

Cô cúi xuống, nhìn những cánh hoa trên tuyết đều là hoa hồng, số lượng rất nhiều.

Hóa ra là 999 cánh hoa được chuẩn bị.

Nguyên lai, Luc bang chủ cũng rất sến sẩm như vậy?

Sáng hôm sau, video cầu hôn của Lục Vũ Thần đạt top trending trên mạng, dân chúng và truyền thông kéo đến bệnh viện ngày một đông, làm ảnh hưởng đến bệnh nhân đang điều trị.

Buổi chiều, Lục Vũ Thần bị ép xuất viện, đến Tầng gia nghĩ ngơi.

Sau đó Doãn Mộ Tư phải thông báo trên trang cá nhân:"Chúng tôi đã xuất viện, cảm ơn các bạn quan tâm."

Bệnh viện lúc này mới quay trở về trạng thái ban đầu.

Mấy ngày sau, Hoàng Châu sau khi kết hôn cùng Cố Hải Ninh cuộc sống yên ả, hai người cũng ngọt ngào vợ chồng mới cưới.

Dù là nhị thiếu Cố gia, nhưng Cố Hải Ninh làm ăn riêng, chỉ hưởng cổ phần Cố thị không chen vào Cố thị của Cố Triết… ở Nam Sơn, cũng là danh tiếng rất tốt.

Hoàng Châu ngồi xem màn cầu hôn của Lục Vũ Thần dành cho Doãn Mộ Tư, hai mắt long lên oán hận.

Mặc dù màn cầu hôn kia không hoành tráng, thậm chí có phần sến sẩm, nhưng chiếc nhẫn kim cương đỏ khổng lồ thật sự rất hiếm trên thế giới.

Có người trong giới chuyên gia còn thẩm định giá trị trên mười một chữ số.

Sau đó, còn có tin tức từ váy cưới, chụp ảnh cho đến địa điểm tổ chức đều do tự Lục Vũ Thần chuẩn bị công phu.

Đặc biệt, váy cưới và trang sức được do chính Lục Vũ Thần thiết kế, mời bậc thầy thiết kế váy cưới và trang sức nổi danh quốc tế trợ giúp.

Còn nhiếp ảnh gia, cũng là bậc thầy…

Sân bãi bố trí sớm đã tất bật chuẩn bị tỉ mỉ từng khâu, mỗi thứ đều yêu cầu phải hoàn mỹ nhất. Lục Vũ Thần chính là người tự mình kiểm tra tất cả các khâu.

Hoàng Châu giận đến nắm chặt hai tay…

Đám cưới của cô, Cố Hải Ninh chỉ chi tiền, còn lại tất cả tự cô quyết định… cô cứ ngỡ đây chính là hoàn hảo.

Nhưng so ra, được người đàn ông của mình tự tay chuẩn bị cho tất cả, mới chính là hoàn hảo nhất.

Tầng Hải Châu hôm nay lại hẹn Từ Oánh đi ăn cơm tối, nói bản thân mới phát hiện quán ngon muốn chia sẻ với cô.

Sau trận tỏ tình say rượu, Từ Oánh cảm thấy bản thân cũng không ghét Tầng Hải Châu… nếu lúc tỉnh hắn có hỏi cô một lần nữa, cô có thể sẽ thử hẹn hò với anh ta.

Từ Oánh đứng ở vị trí gần Từ gia đợi Tầng Hải Châu đến đón, tránh để bị người nhà phát hiện.

Lúc cô đứng một lúc, lại nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc dừng lại bên kia đường… không nghĩ đó lại là Cố Hải Ninh.

Anh ta đến đây là gì? Anh ta có người quen ở nơi này?

Nguyên lai buổi tối Cố Hải Ninh quay về, bị Hoàng Châu vô lý gây gổ chuyện sính lễ, chuyện váy cưới, chuyện bữa tiệc liền tức giận rời đi… hắn chưa từng nghĩ nữ nhân lại rắc rối như vậy.

Hắn lái xe trên đường, bỗng nhiên nhớ đến mối tình đầu ngây ngô trong sáng, không tự chủ mà hướng xe đến nơi này.

Không ngờ, hắn nhìn thấy Từ Oánh thật, cô dường như có hẹn… hắn nhớ vị trí cô đang đứng chính là vị trí trước kia cô thường đợi hắn, vì Từ lão gia rất khó tính.

Mẹ hắn nói, nhà họ Từ không xứng với Cố gia, hắn không nghe lời mẹ vẫn qua lại với cô.

Vậy mà cô lại nói, hắn chỉ là nhị thiếu, không đủ thực lực lo cho Từ tiểu thư như cô… Sau này có thực lực hãy đến gặp cô nói chuyện, cô từ bỏ chê bai bà chia tay hắn.

Hắn đi nước M du học, công thành danh toại quay về… hắn nghĩ bản thân đã có thực lực nhưng lúc này hắn nghĩ cô sẽ hối hận vì từ bỏ hắn… nhìn thấy cô lớn lên vô dụng, bám vào Từ gia để sống, cảm thấy như lời mẹ hắn nói, cô không xứng với Cố gia.

Rồi hắn gặp Hoàng Châu, mẹ hắn cũng hài lòng… Hoàng Châu tài năng, thông minh xuất chúng, không như một cô gái tầm thường như cô… hắn vì cái gì phải nhớ đến một cô gái hư vinh tầm thường đó.

Lúc này, chiếc maybach quen mắt lái đến, dừng lại ngay vị trí Từ Oánh đang đến.

Từ Oánh cứng đờ nhìn thấy gương mặt của Cố Hải Ninh bên trong chiếc xe đang nhìn cô.

Tầng Hải Châu bước xuống xe, nhìn gương mặt Từ Oánh có chút khác lạ, hướng mắt nhìn theo ánh mắt cô.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.

Từ Oánh vẫn đang tự hỏi, Cố Hải Ninh vì sao xuất hiện ở nơi này?

Tầng Hải Châu mở cửa xe nói:"Lên thôi."

Ánh mắt Cố Hải Ninh dời từ khuôn mặt của Từ Oánh sang mặt Tầng Hải Châu, ánh mắt trở nên lạnh lùng: Lại là Tầng Hải Châu?

Chẳng lẽ Từ Oánh thât sự đang hẹn hò với Tầng Hải Châu.

Cô đứng đợi hắn đến đón đi, chính là đi hẹn hò, nếu là bạn bè bình thường cô sẽ không sợ người nhà phát hiện như hiện tại.

Nhìn thấy Cố Hải Ninh đang nhìn mình, Tầng Hải Châu liền cười cười:"Lễ cưới của Cố nhị gia và Hoàng Châu tiểu thư thật hoành tráng, toàn bộ quá trình đều được truyền hình trực tiếp. Nam Sơn bao lâu chưa từng náo nhiệt như vậy."

Tầng Hải Châu nhìn Từ Oánh, nắm tay kéo cô đi về phía cửa xe nói tiếp:"Vừa hay gặp Cố nhị thiếu ở đây, tôi xin chúc mừng hôn lễ của anh, chúc anh và phu nhân trăm năm hòa hợp."

Nghe Tầng Hải Châu nói, Cố Hải Ninh chỉ cười nhẹ:"Cảm ơn Tầng thiếu đã chúc phúc."

Tầng Hải Châu đáp:"Nên như vậy."

Từ Oánh bước vào bên trong xe, Cố Hải Ninh đã bước xuống xe đi về phía bọn họ, nhìn Từ Oánh liền nói:"Tiểu Oánh, nói chuyện với tôi một chút."

Nói chuyện?

Từ khi hắn từ nước M quay về, cô muốn tìm hắn nói chuyện đều bị hắn từ chối gặp mặt.

Hiện tại hắn đã kết hôn, còn chuyện gì để nói.

Nghĩ đến việc bị mẹ Cố Hải Ninh xua đuổi, Từ Oánh hai mắt đỏ bừng… cô nhìn Tầng Hải Châu giống như cầu xin anh đưa cô đi thật nhanh tránh xa khó xử.

Tầng Hải Châu nhìn ánh mắt đáng thương này, đưa tay xoa đầu cô cười nói:"Em đói chưa?"

Từ Oánh do dự một chút, sau đó gật đầu.

Tầng Hải Châu nhấn ga, nhìn Cố Hải Ninh từ trong xe nói:"Xin thất lễ với Cố nhị thiếu, chúng tôi có hẹn đi ăn cơm, có lời gì anh nên nói sau nhé."

Nói xong liền cho xe rời đi.

Sau khi rời khỏi tầm nhìn của Cố Hải Ninh, Từ Oánh dần dần thả lỏng cơ thể, cô nói với Tầng Hải Châu:"Cảm ơn anh giúp tôi, hôm nay tôi mời."

Nụ cười trên gương mặt Tầng Hải Châu biến mất, xe chạy về phía nhà hàng, sau đó cũng không nói một lời.

Khi đến lúc gọi đồ ăn, Tầng Hải Châu đưa menu cho Từ Oánh chọn món, nhưng Từ Oánh nhạy cảm, nhìn ra được tâm trạng Tầng Hải Châu không ổn.

"Tầng Hải Châu, chúng ta quay về đi."

Bầu không khí không ổn, cô gọi cũng nuốt không vào.

Tầng Hải Châu ngẩn người:"Xin lỗi, tôi vừa mới suy nghĩ một chút việc, để tôi gọi nhé, tôi biết các món ngon."

Từ Oánh lắc đầu:"Tầng Hải Châu, tôi không muốn ăn nữa…"

Nói xong cô đứng lên đi ra ngoài, Tầng Hải Châu không thể làm gì khác ngoài đi theo.

Trên đường trở về, cả hai đều rơi vào trầm tư, không ai mở miệng, đây là lần đầu tiên hai người im lặng lạnh lùng kể từ khi quen biết nhau.

Lúc xuống xe, Từ Oánh mới mở miệng:"Xin lỗi, hôm nay làm anh mất hứng."

Tầng Hải Châu giữ chặt tay Từ Oánh hỏi:"Còn không buông xuống được sao?"

Từ Oánh đáp:"Chỉ là hơi kinh ngạc khi nhìn thấy hắn ở đây thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là không cần thiết."

Tầng Hải Châu tiếp tục nhấn mạnh:"Chỉ như thế thôi?"

Từ Oánh gật đầu:"Chỉ vậy thôi."

Nói xong Từ Oánh đẩy cửa xuống xe, đi vào Từ gia mà không quay đầu nhìn lại.

Cô lên phòng, phát hiện xe của Tầng Hải Châu còn chưa rời đi.

Khi xe hắn rời đi, Từ Oánh chỉ cười buồn:"Tầng Hải Châu, không phải tôi không buông xuống được, người không buông được chính là anh."

Cô có thể cảm nhận được trong lòng Tầng Hải Châu rất để ý đến mối quan hệ giữa cô và Cố Hải Ninh.
Nhấn Mở Bình Luận