Từ Oánh ngủ đến gần sáng, khi tỉnh lại phát hiện đang nằm trong một căn phòng xa lạ, hương thơm thoang thoảng dễ chịu.
Ký ức tối qua ùa về, Từ Oánh ngồi bật dậy, nhìn sang hai bên, không thấy Tầng Hải Châu nằm bên cạnh, mở chăn lên thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cô đã từng ngủ với Cố Hải Ninh nhưng cô không muốn Tầng Hải Châu nghĩ cô là loại phụ nữ tùy tiện.
Cô nhìn thấy Tầng Hải Châu đang nằm co ro trên ghế sopha, thân hình cao lớn cuộn lại, trên người thậm chí còn không có chăn bông đắp lên.
Không khí mùa đông khá lạnh, Từ Oánh ôm chăn mỏng cẩn thận đắp lên người Tầng Hải Châu, nhìn gương mặt đang ngủ của anh, âm thầm đánh giá lông mày rậm và đôi mắt hồ ly của hắn.
Mọi chuyện đêm qua thật giống như một giấc mộng, Từ Oánh không thể xác định được Tầng Hải Châu có thật sự đuổi theo ôm cô không, hay chỉ là do cô say rượu bị ảo giác.
Nghĩ nghĩ một lúc, ánh mắt của cô lại dán lên bờ môi của hắn, phát hiện khóe môi rất đẹp và mềm mại, làn da của hắn trắng mịn rất sạch sẽ, rất ít có nam nhân nào có được làn da đẹp như vậy.
"Em nhìn đủ chưa?"
"A!"
Từ Oánh bị bắt gặp đang ngắm nhìn hắn, gương mặt cô ngượng ngùng.
Tầng Hải Châu không khỏi bật cười:"Bé ngốc, đàn ông buổi sáng thức dậy không thể chịu nổi ánh mắt của em."
Từ Oánh chối quanh co, hai tai đỏ bừng:"Tôi… tôi chỉ muốn đánh thức anh dậy thôi…ai ngờ anh ngủ say như heo, còn ngáy khò khò."
Tầng Hải Châu không khỏi bật cười, sau đó ngồi dậy:"Gọi anh dậy sao, đói rồi hả bé cưng."
Từ Oánh đang xấu hổ, không biết nói gì liền gật đầu:"Ừ."
Tầng Hải Châu đứng lên xếp lại chăn mỏng trên ghế:"Đánh răng chưa?"
Từ Oánh lắc đầu:"Chưa."
"Bé cưng còn nhớ chuyện đêm qua không?"
Từ Oánh mở to đôi mắt nhìn Tầng Hải Châu, sau đó lắc đầu.
Tầng Hải Châu nhếch khóe môi, Từ Oánh cảm giác được nguy hiểm, Tầng Hải Châu đã túm lấy gáy cô, kéo tay cô sát lại, dùng đôi môi chiếm lấy môi cô.
Nụ hôn kéo dài mấy phút, cho đến khi rời đi… Tầng Hải Châu nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu này, mỉm cười nói bên tai:"Em nhớ chưa?"
Giọng nói của Tầng Hải Châu vào sáng sớm mang chút lười biếng khàn khàn, vô cùng gợi tình khiến Từ Oánh tim đập loạn như sấm.
"Bé yêu vẫn chưa nhớ ra sao?" - Tầng Hải Châu cúi người về phía Từ Oánh hỏi.
"Nhớ rồi, nhớ rồi…"
Từ Oánh vội lấy tay che môi Tầng Hải Châu lại, ngượng ngùng lui vê phía sau:"Chúng ta còn chưa đánh răng."
Tầng Hải Châu đưa lưỡi liếm bờ môi vẫn còn dính hương vị của cô nhếch môi:"Nhớ ra liền tốt, đi theo anh."
Tầng Hải Châu nắm tay kéo Từ Oánh đi vào trong nhà tắm.
Tầng Hải Châu lấy một cái bàn chải mới, rửa sạch, lấy kem đánh răng, đổ đầy nước vào ly rồi đặt lên bồn, sau đó quay lại nhìn cô:"Đánh răng đi, anh đi lấy khăn cho em, một lát rồi tắm."
Từ Oánh vội xua tay:"Không cần phiền phức như vậy a, tôi rửa mặt xong liền quay về."
Tầng Hải Châu nhíu mày:"Em muốn đổi ý?"
Trong ánh mắt Tầng Hải Châu tràn ngập u ám, Từ Oánh cảm thấy bản thân giống như một tên cặn bả ăn xong chùi mép, nhưng cô thật sự không có ý đó, cô liền xua tay: "Không phải… tôi ở đây không có quần áo thay… chỉ là không tiện thôi."
"Yên tâm đi… anh sẽ không làm gì em đâu."
Tầng Hải Châu như là đọc được suy nghĩ của Từ Oánh, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô:"Nếu thật sự anh muốn làm em, đêm qua đã làm rồi."
Từ Oánh xấu hổ nói:"Tôi không có ý đó."
Thật ra tất cả đều là người trưởng thành, hiện tại hai người đã xác định chính thức hẹn hò, dù xảy ra chuyện gì cũng không có gì lạ, nhưng Tầng Hải Châu lại không hề lợi dụng lúc cô say.
Tầng Hải Châu cười cười:"Đùa thôi… em đánh răng đi."
Từ Oánh đánh răng mới phát hiện toàn thân đầy mùi rượu. Một lúc sau Tầng Hải Châu mang cho cô khăn tắm và áo choàng nói:"Tắm đi cho thoải mái, ở đây không có quần áo, mặc cái này đi, quần áo anh mang đi hông khô, rất nhanh sẽ khô."
Từ Oánh gật đầu, đóng cửa phòng tắm lại, vô cùng ngượng ngùng.
Cô chưa từng qua đêm ở nhà người đàn ông nào, dù trước kia từng qua lại với Cố Hải Ninh cũng chưa từng đến nhà anh ta ngủ lại.
Xà phòng và sữa tắm đều là những nhãn hiệu xa lạ, nhưng mùi hương thật sự dễ chịu.
Cô chợt nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của hai người, Tầng Hải Châu thật sự có thể buông xuống chuyện giữa cô và Cố Hải Ninh? Có lẽ anh ấy đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Từ Oánh ra khỏi phòng tắm, Tầng Hải Châu đi bên ngoài vào, trên thân đã thay quần áo mới, nhìn sạch sẽ và tao nhã.
"Tắm xong rồi."
Tầng Hải Châu nhìn Từ Oánh đang nắm chặt áo choàng tắm, đôi mắt nhìn anh phòng thủ, như thể anh sẽ làm gì cô.
Tầng Hải Châu cười lớn, không nhịn được mà trêu chọc cô:"Anh không nhìn thấy gì đâu, không cần nắm chặt như vậy."
Từ Oánh vội buông tay ra, đỏ mặt nói: "Tôi không có ý đó đâu, chỉ là…."
Là cô không có mặc nội y bên trong nên liền có cảm giác bất an.
Nhưng mà anh ấy nói không nhìn thấy gì?
Không thể thấy cái gì?
Do cô phẳng sao?
Tầng Hải Châu gật đầu, khóe môi nở ra nụ cười gian xảo:"Dù sao sớm muộn tất cả cũng là của anh, không cần phải che đậy chặt chẽ như vậy."
Nói xong, ánh mắt anh liếc qua ngực cô, đêm qua anh đã tự tay đo kích thước ở cổng nhà cô, nó dày hơn anh nghĩ à.
Những ngón tay của Tầng Hải Châu khép lại, như đang tận hưởng sự va chạm như đêm qua.
Nhìn thấy gương mặt đỏ như tôm luộc của cô, Tầng Hải Châu không trêu chọc cô nữa, sợ cô phát khóc đến nơi:"Bé đói bụng chưa, đi ăn cơm trước."
"Ăn cơm xong, anh sẽ đưa em về."
Từ Oánh gật đầu, đi theo Tầng Hải Châu. Bàn tay của cô quấn trong bàn tay anh thật nhỏ nhắn và mềm mại.
Bữa sáng hôm nay có một ly sữa rất lớn, Tầng Hải Châu nói đặc biệt chuẩn bị cho cô, Từ Oánh rất nghi ngờ, anh ta không hài lòng về kích thước của cô nên phải dùng cách này để cải thiện???
Ăn xong, Từ Oánh kiểm tra điện thoại, có vài cuộc gọi nhỡ từ Cố Hải Ninh, cô liền lướt qua không quan tâm.
Cô nhìn về phòng bếp, đặt điện thoại đi tới, nhìn thấy Tầng Hải Châu đang đứng rửa chén, khiến Từ Oánh rất kinh ngạc.
Cô cho rằng, bàn tay của anh ta chỉ để cầm dao phẫu thuật.
Nhìn thấy cô đi đến, Tầng Hải Châu nhếch môi cười nói:"Lại đây, xắn tay áo lên giúp anh đi."
Tay áo Tầng Hải Châu rơi xuống, trên tay dính toàn bong bóng.
Từ Oánh đi tới, sự gần gũi này khiến cô khẩn trương, vội giúp anh xắn tay áo lên, sau đó tìm chủ đề:"Anh biết nấu cơm à?"
Tầng Hải Châu nhìn thấy sự tránh né từ cô, khẽ mỉm cười: "Anh biết một chút, nhưng rất ít khi xuống bếp, còn em?"
Từ Oánh có chút chột dạ:"À… tôi cũng biết một chút."
Món cô giỏi nhất là nấu mì gói luộc trứng, cũng tính là có biết một chút.
Ăn sáng xong, quần áo của Từ Oánh cũng được sấy khô, Tầng Hải Châu không thất hứa và đưa cô về nhà.
Trên đường đi, Tầng Hải Châu trò chuyện về việc nghề y của anh, khiến Từ Oánh có chút hâm mộ hỏi:"Anh bắt đầu học y từ khi nào?"
Từ Oánh biết danh tiếng của Tầng Hải Châu trong giới y học rất lớn, anh không cần phải đến làm việc, có rất nhiều người xếp hàng để yêu cầu anh thực hiện cuộc phẫu thuật, và cái giá để anh cầm dao giải phẫu là cái giá trên trời.
Tầng Hải Châu cười nhẹ:"Ông nội anh là học giả về y học, xem như là mưa dầm thấm lâu từ bé."
Học giả?
Từ Oánh không khỏi cảm thấy tự ti:"Vậy học y là do anh chọn, hay gia đình chọn?"
Tầng Hải Châu đáp:"Tất nhiên là do anh chọn, thiên phú tốt như vậy, sao có thể mai một."
"Tự phụ a." - Từ Oánh cười nói:"Y thuật của anh thật sự rất cao sao?"
Tầng Hải Châu trầm mặc, sau đó lại nghiêm nghị lên tiếng:"Cũng không tệ, dù sao cũng là do học giả dạy dỗ, nuôi em không thành vấn đề."
Từ Oánh trầm mặc… bỗng nhiên cảm thấy rất tự ti.
Xuất thân của Tầng Hải Châu tốt hơn cô mong đợi, anh ta là thiên tài y học, còn cô chẳng biết gì cả, đến lúc nói đến kết hôn, liệu nhà họ Tầng có cho cô vào cửa hay không?
Nói chuyện một lúc, Tầng Hải Châu đã đỗ xe trước của Từ gia:"Đến nhà em rồi."
Từ Oánh gật đầu, mở dây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì Tầng Hải Châu kéo cô lại, bàn tay đặt dưới gáy cô, hôn lên bờ môi mềm mại nhỏ nhắn của cô.
Nụ hôn mãnh liệt, áp đảo hơi thở của cô khiến nhiệt độ trong xe tăng vọt lên.
Rất lâu sau, Tầng Hải Châu mới rời khỏi môi cô, áp trán anh vào trán cô, nhẹ nhàng hít thở một lúc, ban tay siết chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, giọng khàn khàn:"Buổi tối anh đến đón em đi ăn tối."
Từ Oánh gương mặt đỏ bừng, chỉ "Ừm" một tiếng, sau đó đẩy Tầng Hải Châu rời khỏi xe.
Từ Oánh đêm qua Hàn Dĩnh xin phép gia đình Từ Oánh qua nhà cô ngủ lai nên cũng không bị ba Từ tra hỏi.
Cô nằm lên giường, mở điện thoại ra, không tránh bị tra hỏi.
Từ Oánh không thể làm gì khác ngoài khai sự thật:"Tớ ở cùng Tâng Hải Châu."
Tập thể im lặng hai giây, sau đó liền có tiếng pháo khích.
Lục Hân Nghi:"Nghĩa là đêm cậu không về nhà ngủ?"
Hàn Dĩnh:"Cậu say hay tỉnh."
Doãn Mộ Tư:"Tự nguyện hay bị ép?"
Từ Oánh vội giải thích:"Các cậu đừng có nghĩ lung tung. Giữa tớ và Tầng Hải Châu không xảy ra chuyện gì cả. Tớ say nhưng anh ấy không có lợi dụng tớ."
Lục Hân Nghi:"Động vật ăn thịt như anh ta đàng hoàng vậy sao?"
Hàn Dĩnh:"Cho hắn thêm 1 điểm."
Doãn Mộ Tư:"Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Từ Oánh đáp:"Tớ thích Tầng Hải Chậ và anh ấy cũng vậy. Tớ muốn thử một lần để bản thân không có bất cứ hối hận nào."
Tuy nói vậy, cô vẫn cảm thấy bản thân thật sự tự ti khi so sánh với Tầng Hải Châu.
Cô còn sợ anh ấy nhắc đến quá khứ giữa cô và Cố Hải Ninh, cô sợ cha mẹ của anh sẽ không chấp nhận cô.
Nam Sơn Diamond,
Buổi sáng Doãn Mộ Tư dậy hơi trễ một chút… đêm qua sau khi tắm xong, không biết có phải vì Lục Vũ Thần quá mạnh mẽ hay không mà tiểu bảo bối đạp mấy cái mạnh.
Lục Vũ Thần lần đầu cảm nhận thấy sự nhúc nhích bên trong Doãn Mộ Tư rất cao hứng, đưa tay lên bụng cô thăm dò, nói rất nhiều thứ với em bé trong bụng cô.
Đến một lúc sau, cả hai ôm nhau tâm tình rất nhiều điều, còn có cả tìm tên cho tiểu bảo bối.
Buổi sáng, khi Doãn Mộ Tư tỉnh lại, cô nhìn Lục Vũ Thần nói:"Vũ Thần, đêm qua em nằm mơ. Em mơ thấy cây hoa anh đào trước mộ phần của Hàn Thương Nguyên sống tốt và nở hoa."
Lục Vũ Thần nghe xong cũng không nói gì.
Doãn Mộ Tư rời đi và không muốn liên lạc với người ở Nhật nữa, cô không biết cây hoa kia có thể sống hay không nhưng cô hy vọng nó sẽ sống tốt, vì dù sao đó cũng là di nguyện cuối cùng của Hàn Thương Nguyên.
Lục Vũ Thần biết Doãn Mộ Tư đang nghĩ cái gì, liền ôm lấy eo của cô, không cần suy nghĩ gì liền nói:"Kiếp sau em vẫn là của anh."
Doãn Mộ Tư nhất thời không hiểu:"Sao vây?"
Lục Vũ Thần liền hôn lên trán cô, nhưng không giải thích.
Sau đó Doãn Mộ Tư mới nhớ ra những lời sau cùng mà Hàn Thương Nguyên nhắn cho cô, hy vọng kiếp sau sẽ được gặp lại.
Hàn Thương Nguyên còn khắc tên hai người trên cây non, có lẽ Lục Vũ Thần đã nhìn thấy nên mới đột nhiên nói:"Kiếp sau em vẫn là của anh."
Buổi tối, Tầng Hải Châu đúng hẹn đến đón Từ Oánh đi hẹn hò.
Từ Oánh coi trọng mối quan hệ này, nên khi chuẩn bị đi hẹn hò cô đã dùng mấy tiếng để chuẩn bị.
Khi Tầng Hải Châu nhìn thấy Từ Oánh trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Sau khi ăn cơm, hai người liền đi xem phim điện ảnh, trong lúc chờ xuất chiếu phim, trong khi chờ đợi xuất chiếu Tầng Hải Châu đưa cô tham quan khu thương mại, thể hiện đẳng cấp đại gia họ Tầng, anh chỉ một vài món đô hỏi cô có đẹp không, chỉ cần người đẹp gật đầu liền mua.
Cho đến khi hai người xem phim xong, Từ Oánh nhận một cuộc điện thoại, ba Từ nói cô phải về trước 11h đêm.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Oánh nói:"Tầng Hải Châu, tôi phải về rồi."
Tầng Hải Châu nhíu mày:"Em có nói với gia đình hôm nay đi cùng anh không?"
Từ Oánh gật đầu:"Có… đêm đó bị cha tôi nhìn thấy.."
Tầng Hải Châu nghe xong, bị sặc ho khan vài tiếng:"Vậy em giới thiệu anh thế nào?"
Tầng Hải Châu tự biết danh tiếng mình vốn không tốt đẹp, còn lại bị Từ lão bắt gặp anh động tay với con gái họ trước cửa nhà họ…Ôi trời ơi, khó trách sao ông ấy muốn Từ Oánh về trước 11h.
Từ Oánh cười ngượng:"Tôi cũng không nói gì, chỉ là cơ bản về anh bọn họ đã biết."
Tầng Hải Châu nhíu mày, nhìn đồng hồ liền kéo Từ Oánh chạy nhanh về phía nhà xe như bị cướp đuổi.
"Nhanh lên, sắp hết giờ rồi."
Từ Oánh nhìn bàn tay Tầng Hải Châu nắm chặt lấy tay cô kéo đi trong lo lắng, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Thời gian không còn nhiều nữa, anh phải đưa cô về nhà trước 11h, nếu không ngày mai muốn mời cô ấy đi chơi, chắc chắn sẽ bị gia đình cô ngăn cản.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường hướng về nhà họ Từ.
Từ Oánh ngồi ở ghế phụ có chút bất an:"Thật ra…anh có thể lái chậm hơn một chút."
Tầng Hải Châu khẳng định:"Không có thời gian."
Tầng Hải Châu như đang nhận phải một thử thách của ba vợ tương lai, và anh nhất quyết phải vượt qua được.
"Thật ra anh không cần để trong lòng lời của ba tôi, mấu chốt vẫn là do tôi. Nếu tôi muốn ở bên cạnh anh thì không ai có thể ngăn cản."
Tầng Hải Châu cười lớn, ngày càng yêu mến cô. Từ Oánh quả là một cô gái thật đơn giản, vậy mà có thể bộc lộ hết tâm tư trong lòng. Khi đối mắt với cô, Tầng Hải Châu không thể đối xử với cô theo cách như những người phụ nữ khác, và anh cũng không nở dùng cách thức nào đó đối phó cô.
Tầng Hải Châu cho xe chậm lại, nắm chặt tay Từ Oánh, đặc biệt nghiêm túc nói:"Vậy nên anh càng phải đưa em quay về đúng giờ."
Nói xong, lần nữa tăng tốc nhanh hơn.
Chiếc xe dừng trước cửa nhà họ Từ, Từ Oánh vội mở dây an toàn xuống xe.
Tầng Hải Châu đưa tay nhìn về phía đồng hồ, còn 2 phút nữa mới đến 11h, trước khi Từ Oánh xuống xe liền kéo cô lại:"Chờ một chút."
Từ Oánh quay mặt lại, liền bị một bờ môi mềm mại hôn lên môi cô.
Vẫn còn hai phút, vậy nên anh sẽ còn một phút để hôn cô.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tầng Hải Châu có cảm giác muốn dính người, nhìn thấy cô liền muốn ôm hôn, muốn bắm chặt không để cô rời đi.
Nhưng môi đang chạm vào nhau, liền nghe tiếng ho khụ khụ bên ngoài.
Tiếng ho này khiến hai người bật ra như điện giật.
Từ lão đứng chắp hai tay phía sau, nhìn chằm chằm hai thanh niên trẻ đang vụng trộm trước cửa nhà.
"Ba."
Từ Oánh che mặt xấu hổ.
"Bác Từ."
Tầng Hải Châu lấy hết bình tĩnh bước xuống, lễ phép cúi chào:"Bác Từ, xin chào, con là Tầng Hải Châu."
Từ lão nhìn Tầng Hải Châu từ trên xuống dưới đáp lại bằng một tiếng "ừm."
Tiếp đó nhìn về phía Từ Oánh, âm thanh lạnh lùng nói:"Còn không mau xuống xe."
Sau khi Từ Oánh xuống xe, Từ lão nhìn Tầng Hải Châu lên tiếng:"Vào trong ngồi uống trà một chút."
Từ Oánh cản lại:"Hôm nay trễ rồi, lần sau đi ba."
Tầng Hải Châu:"Vâng, thưa bác."
Từ lão bước vào bên trong, người hầu nhanh chóng lên trà, bên kia Tầng Hải Châu ngồi bên cạnh Từ Oánh.
Từ lão gia rót trà đẩy về phía Tầng Hải Châu:"Uống đi."
Sau đó nhìn Từ Oánh nói:"Con đi lên phòng, ba có mấy lời muốn nói với cậu ấy."
Từ Oánh đưa mắt nhìn Tầng Hải Châu, thấy anh gật đầu ra hiệu cho cô an tâm.
Ai biết được trong lòng anh ta đang chạy loạn, anh quen bao nhiêu nữ nhân đây là lần đầu tiên nói chuyện với nữ nhân.
Từ Oánh bước lên lầu, không yên tâm ngoái nhìn Tầng Hải Châu, cũng biết làm gì đành phải vào phòng.
"Bác Từ, cháu là Tầng Hải Châu, cháu và Tiểu Oánh hai bên đều có tình cảm với nhau, cháu xin phép bác cho chúng được tiến đến tìm hiểu Tiểu Oánh."
Từ lão nhớ đến quá khứ bất kham, trai gái mập mờ của Tầng Hải Châu liền nhíu mày:"Từ gia tôi chỉ có một nữ nhi, tôi không tin tưởng giao con gái cho cậu, nói ít hiểu nhiều."
Tầng Hải Châu cúi đầu đáp:"Thưa bác Từ, cháu muốn hẹn hò với Từ Oánh để tiến tới hôn nhân."
"Cậu có gì để tôi đồng ý gả."
Tầng Hải Châu đứng lên, trang trọng:"Bác Từ… cháu là Tầng Hải Châu, con trai của giám đốc bệnh viện Hải Sơn, cháu nội của học giả Tầng Bắc. Bản thân cháu đỗ trường đại học Y ở nước M, bản thân có nhà, có xe, làm ra tiền, tài khoản có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Tiểu Oánh… Ước mơ của cô ấy là ở nhà chồng nuôi, cháu có thể đáp ứng tất cả, gả cho cháu, cô ấy sẽ là người quản lý kinh tế của cháu."
"Bác Từ, cháu không khoe mẽ, cháu chỉ là đang trình bày bản thân để lấy được sự tin tưởng của gia đình người cháu muốn lấy làm vợ."