Lục Vũ Thần tức giận rời đi, người hầu trong Lục gia rục rịch dọn dẹp lại nhà bếp, Doãn Mộ Tư tắm xong vẫn còn chưa hết kinh hoàng.
Thật ra khi nãy, chính là Lục Vũ Thần đã cứu cô một mạng, nếu hắn không đến chỉ sợ cô chết ngộp bên trong.
Để an ủi trái tim nhỏ bé của Tiểu Vũ hôm nay đã quá kích thích, Doãn Mộ Tư mua một cặp đồ ngủ cặp mẹ con với Tiểu Vũ giao hàng gấp đến Nam Sơn Diamond.
Tiểu Vũ nhìn nhóc và cô Doãn trước gương mặc đồ cặp thì rất vui vẻ, liền cầm điện thoại muốn chụp hình.
Doãn Mộ Tư vui vẻ ôm con trai vào lòng, chụp mấy tấm ảnh giấu mặt Tiểu Vũ, lần này tự mình đưa lên trang cá nhân:"Trộm được một đứa con trai đáng yêu."
Vòng bạn bè của Doãn Mộ Tư không nhiều, nhìn thấy bức ảnh liền đặt câu hỏi, nhóc con này là ai? Sao đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn lại nhận là con trai, cô ấy nhận con nuôi? Cũng có bình luận đoán là con riêng của bạn trai mới.
Một lúc sau, Tiểu Vũ cũng chịu an tỉnh ngủ trong lòng Doãn Mộ Tư, nhưng cô lại mất ngủ.
Hôm nay Lục Vũ Thần đùng đùng tức giận rời đi, chỉ sợ ngày mai sẽ tìm cô tính sổ.
Bụng cô thấy hơi đói, bữa tối người làm bên ngoài mua về cô cũng chỉ chăm cho Tiểu Vũ ăn, bản thân chẳng thể nuốt nổi thứ gì vào bụng.
Cô đi xuống lầu, muốn tìm một viên socola của Tiểu Vũ ăn chóng đói, nhìn nhà bếp đã được người làm dọn dẹp sạch sẽ.
Cô ngồi vào bàn ăn, vừa cắn một miếng socola thì Lục Vũ Thần từ bên ngoài đi vào, gương mặt hắn có vẻ đã say, cô còn ngửi được mùi rượu trên người anh.
"Anh uống rượu sao?"
Lục Vũ Thần không đáp, liếc nhìn cô rồi lướt qua đi về phía cầu thang.
Doãn Mộ Tư dường như đã quen với kiểu lạnh nhạt của hắn, cô bỏ phần còn của socola vào miệng nhai thật mạnh, tưởng tượng nó là Lục Vũ Thần.
Cô nhớ đến mỗi lần cô uống rượu, sau khi tỉnh lại rất khó chịu, đầu đau như có ngàn quả tạ đè nặng, nhớ có lần ba cô pha cho cô một ly nước gừng mật ong để uống, sáng hôm sau thật sự cơn đau đầu giảm đáng kể.
Nghĩ đến cảnh ngày mai, Lục Vũ Thần bị đau đầu trút giận lên cô, cô phải tự cứu mình trước.
Mang một ly nước giã rượu đứng trước phòng Lục Vũ Thần gõ cửa nhưng không có hồi đáp.
Doãn Mộ Tư đánh liều tự mở cửa bước vào, vừa vào đã trong thấy thân người cao lớn đang co rút đau đớn nằm trên giường cuộn tròn lại.
"Lục Vũ Thần, anh làm sao vậy?"
Doãn Mộ Tư vội bước đến, thân thể hắn ta lúc này đã cong lại, gương mặt đau đớn trắng bệt, đôi mắt đỏ rực đầy nét dày vò.
"Cút đi."
Doãn Mộ Tư có chút sợ hãi, muốn bỏ chạy.
Nhưng hắn đau đớn như vậy, lỡ xảy ra án mạng thì sao? Hoặc như ngày mai hắn lại mang chuyện cô bỏ mặc hắn ra để trách cô thì cô sao có thể cải được.
Doãn Mộ Tư xoay người quay lại, lúc này Lục Vũ Thần vẫn còn rất đau đớn, trên trán đã tuôn ra một lớp mồ hôi.
"Anh đau bao tử sao?"
"Hay dạ dày?
"Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
Không nhận được bất cứ câu trả lời nào, bỗng nhiên bàn tay Lục Vũ Thần kéo Doãn Mộ Tư đè xuống giường lớn.
"Oanh" một tiếng, hai bàn tay Lục Vũ Thần siết chặt lấy chiếc cô thon thả của cô.Ánh mắt ác ma đỏ rực nhìn cô chằm chằm.
"Doãn Mộ Tư, đuổi cô không đi, không trách được tôi."
Doãn Mộ Tư hai mắt trợn tròn nhìn người đàn ông trước mắt lập tức nhận ra ý đồ của hắn.
"Lục Vũ Thần, đại ác ma, tên khốn kiếp, chẳng phải anh nói chỉ quan hệ khi kết hôn… anh muốn lật mặt."
Doãn Mộ Tư dằng co, muốn thoát khỏi vòng tay đại ác ma tràn đầy dục vọng.
Không nghe thấy câu trả lời, lúc này chỉ còn lại tiếng quần áo xé nát, như xé nát cõi lòng của Doãn Mộ Tư.
Nó diễn ra như một cơn ác mộng, trong cơn mơ cô bị một con thú hoang cắn xé, nó không muốn giết cô mà chơi đùa cô hết lần này đến lần khác, sự va chạm thể xác khiến cô đau đớn, tủi nhục…
Gần sáng, Lục Vũ Thần cuối cùng cũng buông tha cô, giọng nói hắn mang theo sự khinh bỉ sau khi thỏa mãn thú tính:"Cô không can tâm?"
Doãn Mộ Tư xoay lưng không đáp, dáng lưng cô dài vừa phải, trắng trẻo tịnh xảo, thân thể trắng ngần đang run lẩy bẩy.
Cô không thể tưởng tượng rằng chuyện đó lại khủng khiếp như vậy, lần trước đúng là Lục Thần Vũ chỉ là trêu đùa cô mà thôi.
Đau đến cô tưởng mình đã chết trên giường.
Dáng vẻ của Doãn Mộ Tư khiến Lục Vũ Thần trong lòng tràn ngập khinh thường, là muốn giữ cho Tống Tư Hàn nên mới bày ra một kiểu dày vò tâm can.
Lục Vũ Thần đốt một điếu thuốc, hít một hơi lại nói:"Đừng tự cho mình cái quyền quyết định ở nơi này, hãy nhớ lại cô đã cầu xin tôi ra sao."
Đêm qua hắn đã đuổi đi, cô ta hoàn toàn có thể rời đi, nhưng một mực muốn ở lại khiêu khích hắn, bây giờ lại làm bộ làm tịch như kẻ bị hại.
Bị hắn ăn sạch, còn bị khinh khi, Doãn Mộ Tư không khỏi nức nở, cô xoay người lại, hạ thể đau đến rã rời, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo đầy ủy khuất:"Rõ ràng anh không thích tôi, tại sao lại đụng vào tôi?"
"Sao tôi không thể đụng vào bạn gái của mình, huống hồ cô tự mình dâng tới cửa, cô thật sự nghĩ tôi là thầy tu sao?" - Lục Vũ Thần dập mạnh tàn thuốc xuống, nhìn Doãn Mộ Tư đầy nét khinh bỉ:"Cút đi, tôi cần nghỉ ngơi."
Doãn Mộ Tư cô đường đường là con gái nhà họ Doãn, danh gia vọng tộc, cô có tự trọng của bản thân, bị Lục Vũ Thần khinh bỉ ủy khuất bỗng nhiên có một sức lực mạnh mẽ trong lòng muốn chống lại hắn.
"Sao tôi phải cút, tôi ngủ phòng bạn trai tôi."
Lục Vũ Thần còn tưởng cô ta sẽ đau đớn đến chết đi sống lại, sẽ oán hận khóc sầu ngày này đến ngày khác, không ngờ lại trưng ra bộ mặt muốn tìm đến cái chết này.
Anh cười lạnh, ngủ một lần liền muốn trở thành Lục phu nhân, còn muốn ngủ cả đêm ở đây, xem ra Doãn Mộ Tư ăn phải gan hùm?
Đôi mắt cô đỏ ửng còn đọng lại nước mắt:"Nếu anh thật sự đã làm việc của người bạn trai, tôi cũng sẽ nhận được sự tôn nghiêm của bạn gái… có bạn trai nào làm xong đuổi bạn gái đi."
Gương mặt Lục Vũ Thần xuất hiện tia cười cợt đầy nguy hiểm:"Cô thật sự muốn thật sự trở thành thứ BẠN GÁI mà cô muốn, đừng để tôi nhìn thấy thứ nước mắt rẻ tiền của cô."
Doãn Mộ Tư còn muốn tranh cãi.
Nhưng ác ma nuốt sạch những lời cô muốn nói ra.
Đại ác ma xé cô ra làm từng mảnh, nuốt hết vào bụng không chừa lại một mảnh xương.