Tuy rằng mỗi ngày trong giọng nói đều có một chút màu sắc khác nhau, nhưng mỗi ngày tập thoại cùng n Bắc Lâm, gần đây Lộ Nhâm quay phim càng ngày càng mượt mà, lần nào cũng một phát ăn ngay, đạo diễn Vương cũng cười tươi như hoa nhìn cậu.
Ngay cả Trần Tư Vũ cũng hỏi riêng cậu làm sao mà kỹ năng diễn xuất của cậu đột nhiên tiến bộ nhiều như vậy.
Sau khi Lộ Nhâm nói với anh ta xong, Trần Tư Vũ sửng sốt, "Cậu thật sự nhờ ảnh đế tập thoại cho à!!"
"Cmn, tớ ghen tị quá." Trần Tư Vũ chua chát.
Lộ Nhâm cười ngốc gãi gãi đầu.
Trần Tư Vũ im lặng hai giây, nắm lấy tay Lộ Nhâm, nặng nề nói: "Em cũng muốn tiến bộ, hay là chị dâu dạy em đi."
Lộ Nhâm, "...???"
Mặc dù Lộ Nhâm cảm thấy cậu chưa đến trình độ có thể dạy người, nhưng Trần Tư Vũ kiên trì, cũng cũng tập diễn với Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cũng là một vai phụ trong phim, nhưng là vai phụ chính diện.
Tuy rằng coi như là nam tư, nhưng bởi vì cùng nhóm nhân vật chính, nên thật ra có rất nhiều cảnh.
Kỹ năng diễn xuất của anh ta tốt hơn một chút so với một, hai, ba, bốn, năm và thuốc nhỏ mắt một chút. Anh ta đóng một nhân vật chính trực, năng động, không khó không sâu nhưng dễ quay hỏng.
Khi Lộ Nhâm tập diễn với anh ta, lúc đầu anh ta có chút ngượng ngùng, sau đó cậu bắt đầu chỉ ra một số vấn đề mà mình cảm thấy.
"Tuy rằng ở chỗ này cậu có biểu cảm, nhưng tớ phát hiện chân tay của cậu không nhúc nhích." Lộ Nhâm dùng động tác giải thích, "Tuy rằng camera chỉ ở thân trên của ta, nhưng một số cử động của thân dưới cũng sẽ liên kết với thân trên."
"Bình thường, một người không thể cả ngày chỉ có biểu cảm mà không có động tác cơ thể, vì vậy khi đi qua đây, cậu có thể thêm một số động tác ở chân, chẳng hạn như khi cậu đỡ người đó trên vai, chân có thể huơ huơ."
Lộ Nhâm làm mẫu vài động tác, "Như thế này, thân thể sẽ có chút phản ứng với cậu, tự nhiên sẽ không đưa máy quay đến cậu, cũng sẽ không cướp ống kính."
Trần Tư Vũ sùng bái kinh ngạc nhìn "... Cậu đúng thật tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, đỉnh đấy!"
Lộ Nhâm, "..."
Đó là cách dùng của "tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi" à?
Lộ Nhâm ho khan một tiếng, "...Thật ra, tớ cũng đã học qua về diễn xuất..."
Trần Tư Vũ cũng không phải không biết gì về diễn xuất, chỉ là lý thuyết và thực hành đôi khi cách nhau một lớp mỏng. Lớp mỏng đó bị gỡ bỏ, Trần Tư Vũ cũng sẽ nhanh chóng ngộ ra.
Sau đó, không biết vì sao mà đạo diễn Vương lại biết chuyện này.
"Được rồi," Đạo diễn Vương xúc động vỗ hai người hai cái, "Hai người vẫn còn một chút tinh thần nghiên cứu của thời đại chúng tôi."
Lộ Nhâm đã quen với việc bị lòng bàn tay dời núi lấp biển của đạo diễn Vương vỗ vỗ, đây là lần đầu tiên Trần Tư Vũ nhận được"lời cổ vũ" của đạo diễn Vương, bị đạo diễn Vương vỗ đến mức lảo đảo đi về phía trước hai bước, suýt nữa không đứng vững.
"Ôi trời, Tiểu Trần đúng không? Cơ thể của cậu cũng không ổn đâu nhé." Đạo diễn Vương kinh ngạc nói, "Tôi còn không dùng sức."
"Cậu phí công tập rồi, còn không bằng Lộ Nhâm nữa."
Trần Tư Vũ, "..."
...
Với nỗ lực không ngừng của Lộ Nhâm, cuối cùng cậu cũng quay xong - sớm hơn dự định một chút.
Dự kiến ban đầu là vào thứ Tư tuần sau, nhưng chủ nhật tuần này, cậu đã chuẩn bị quay xong.
Trước khi quay, đạo diễn Vương cố tình nói với Lộ Nhâm về những điểm mấu chốt của cảnh quay.
"Tiểu Lộ, cậu cũng rõ, Sở Thừa Quân này đến đây là hết rồi." Đạo diễn Vương nói, "Cảnh trước của cậu, quỳ dưới đất của tập đoàn cầu xin chủ tịch cho cậu thêm một cơ hồi, nhân vật này xong rồi, kết cục của anh ta cũng rất rõ ràng."
"Nhưng tại sao tôi phải nói cho cậu biết một lần nữa, bởi vì tuy rằng nhân vật kết thúc, nhưng ta vẫn phải để lại cho anh ta một chút - đây là dư âm, mấu chốt của con người này."
"Sở Thừa Quân này tuy rằng là vai phản diện, nhưng anh ta không bằng bằng, anh ta cũng có niềm tin của chính mình, anh ta cũng có đấu tranh, trái tim mâu thuẫn của nhân vật." đạo diễn Vương giải thích, "Đối với anh ta mà nói, chữ tình là nét quan trọng nhất. Ở trạng thái kết thúc này, cậu phải thể hiện chữ tình đó của anh ta ra ngoài…"
Đạo diễn Vương thao thao bất tuyệt rồi mới bắt đầu quay.
Lộ Nhâm đứng trong văn phòng của mình với một hộp các tông trên bàn làm việc.
Anh ta vẫn mặc vest, đeo kính gọng vàng và chỉn chu - giống như niềm kiêu hãnh của anh ta chưa bao giờ bị chà đạp.
Chuyện từ chức này dường như không ảnh hưởng gì đến anh ta, anh ta nhìn đã rất kiêu ngạo và giỏi giang, anh ta ném chiếc hộp các tông để anh ta xếp đồ đạc xuống đất.
Anh ta như khinh thường mà đem đi mọi thứ, danh thiếp, bảng tên khắc tên anh ta và những dấu vết do những công việc đó để lại, tất cả đều bị anh ta ném vào sọt rác.
Trên bàn trống rỗng, nhưng thùng rác lại đầy ắp.
Dọn bàn xong, Lộ Nhâm không kiên nhẫn mở ngăn kéo.
Nhưng lúc này, hành động của anh ta mới đột ngột dừng lại.
Lộ Nhâm dừng lại hai giây rồi thấy một cây bút.
Đó là một cây bút mới tinh, chưa bao giờ được sử dụng.
Lộ Nhâm yên lặng nhìn hai giây, nụ cười châm chọc dần dần trở thành nụ cười nhạt.
Cây bút này và những thứ khác đều có chung một kết cục.
Bị ném vào thùng rác.
Khi anh ta rời đi, có người kinh ngạc kêu lên, "Đội trưởng Sở, tất cả những thứ này đều vứt đi hết sao?"
Lộ Nhâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, cầm cặp lên, quay đi không thèm nhìn lại.
Cảnh này qua đi, lại đến cảnh khác.
...
Cánh cửa "bộp" một tiếng được mở ra.
Dì lao công đã dọn dẹp sạch sẽ, đột nhiên có người đi vào, dì giật mình, nhìn thấy Lộ Nhâm ngồi xổm xuống vẻ mặt u ám, bắt đầu lục tung thùng rác.
Sau khi tìm kiếm lại không thấy gì, Lộ Nhâm có chút cáu kỉnh, anh ta đá thùng rác, lớn tiếng nói: "Cái bút đâu!"
Dì lao công thì thào nói: "Vừa mới vứt đi rồi."
"Bà vứt ở đâu rồi?" Lộ Nhâm mặt đen đến mức chảy nước, rống to: "Nói!"
Dì lao công hoảng sợ như sắp khóc, kêu lên, "Tôi không dọn, tôi không biết."
Trần Tư Vũ đi qua lạnh lùng nói: "Sở Thừa Quân, từ chức rồi không cần phải lộng hành ở đây—!"
Trần Tư Vũ mở to hai mắt, cổ áo bị Lộ Nhâm kéo lên.
Lộ Nhâm hung hăng nhìn anh ta, "Đồ của tôi vứt ở đâu rồi?"
Dì lao công thấy hai người tranh cãi liền vội vàng rời đi.
"Đồ của mình thì tự mà đem đi! Vứt rồi tìm cái con khỉ khô! Đồ điên!" Trần Tư Vũ hât tay anh ta, chửi rủa, "Hơn nữa hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, ai tìm được đồ của anh? Cmn mất lâu rồi."
Lộ Nhâm thả anh ta ra, Trần Tư Vũ thẳng tay hung ác đá vào thùng rác, mắng "đồ thần kinh" rồi quay người bỏ đi.
Thùng rác lật úp, Lộ Nhâm gục đầu xuống, không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.
Một lúc sau, anh ta nhấc thùng rác lên, kiên nhẫn điều chỉnh khoảng cách, đặt nó vào đúng vị trí.
Chỉ là một động tác dễ dàng, mu bàn tay Lộ Nhâm lại nổi lên đầy gân xanh, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Thùng rác đã trở lại vị trí cũ.
Đồ lại đã biến mất.
Lộ Nhâm nhìn nó chằm chằm, vẻ mặt thất thần, tay như không còn sức lực, ngồi sụp xuống bên cạnh.
"Cắt!"
Đạo diễn Vương cười nói, "Lộ Nhâm cậu quay xong rồi!"
Đoàn phim lập tức hoan hô, nhân viên đưa cho cậu một bó hoa.
Lộ Nhâm trở lại phòng nghỉ cùng Trần Tư Vũ, trên mặt là nụ cười ngốc nghếch.
Trần Tư Vũ tặc lưỡi, "Hết cứu nổi hết cứu nổi, nghĩ đến việc về nhà tìm chồng là vui thế đây."
"Không phải đâu, "Lộ Nhâm cười, "Anh ấy không có ở nhà, tuần sau mới về."
Trần Tư Vũ thắc mắc, "Vậy sao cậu lại vội vàng trở về như vậy làm gì."
Lộ Nhâm có chút ngượng ngùng nói, "Lần đầu tiên thì phải chuẩn bị cho tốt chứ…"
Vì vậy, cậu đã chuẩn bị một tuần, chắc là quá đủ rồi.
Trần Tư Vũ đột nhiên khựng lại.
Lộ Nhâm không phản ứng lại, chớp chớp mắt, "Sao cậu không đi nữa."
Trần Tư Vũ ủ rũ nhìn cậu, "Tớ nói với cậu là bạn cậu lần đầu tiên phải chuẩn bị tốt, sao lại thành cậu phải chuẩn bị tốt rồi?"
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm toát mồ hôi lạnh, cười khan một tiếng, "Ha ha ha."
...
Trong phòng nghỉ, Lộ Nhâm lại một lần nữa biểu diễn tư thế chuẩn mực của học sinh tiểu học đang nhận lỗi, ngồi xuống ghế, bất động.
Trần Tư Vũ nhìn cậu một vòng, "Hay thật cậu Lộ Nhâm, cậu lại dám đổi trắng thay đen gạt tôi!"
"Tớ nói chứ, sao thân hình của bạn cậu lại giống cậu thế." Trần Tư Vũ haha một tiếng, 'Gan lớn thật, cậu tưởng tớ không phát hiện ra đúng không!"
Trần Tư Vũ nghiêm mặt nhìn cậu, có vẻ rất tức giận.
Lộ Nhâm chắp tay quỳ gối thành thật xin lỗi, "Thầy ơi, em sai rồi."
"Nếu lời xin lỗi có ích thì tại sao lại phải cần cảnh sát?" Trần Tư Vũ chế nhạo.
Lộ Nhâm, "..."
Không, bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó.
"Vậy thì tớ phải làm sao để cậu không giận nữa?" Lộ Nhâm yếu ớt nói, "Khi nào lấy được tiền, tớ sẽ mua cho cậu đôi giày thể thao mới mà cậu thích nhé?"
Trần Tư Vũ, "…"
Trần Tư Vũ haha, "Câụ nghĩ tớ là người dễ tính sao!!"
Lộ Nhâm vắt óc nói: "Cái đó, chiếc áo khoác phiên bản giới hạn lúc nãy cậu xem, tớ xem thử có thể nhờ anh mua cho không nhé..."
"..." Trần Tư Vũ ho khan một tiếng, "Đây là món quà lần trước anh cậu tặng."
Lộ Nhâm, "..."
Trần Tư Vũ trừng mắt nhìn cậu, "Đây là thứ tớ đang mặc đây, cái này cậu còn không nhìn ra, mua cái rắm!"
Lộ Nhâm yếu ớt rụt cổ lại.
"Chỉ biết mua, mua, mua, tớ có phải là người nông cạn như vậy không?" Trần Tư Vũ tức giận nói, "Để tâm chút được không."
Lộ Nhâm sắp khóc, "Vậy cậu nói đi, cậu muốn thế nào, nếu có thể làm được, tớ đều đồng ý."
Trần Tư Vũ nhìn cậu một cái, hừ một tiếng.
Anh ta ho hắng giọng, "Cậu kể cho tớ nghe toàn bộ quá trình giữa cậu và anh Bắc Lâm trước khi cậu ra tay, tớ sẽ tha thứ cho cậu."
Lộ Nhâm, "..."
Anh à, đây không phải là nông cạn sao?
Hết cách, Trần Tư Vũ nhất định phải nghe, Lộ Nhâm lắp bắp nói: "Có một số chuyện là chuyện cá nhân, tớ không thể nói hết."
"Tớ hiểu rồi, tớ là kẻ không biết phải trái vậy sao? Trần Tư Vũ cạn lời nói, "Tuy tớ hóng chuyện nhưng có đạo đức, tớ thấy các cậu tắm trong Người Tình Trong Mộng kêu hét cả lên nhưng có nói ra ngoài không?"
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm đỏ mặt, "Làm gì có…"
Trần Tư Vũ, "Không sao, nói đi, đừng nói nhảm nữa, lát nữa tớ còn phải quay phim."
Lộ Nhâm chỉ có thể nói.
Nhưng Trần Tư Vũ thật sự rất tốt, nói chính xác là anh ta không hỏi quá nhiều, mặc dù anh ta không ngừng tò mò xem cậu và n Bắc Lâm đã làm gì dưới sự dụ dỗ của áo sơ mi, lạt mềm buộc chặt ra sao, nhưng anh ta hoàn toàn không hỏi tại sao Lộ Nhâm lại gọi n Bắc Lâm là sếp, hay có bao nhiêu cô gái thích anh.
Hợp đồng yêu đương không bị phát hiện là được rồi.
Lộ Nhâm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, đối với Trần Tư Vũ, việc Lộ Nhâm ký hợp đồng với phòng làm việc của n Bắc Lâm không có gì bí mật, n Bắc Lâm đúng là sếp của Lộ Nhâm. Còn những cô gái thích n Bắc Lâm, chẳng cần nói, hầu hết các sao nữ trong giới này đều thích n Bắc Lâm, quá bình thường.
Chỉ có điều hơi vô lý là Lộ Nhâm và n Bắc Lâm đều đã công khai chuyện này, nhưng Lộ Nhâm vẫn cho rằng n Bắc Lâm là thẳng, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng Trần Tư Vũ nghĩ lại thì cho rằng Lộ Nhâm và n Bắc Lâm ở chung lâu như vậy, vẫn chưa có chuyện đó... có lẽ cậu chỉ ngốc thôi...
Vân vân.
Trần Tư Vũ rùng mình, ngắt lời Lộ Nhâm, "Chờ đã, hôm nay cậu nói với tớ là anh n Bắc Lâm chuẩn bị lần đầu tiên phải không?
Lộ Nhâm gật đầu, "Ừm."
Trần Tư Vũ kinh ngạc,"Lần đó không phải mặc áo sơ mi sao??? Mặc áo sơ mi cũng không có gì xảy ra?"
Lộ Nhâm thì thào nói: "Không phải tớ đã nói với cậu sao, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau."
"Không phải là phiên bản crack sao!" Trần Tư Vũ sửng sốt, "Bản crack ra cũng là giúp nhau sao??"
"Sau đó vào phòng tắm?" Trần Tư Vũ sững sờ, "Cũng không?"
Lộ Nhâm gật gật đầu, đỏ mặt gãi gãi đầu, "Kỳ thật tớ không có giấu diếm cậu cái gì, đa số đều nói... Chỉ không nói người này là tớ với anh tớ…"
Vẻ mặt Trần Tư Vũ rầu rĩ "Không sao đâu, tớ hiểu tại sao bạn không muốn nói rồi."
"...Hả?"
Trần Tư Vũ vỗ vỗ vai Lộ Nhâm.
"Không sao, tuy anh Bắc Lâm không được chuyện đó... nhưng anh ấy đã rất hoàn hảo rồi." Trần Tư Vũ dừng lại, tiếc nuối nói: "Ông trời mở hai cửa cho anh ấy, đóng một cái cửa sổ, đó là chuyện bình thường... Hơn nữa, đồ chơi bây giờ rất phát triển..."
Lộ Nhâm, "..."
Cmn, mấy người ở đây sao vậy, đều nói những chuyện kỳ quái!!
Lộ Nhâm vội vàng cắt ngang lời nói linh tinh của Trần Tư Vũ, lớn tiếng nói: "Anh ấy không phải không được! Thật!!"
"Anh ấy... Lâu hơn tớ rất nhiều... so sánh thì ừm," Lộ Nhâm lắp bắp, mặt đỏ tía tai, "Dù sao anh ấy cũng giỏi hơn tớ rất nhiều, anh ấy không phải không được, rất được."
Trần Tư Vũ cứng họng, "Cậu đã từng nghĩ rằng cậu cũng không được chưa."
Lộ Nhâm, "..." Tôi sống chết với cậu.
Lộ Nhâm gần như chuẩn bị kéo Trần Tư Vũ vào nhà vệ sinh đấu kiếm.
"Không phải hồi Người Tình Trong Mộng cậu cũng nghe thấy sao!" Lộ Nhâm đỏ mặt, "Dù sao anh ấy không phải không được."
Là quá được mới phải.
Trần Tư Vũ lặng lẽ nhìn cậu một cái, "Cuối cùng cậu cũng nhận rồi nhé."
Lộ Nhâm, "...?"
"Đương nhiên tớ biết n Bắc Lâm rất được," Trần Tư Vũ ngắt lời, "ai bảo cậu nói dối tớ, tớ chỉ đang đùa cậu thôi."
Lộ Nhâm, "..."
"Phủ nhận lâu như vậy, lại nhận vì anh Bắc Lâm." Trần Tư Vũ cảm thán, "Cậu thực sự yêu anh ấy."
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm đột nhiên có ý muốn bóp cổ Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ trêu chọc xong cuối cùng rời đi.
Anh Ngoi đã thu dọn đồ đạc cho cậu, đã có thể mang hành lý về nhà.
Lúc gần đi, xuống đến nhà xe phía dưới rồi, Lộ Nhâm mới chợt nghĩ đến một chuyện, cậu xin lỗi, "Anh Ngô, anh vào xe đợi em trước đã, em đi đưa đồ cho người này."
Anh Ngô gật đầu.
Lộ Nhâm lại đi thang máy lên tầng mười bốn.
Đúng lúc một nhân viên tươi cười chào hỏi, cậu vội hỏi: "Anh Đỗ đang quay phim sao?
Nhân viên suy nghĩ, "Hình như vừa mới kết thúc. Chắc anh Đỗ đang ở trong phòng nghỉ."
Lộ Nhâm cảm ơn rồi đi tìm Đỗ Hoài.
Đỗ Hoài quả nhiên đang ở trong phòng nghỉ.
Nhìn thấy cậu vào, quản lý của Đỗ Hoài nhíu mày, "Cậu Tiểu Lộ tìm Đỗ Hoài của chúng tôi có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Đỗ Hoài không thay đổi quá nhiều, nhưng dường như đã đoán trước được,
Lộ Nhâm liếc nhìn Đỗ Hoài, "Tôi xin lỗi, tôi có thể nói chuyện riêng với anh Đỗ được không?"
Quản lý của Đỗ Hoài ngạc nhiên liếc nhìn hai người bọn họ, dù sao cũng vẫn đi ra ngoài,
phòng nghỉ chỉ còn lại có Đỗ Hoài và cậu,
Lộ Nhâm có chút ngượng nghịu, nhưng lần này cũng không có gì xấu hổ, chỉ là cảm thấy rất khó xử.
...Dù sao, từ khi biết được nguyên chủ thích Dư Hoài, ngoài lúc cần giao tiếp với nhau, lúc quay xong hầu như không nói chuyện gì cả, kết quả là lúc quay xong, đột nhiên đi qua tìm anh ta, mọi người sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Đỗ Hoài yên lặng nhìn cậu, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Đỗ... Anh Đỗ," Lộ Nhâm khịt mũi đi tới, "Tôi cũng không có việc gì, chỉ muốn cho anh thứ này."
Cậu nói xong liền đưa đồ qua.
Đỗ Hoài sững sờ một lúc, phát hiện đó là một bức ảnh cũ.
Vẻ mặt bỗng nhiên trở nên phức tạp, "... Cậu vẫn còn giữ bức ảnh này?"
Lật lại, vẻ mặt Đỗ Hoài bỗng trở nên phức tạp hơn khi nhìn thấy dòng chữ viết ở phía sau, đôi mắt u sầu, anh ta cau mày nhìn cậu, thở dài nói: "Cậu đã có tiền bối rồi, còn tới tìm tôi..."
"Chờ đã!"
Lộ Nhâm nhanh chóng ngắt lời anh ta.
Nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Hoài liền biết người này nghĩ sai rồi.
Bộ óc của những người này thật sự rất kì lạ.
Để ngăn cản sự việc của Hoàng Oanh Trần Tư Vũ xảy ra lần thứ ba, Lộ Nhâm ngăn lại Đỗ Hoài, nói nhanh, "Tôi tìm anh không phải để quấn lấy anh."
"Tôi chỉ muốn nói rằng trước đây có lẽ tôi đã rất thích anh," Lộ Nhâm do dự một lúc, "nhưng mà trước đây có lẽ tôi đã mắc phải một số bệnh, những ký ức này đã quên mất rồi."
"...Quên?"
"Đúng vậy," Lộ Nhâm nói, "Lần trước ở trong nhà vệ sinh, bởi vì không có nhớ tới anh, cho nên trước kia có chút vượt quá giới hạn. Xin lỗi, về sau sẽ không vậy nữa."
Đỗ Hoài im lặng sững sờ nhìn cậu.
Lộ Nhâm không quan tâm anh ta có tin hay không, chỉ cảm thấy mình nên nói rõ tâm tư của nguyên chủ.
"Tôi nói chuyện này không phải để gây phiền phức cho anh– chỉ là hình như tôi đã từng thích anh," Lộ Nhâm thở dài nói, "chuyện đã qua, tuy rằng đã qua, nhưng tôi nghĩ có lẽ anh nên biết chuyện này thì tốt hơn."
"Tấm ảnh này cũng là do anh tôi… à, n Bắc Lâm đưa cho tôi," Lộ Nhâm nói, "tôi cũng không muốn anh ấy hiểu lầm rằng tôi vẫn thích anh."
"Hiện tại tôi thực sự chỉ thích n Bắc Lâm." Lộ Nhâm lắp bắp.
Cậu rất lưu loát khi đọc lời thoại của mình, nhưng thoát khỏi vai diễn, Lộ Nhâm thấy mình nói năng rất lộn xộn
"Anh cũng không cần phải cảm thấy phiền phức, tôi cũng không thế nào, tôi chỉ truyền đạt một chút, dù sao—" Lộ Nhâm dừng lại thì thào nói, "Tuy rằng tôi không nhớ, nhưng anh có thể vẫn nhớ tới những chuyện này."
Dù sao đây cũng là một chút tâm ý của quá khứ, để vào tay tôi thì thật đáng tiếc."
"Tôi chỉ muốn đưa cho anh bức ảnh này, không có chuyện gì khác." Lộ Nhâm nói, "Tôi thật sự không thích anh! Anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ không quấy rầy anh!"
Lộ Nhâm nói xong liền chuồn nhanh.
Về lại xe, Lộ Nhâm ngồi ở ghế sau thở dài.
...Nguyên chủ sẽ nghĩ như thế nào về chuyện này, cậu không biết, nhưng cậu sờ tim mình, không biết có phải là ảo giác không, nhưng thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn có một chút u sầu.
Nhưng nỗi sầu muộn này tan biến trong hai giây, bởi vì Trần Tư Vũ bắt đầu gửi một đống tin nhắn thoại.
Tư Vũ: [Bí tích chuyện ấy đây, cậu nghe rõ cho tớ!!]
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm đổ mồ hôi.
Trần Tư Vũ nói nửa ngày, cậu thật sự chỉ hiểu được một câu.
–Lần đầu tiên, nhất định phải khiến đối phương cảm nhận được cảm giác lần đầu tiên rung động.
Lần đầu tiên n Bắc Lâm rung động…
Lộ Nhâm nghĩ nửa ngày, cuối cùng giật giật khoé miệng.
Lần đầu tiên n Bắc Lâm rung động… không phải lúc cậu mặc đồ nữ chứ?
Lộ Nhâm "..."
Hình như đúng rồi!
Lộ Nhâm lại bắt đầu mặt đỏ tía tai.
Lần đó mặc đồ nữ, n Bắc Lâm đột nhiên nói gì mà muốn làm bạn trai của cậu…
Còn bế cậu lên, giúp cậu đi giày cao gót hay gì đó.
Vậy lẽ nào cậu phải mặc đồ nữ à? Chờ đã, không, n Bắc Lâm thích cậu mặc đồ nữ, hay là thích cậu?
...Lẽ nào, bản thân mê hoặc nam chính nhờ khí chất "đoán xem em là nam hay nữ" à?
Lộ Nhâm, "=="
Cho dù tâm trạng rất phức tạp, nhưng ma sai quỷ khiến, Lộ Nhâm vẫn lên Taobao mua một chiếc váy giống trong Đao Phong
Màu đỏ, dây đeo, váy dài.
Nhưng có váy, hôm sau Lộ Nhâm nghĩ lại, liền cảm thấy tóc ngắn như vậy, khi mặc váy lên hẳn là khó nhìn thẳng.
Cậu nghĩ xong liền nhanh chóng mua một bộ tóc giả tương tự ở cùng thành phố, còn mua mỹ phẩm.
Cũng đã chuẩn bị áo sơ mi, đồ nữ, cả JK gì mà Trần Tư Vũ bảo. Còn mua một bộ vest và kính trong Triêu Sinh, vì Trần Tư Vũ nói rằng cậu trông đẹp trai lúc đeo kính.
Chắc như đinh đóng cột rồi, còn tính hai ngày nữa n Bắc Lâm sẽ trở lại.
Lộ Nhâm đã đặc biệt chuẩn bị, thậm chí còn lấy mỹ phẩm để luyện tay, nhưng lại thấy thực sự không ổn, tay nghề quá kém, giống như vẽ mặt ma.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!