Mẹ tôi dọn đồ xong hai mẹ con vừa đi ra ngoài cửa thì Tuấn Phong lái xe về , anh ngạc nhiên hỏi
– Mẹ mới sang chơi ạ?
Mẹ tôi liền nói
– Ờ, mẹ muốn đón cái Hoa về nhà chơi mấy hôm, mẹ thấy nó xanh xao quá mẹ sợ nó bị bệnh rồi , vậy để mẹ đưa nó đi về bên nhà rồi mẹ đưa nó đi khám luôn nhé.
Tuấn Phong liền nói
– Con cũng tính cho cô ấy về bên nhà chơi ạ, nhưng vì nhà con sắp có giỗ ạ, hay mẹ chờ qua giỗ rồi con đưa vợ con về bên đó ạ.
– Bao giờ thì giỗ vậy?
– Dạ hai ngày nữa là nhà con có giỗ rồi, để qua giỗ rồi con đưa vợ con qua nhé .
Tuấn Phong liền bê vali quần áo của Quỳnh Hoa vào nhà, anh nói chuyện rất tử tế nếu chỉ tiếp xúc những khi anh ấy bình thường thì sẽ không ai có thể biết được anh là một người cuồng yêu và ghen bệnh hoạn như thế được.
Tôi biết Tuấn Phong sẽ không dễ dàng để tôi đi đâu , và tôi có về bên ngoại thì anh ấy cũng không bao giờ để tôi sống yên ổn bên đó được rồi anh ta sẽ làm loạn và ảnh hưởng tới bố mẹ tôi nên tôi bảo mẹ
– Mẹ cứ về đi rồi mấy hôm nữa con sang ạ.
Sau đó mẹ tôi bảo Tuấn Phong
– Vậy mẹ về đây hai ngày nữa làm giỗ xong rồi con đưa cái Hoa sang bên nhà với mẹ nhé?
Tuấn Phong vui vẻ nói
– Vâng ạ, hai hôm nữa rồi con đưa vợ con sang ạ.
Trước mặt mẹ tôi Tuấn Phong nói tử tế đàng hoàng như thế , nhưng khi mẹ tôi vừa về khỏi ngay lập tức Tuấn Phong kéo tôi vào phòng anh đóng cửa lại và bắt đầu tra hỏi tôi
– Em muốn bỏ anh để đi theo mấy thằng trai trẻ đúng không hả?
– Em không có ý định sẽ theo trai trẻ, em quá mệt mỏi với anh rồi em chỉ muốn chết thôi chứ em làm gì còn tâm trạng mà đi theo trai trẻ chứ?
– Thế sao em lại bỏ đi hả?
– Mẹ muốn em về bên đó vài hôm, mẹ sợ em bị ốm mẹ muốn đưa em về bên đó mẹ chăm em thôi, chứ không có chuyện em đi tìm trai trẻ ở đây , anh đừng có làm ầm lên nữa.
– Thế sao em không hỏi ý kiến của anh, ai cho phép em tự ý đi về nhà ngoại như vậy hả?
Tôi gào lên đầy bất lực
– Em là vợ anh em là con người chứ không phải con chó mà anh nhốt em như vậy, anh nhìn lại xem cả tháng nay anh nhốt em ở trong nhà , anh không cho em đi đâu cả, em không được ra ngoài không được tiếp xúc với ai, em thấy mình còn không bằng một con chó ý, con chó còn được chạy ra đầu ngõ còn em thì sao , em có bằng một con chó không hả?
Tuấn Phong lại nổi cơn ghen anh đổ lỗi lên đầu tôi
– Tại em đấy, nếu em không liếc mắt đưa tình với bọn trai trẻ thì anh đã không nhốt em như vậy rồi, em nghe cho rõ đây anh cấm em đi ra khỏi cái nhà này, kể cả sang nhà ngoại cũng không được sang , anh đã cấm rồi mà em cố tình sang bên nhà ngoài thì anh sẽ mua xăng rồi nửa đêm anh qua đốt nhà em cho cả nhà em chết cháy đấy, em biết tính anh rồi đấy nên em đừng có cố rời bỏ anh nữa, nếu em cố rời bỏ anh thì em chết và cả bố mẹ em , chị gái em cùng chết với em đấy, nghe rõ và nhớ lấy đi.
– Vậy thì anh giết em luôn ở đây đi, anh giết chết em rồi anh chôn em luôn trong ngôi nhà này đi, chứ em sống mà không bằng con chó thì em cũng không muốn sống nữa đâu.
– Em đừng có làm anh điên thêm nữa, em đi nấu cơm đi anh đói rồi.
Tôi biết không thể nói được một người có tâm lí bất ổn như chồng tôi được, càng nói thì anh ấy lại càng điên lên thêm rồi anh ấy lại đánh tôi anh ấy lại đập phá mọi chuyện càng tồi tệ hơn nên tôi không muốn nói thêm nữa.
..
Tuấn Phong bắt Quỳnh Hoa nấu cơm rồi hai vợ chồng cùng ăn, ăn uống xong Tuấn Phong bế Quỳnh Hoa vào nhà tắm, hai người tắm và quan hệ tì-nh d-ục nhưng Quỳnh Hoa không cảm thấy hạnh phúc bởi tính ích kỷ độc đoán của Tuấn Phong cô không cảm thấy hạnh phúc nữa , mà chỉ thấy đau đớn giằng xé khắp cơ thể, cô cắn răng chịu đựng sự dày vò của Tuấn Phong trên cơ thể yếu ớt của mình, cô mắt nhắm lại và gồng người lên chịu đựng bỗng Tuấn Khải bóp cổ cô khiến cô hoảng hốt và mở mắt ra, Tuấn Phong vừa bóp cổ cô anh vừa gầm gừ như chó dại
– Rên đi chứ, sao em không rên… anh không đủ mạnh nên em không đủ sướng sao hả?
Quỳnh Hoa bị bóp cổ cô ú ớ không thành tiếng nữa, Tuấn Phong vừa bóp cổ anh vừa dập mạnh bạo khiến Quỳnh Hoa đau đớn cô không thở được… mắt cô nhoè dần và không nhìn thấy gì nữa… một màu đen bao phủ..
….
Tuấn Phong cứ điên cuồng yêu vợ cho tới khi anh thoả mãn thì anh mới dừng lại nhưng lúc này Quỳnh Hoa đã nằm đơ ra đó, Tuấn Phong hốt hoảng anh mới đưa tay sờ mũi của Quỳnh Hoa thì anh giật bắn cả người lên
– Tắt thở rồi sao…..?
Tuấn Phong cuống cuồng mặc quần áo và chạy ra ngoài
– Cô ấy chết rồi.. mình bóp cổ cô ấy khiến cô ấy chết luôn rồi sao…
[..]
Nửa đêm tôi tỉnh lại .. tôi thấy mình nằm trong nhà tắm người lạnh ngắt…trên người không mảnh vải che thân.. tôi mới nhớ lại trước đó tôi bị chồng tôi bạo hành trong nhà tắm vậy là tôi bị ngất đi và giờ tôi mới tỉnh, tôi đang định bò dậy để ra ngoài lấy quần áo mặc thì tôi nghe thấy tiếng chồng tôi anh ấy đang nói chuyện điện thoại với bạn anh ấy
” Nó chết rồi, tao lỡ tay bóp cổ nó chết rồi giờ tao phải làm sao đây”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!