Cuộc nói chuyện của ba người đã kết thúc, anh và Hoàng Long liền trốn đi bên hong nhà, thấy bọn họ đi lại một căn phòng,anh và Hoàng Long đi theo lại, ở bên ngoài anh nghe được tiến cô, anh vui mừng cô không sao hết.
- - Các người muốn làm gì?
- - Đây là Lam Như Kiều sao? Đúng là xinh đẹp mà.( Bành Hạo).
- - Tất nhiên là xinh đẹp rồi, con nhà tiểu thư quyền quý, bảo bọc từ nhỏ đến lớn. ( Ngô Diệp Nhi).
- - Anh không được qua đây, mau tránh ra bỏ tay dơ bẩn ra mau.
- - Cô em à để xem chút nữa em còn nói anh đây dơ bẩn hay không? ( Bành Hạo).
- - Tôi khinh.
- - Đúng là mạnh miệng. ( Liên Bắc Hà).
- - Thì ra cô kết cấu với những người này hại tôi sao?
- - Tôi gai mắt cô từ lâu có gì không dám. ( Liên Bắc Hà).
- - Rồi cô sẽ phải hối hận.
- - Chưa biết ai đâu. ( Liên Bắc Hà).
Cô lo lắng mồ hôi đầm đìa trên trán, Bành Hạo bắt đầu tiến đến chỗ cô, chạm vào người cô, làm cô cảm thấy cơ thể mình rất dơ bẩn, cô không thể nói được chứ biết ' ưm..ứ...' miệng cô bị keo dán lại, nước mắt cô cũng chảy ra, hắn ta thấy cô khóc thì càng thích thú hơn,cô không thể kháng cự,tay cô bị trói, chân cô cũng vậy, cô sắp như tuyệt vọng, thì đột nhiên cánh cửa bị phá ra, Ngô Diệp Nhi và Liên Bắc Hà giật mình, xoay qua nhìn thấy anh đang giận giữ, sát khí bao vây căn nhà, Bành Hạo nhìn lên anh thì nhếch môi cười rồi đứng dậy, cô thấy anh thì vui mừng khôn xiết, cuối cùng anh cũng đến, thấy cô khóc lòng anh rất đau anh thề sẽ không để những người hại cô sống yên ổn.
- - Không ngờ tới nhanh hơn dự định.
- - Biết điều thì thả cô ấy ra, muốn gì thì nhắm vào tao.
- - Haha... mày nghĩ tao dễ dàng thả người à.
- - Mày muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi.
- - Đơn giản qùy xuống.
Cô lắc đầu nhìn anh ý bảo đừng làm như vậy, nước mắt cô cũng theo đó mà rơi xuống, anh nhìn cô đau lắm nhưng vì sự an toàn của cô anh chấp nhận mọi thứ.
- - Sao mày không muốn vậy....
- - Tao quỳ..
Anh quỳ gối xuống trước mắt hắn ta, hắn ta cười lớn lên giọng nói đầy mỉa mai.
- - Haha...Dương thiếu đây sao vì một người phụ nữ mà gạ thấp bản thân mình.
- - Tao quỳ rồi thả cô ấy ra.
- - Tao có nói là thả ra sao?
- - Mày...
- - Ây cha nhìn xem người phụ nữ của mày rất xinh đẹp, tao thật muốn thử hương vị như thế nào?
- - Mày dám đụng vào cô ấy, tao sẽ không tha cho mày.
- - Vậy sao? Tạo sợ quá haha...
Người bên ngoài bắt đầu bao vây tứ phía, Hoàng Long bên ngoài chỉ huy vệ sĩ bắt đầu tấn công vào trong, nhân cơ hội không ai để ý đến cô, một tên vệ sĩ đã đột nhập vào, đi lại chỗ cô tháo dây ra, mới đầu cô còn hoảng sợ, nhưng khi nghe vệ sĩ nói hắn la người của anh đến cứu cô, nên không manh động, anh thấy cô đã an toàn,thì yên tâm vệ sĩ định dẫn cô đi ra ngỏ sau, thì Liên Bắc Hà quay lại thấy cô đã trốn thoát cô ra liền la lên. Anh nhanh chống đứng dậy, rút súng ra bắn vào chân tên Bành Hạo hắn ta đau đớn khuỵu xuống, Ngô Diệp Nhi thấy không ổn cô ta liền rút dao ra đi lại chỗ cô, bắt cô làm con tinh, con dao kề ngay cổ cô.
- - Các người còn manh động tôi sẽ giết cô ta.
- - Cô bình tĩnh lại đi có gì thì nhắm vào tôi đừng làm hại cô ấy.
- - Nhưng tôi muốn nhắm vào cô ta thì phải làm sao?
- - Cô làm hại cô ấy thì trách tôi, người của tôi bao vây hết rồi cô không trốn được đâu.
- - Haha...không ngờ anh lại nhanh hơn kế hoạch của tôi đấy, tôi cứ tưởng đến sáng mai mới có thể tìm ra, ít ra tôi có thể hành hạ cô ta vài roi trên da.
- - Cô mau dừng lại đi, đừng quá lúng sâu nếu không sẽ không ai cứu cô.
- - Cứu tôi? Trên đời này tôi không còn một ai nữa thì cần gì ai cứu, ngay bây giờ tôi và cô ta sẽ có một người chết, hoặc cùng chết chung.
- - Cô làm như vậy thì có lợi ích gì chứ?
- - Có chứ, nếu cô ta chết anh sẽ đau khổ không phải sao?
- - Tôi đã nói hết lời nếu cô không dừng lại thì đừng trách tôi độc ác.
- - Haha... anh làm gì tôi giết tôi sao?
Trong tình hai bên đang căng thẳng Bành Hạo dù bị bắn ngay chân, nhưng hắn ta không dễ khuất phục như vậy, hắn ta liền rút cây súng ra nhắm ngay anh chuẩn bị bắn, Hoàng Long thấy vậy liền la lên.
- - Tử Phong cẩn thận.
Hoàng Long sô anh ra, ngã xuống đất viên đạn bay xuyên qua không trúng anh, Ngô Diệp Nhi nhanh cơ hội đó liền kéo theo cô trốn đi,Liên Bắc Hà thấy vậy cũng đi theo, anh đứng dậy chạy ra ngoài đuổi theo Ngô Diệp Nhi, còn Bành Hạo thì giao lại cho Hoàng Long xử lý, vệ sĩ theo đó tóm lấy bắt giữ hắn, chờ tới lúc đó Hoàng Long gọi cho cảnh sát đến. Anh chạy theo sau Ngô Diệp Nhi, tới ngỏ hẹp hết con đường, không còn chỗ chạy cũng vào đường cùng, cô ta la lên.
- - Không được qua đây anh ma qua đây tôi sẽ giết chết cô ta.
- - Được tôi sẽ không qua cô dừng tay lại đi.
- - Không bao giờ, anh nghe đây dù có chết tôi cũng phải kéo cô ta theo xuống.
- - Cô đã tận đường cùng rồi còn mạnh miệng.
- - Thì sao chứ cái chết đối với tôi cũng chẳng còn ý nghĩa gì?
Liên Bắc Hà thấy hai người đang tranh chấp với nhau, ả ta nhặt khúc cây bên cạnh đi lại chỗ của Ngô Diệp Nhi, ả ta chầm chậm đi lại nhưng bất chợt gây ra tiếng động, Ngô Diệp Nhi nhin qua Liên Bắc Hà thấy ả ta tiến đến liền rút cây súng bên hông, bắn ngay tim ả ta, khiến ả ta ngã xuống.
- - Cô dám phản tôi sao, nhưng tôi cũng không có dự định sẽ để cô sống đâu.
Thấy Ngô Diệp Nhi lơ là cô liền cắn tay cô ta, cô ta đau lên buông cô ra nhanh cơ hội cô liền chạy về phía anh,Ngô Diệp Nhi nghiến răng nhìn về phía cô chỉ súng ngay cô chuẩn bị bắn, anh nhanh tay bắn vào vai Ngô Diệp Nhi, cô ta cũng bắn ra viên đạn, anh liền chạy lại ôm cô vào lòng rồi tránh viên đạn của cô ta, anh và cô ngã xuống đất, rất may anh lấy cơ thể mình che chắn cô nên cô không sao?