Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Em Bằng Cả Trái Tim

Năm 3650, bên ngoài một nơi ở rừng Sương Mù cách thành phố Noah ba nghìn dặm, một người nằm lặng yên trên mặt đất, quần áo đã rách bươm, không khó để nhận ra cả người cô đầy vết thương.

Đó là một cô gái có phần ốm yếu, khoảng mười mấy tuổi, mái tóc đen dài rối tung còn lẫn vài cọng cỏ dại. Nom sắc mặt trắng bệch của cô cũng có thể đoán ra được cô bị thương khá nặng, trên mặt còn có vết máu.

Lồng ngực phập phồng nhè nhẹ chứng tỏ cô vẫn còn sống, chỉ là tần suất mỗi lúc một chậm dần cho đến khi hoàn to3àn ngừng hẳn, hai mắt cô nhắm nghiền và đôi tay không còn sức lực rũ xuống hai bên sườn, tuyên bố rằng sinh mệnh của cô đã đến hồi k0ết.

Phía sâu trong rừng đột nhiên phát ra tiếng gào thét, mùi tanh hôi theo gió từ xa thổi tới. Nếu cô gái còn sống, chẳc chắn sẽ nhận ra đây là dấu hiệu của điều gì, đó chính là dấu hiệu của một loài xác sống.
Bóng dáng loạng choạng từ trong rừng sâu đi ra, duờng như đã đánh hơi được mùi ở phía trước. Nó liền rống lên và chạy về phía trưóc với tốc độ cực kỳ nhanh, không còn lảo đảo giống như vừa rồi.

Thi thể cô gái cứ nằng lẳng lặng ở đó, ngay khi xác sống sắp đụng vào cô, cô gái chợt mở bừng mắt ra và nhảy dựng lên, lập tức tấn công xác sống. Cô cầm đầu nó vặn mạnh về phía sau đánh "rắc" một tiếng, xác sống liền nằm bất động trên mặt đất.

Cô gái liếc nhìn quái vật hình người này, trên người nó chỉ có mảnh vải rách rưới, da thịt biển thành màu đen, ngón tay sắc nhọn cũng đen kịt, cơ thể bốc mùi hôi thối. Cô nhăn mặt, giơ chân đá trúng đầu nó, rồi cau mày mà không nói gì.

Nếu nhìn kỹ vẫn nhận ra khuôn mặt nó là của con người, có điều đã bị thịt rữa bao trùm, khóe miệng rỉ ra mủ vàng khó ngửi, hàm răng hô ra dính thứ gì đó màu đen kinh tởm, một con mắt rơi ra treo lủng lẳng trong hốc mắt, không còn nhìn ra đồng tử.
Nếu dùng một từ để hình dung về nó thì chính là buồn nôn.

Cô gái nghi ngờ nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên phát hiện động tĩnh phía sau. Cô vội vàng lăn một vòng trên mặt đất, cầm lấy nhánh cây bên cạnh và đâm mạnh một cái về phía truớc, cắm trúng lồng ngực của xác sống.

Có điều, nó không hề cảm thấy đau đớn mà vẫn quơ hai tay về phía trước, há cái miệng hôi thối gào thét, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi cô. À, không đúng, nó vẫn luôn muốn ăn sống nuốt tươi.

Cô nhìn lướt qua xác sống này và nhướng mày nhận ra cách giải quyết triệt để xác sống đầu tiên, thế là vút bỏ cây gãy trong tay. Xác sống theo quán tính lao tới, cô lập tức đứng lên vặn gãy luôn cổ nó.

Quả nhiên, phải phá hủy hệ thần kinh trung ương, hoặc chọc thủng đại não của xác sống mới tiêu diệt nó hoàn toàn.
Cô gái thở phì phò, dựa vào thân cây, cẩn thận sửa sang lại ký ức hiện lên trong đầu, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Một lúc sau, cô xoa huyệt Thái Dưong và hiểu ra rằng đường đường là đặc vụ Mặc Liên, sau khi chết đã xuyên không đến tương lai 1600 năm sau, đúng là quá mức nực cười.

Cô dựa vào thân cây, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cô mới biết được hiện tại là năm 1156 tận thế giới, nhân loại trải qua tận thế và sáng tạo ra kỷ nguyên mới.

Ban đầu xác sống xuất hiện không rõ nguyên do, suýt chút nữa đã dồn nhân loại vào bước đường cùng. Cuối cùng vào khoảng ba trăm năm trước, các nhà nghiên cứu đã nghiên cứu chế tạo ra virus Y từ virus xác sống, có thể cải thiện các chức năng, sức mạnh, tốc độ của con người, thậm chí có thể sánh ngang với các anh hùng trong thần thoại Hy Lạp, điều này giúp nhân loại có thể phản kích.
Theo thời gian, cùng với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật nhân loại, các căn cứ cũng lần lượt được xây dựng, ranh giới giữa các quốc gia dần bị xóa bỏ, các chủng tộc người dần dần hợp nhất vào nhau, căn cứ trung tâm được gọi là Vườn Địa Đàng.

Vây quanh Vườn Địa Đàng theo thú tự là năm căn cứ lớn: Noah, Bồng Lai, Tân Sinh, Hi Vọng và Côn Lôn. Ngoài ra còn có vô số các căn cứ nhỏ khác, dùng để kiểm tra theo dõi hoạt động của xác sống, và bổ sung nguồn năng lượng trong lúc làm nhiệm vụ, vân vân.

Xác sống không phải quái vật với khả năng siêu nhiên trong tiểu thuyết, mà là con người bất hạnh bị lây nhiễm virus sau đó bị khống chế đại não, xương cốt trở nên cứng rắn do chịu ảnh hưởng của virus, ngoài ra khứu giác và thính giác cũng cực kỳ nhạy bén, sức lực vô cùng mạnh mẽ. Loại virus này chủ yếu lấy qua đường máu, chỉ cần bị cắn một lần là sẽ bị nhiễm..
Về phần nhân loại, nhờ sự trợ giúp của virus Y, các chức năng của cơ thể gần như đạt đến độ hoàn hảo, chỉ tiếc loại virus này đánh đổi sinh mệnh của con người và rất không ổn định. Vì thế, ngoại trừ bộ đội đặc chủng đồng ý tiêm virus Y ra, người bình thường dù là binh lính cũng không đồng ý tiêm.

Sau khi tiêm virus Y vào người sẽ chỉ còn khoảng mười năm tuổi thọ, cộng với tính bất ổn của nó, gần như không có ai kiên trì được mười năm. Hơn nữa càng về sau, việc kiểm soát virus Y càng khó, người bị tiêm virus sẽ chết trong đau đớn, đây cũng là tổn thất khôn lường đối với nhân loại. Tuy nhiên, vì sự phát triển của nhân loại, vì bảo vệ quê hương của loài người, rất nhiều người làm việc nghĩa không chùn bước đã đi trên con đường này.

Các nhà nghiên cứu trên toàn thế giới ngày đêm vắt óc nghiên cứu một loại thuốc mới khiến virus Y trở nên hoàn hảo hơn và xóa bỏ những tổn thương do nó gây ra.
Hai năm trước, thân thể này đã dùng bộ óc tuyệt đỉnh của mình để nghiên cứu ra thuốc kéo dài tuổi thọ và có thể khiến tình trạng bất ổn do virus gây ra giảm đến mức an toàn, thành tựu này đã lại một lần nữa gây chấn động nhân loại.

Đáng lẽ ra cô phải được mọi người tôn thờ, nhưng nào ngờ lại bị bỏ rơi ở nơi hoang vu. Rất đơn giản, thành quả nghiên cứu của cô đã bị đánh cắp.

Mặc Liên sắp xếp lại trí nhớ, khóe miệng nở nụ cười lạnh như băng, có lẽ vì thân thể này có tên giống với cái tên ban đầu của cô, đều là Tô Mạt. Nhưng không sao, từ nay về sau sẽ không còn người tên Tô Mạt nữa, chỉ có một sát thủ tên Mặc Liên.

Có lẽ nhờ sự trùng hợp nho nhỏ này đã đưa một "cổ nhân" như cô đến được nơi đây. Có điều... Ha ha... Nguời phụ nữ tên Shamire kia cũng không nên sống nữa. Cô ta không chỉ lợi dụng cô, giam cầm cô, uy hϊếp cô, đe dọa cô, thậm chí đánh cặp thành quả nghiên cứu của cô đã đành, vậy mà lại còn muốn gϊếŧ người
diệt khẩu.

Đáng tiếc là đôi tay chưa từng gϊếŧ người vẫn chưa biết cách xóa sạch hậu hoạn.

Mặc Liên cảm nhận trái tim đang đập trong lồng ngực, khóe miệng càng nhếch rộng hơn, con ngươi đen láy toát ra ánh sáng lạnh lẽo vô tình: "Bé ngoan, chị sẽ giúp em trả mối thù này."

Tuy nhiên, thân thể này cũng không đến mức quá ngu ngốc, Tô Mạt vứt cho Shamire thứ rác rưởi tên là thành quả nghiên cứu, còn nghiên cứu quan trọng nhất thì chỉ giữ trong trí nhớ của mình và hiện tại người kể thừa toàn bộ thành quả nghiên cứu là Mặc Liên, một kẻ đến từ quá khứ hơn 1600 trước.

Nhìn xác sống bị vặn gãy cổ nhưng miệng vẫn không ngừng ngáp, cả người nông nặc mùi hôi, da thịt thối rữa quả thực khiến Mặc Liên muốn nhức cả mắt.

Cô đứng lên, cầm nhánh cây đâm thẳng vào đại não của nó, cuối cùng nó mới yên tĩnh hẳn.
Khu rừng im ắng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm. Sau khi xử lí hai xác sống, Mặc Liên đã mất hết sức lực. Cô nhíu mày quyết định nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng nhìn cơ thể đầy vết thương, suy nghĩ muốn trả thù trào dâng như thủy triều, chỉ muốn xé xác đối thủ.

Cô vỗ nhẹ mặt mình, cười nói: "Không vội, sẽ báo thù sau."

Tiếng động vọng đến từ phía sau báo hiệu nguy hiểm đang tới gần, cô cố gắng đứng lên với cơ thể mệt mỏi và nhận ra sau một thời gian dài bị giam lỏng trong phòng thí nghiệm, cơ thể của mình đã trở nên cực kỳ yểu ớt. Hơn nữa lại đang bị thương, cộng thêm vừa rồi mất quá nhiều sức, sức lực toàn thân đã hoàn toàn bị vét sạch.

Mặc Liên nhíu mày, hít sâu một hơi, điểm huyệt trên người. Làm một đặc công, cái gì cũng phải biết, phương pháp điểm huyệt khiến sức mạnh bộc phát tức thì là do chính cô sáng tạo ra.
Ngay sau đó, nhờ sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của phương pháp này, cơ thể yếu ớt của cô lập tức bùng nổ sức mạnh chưa từng có.

Thừa dịp này, cô nhanh chóng rời đi.

Ba năm sau.

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà, một nhóm người mặc quân phục màu nâu phẳng phiu đứng thẳng, nghiêm túc nhìn về phía trước. Người dẫn đầu đi đôi ủng cao đến gối, thắt lưng rộng bản cỡ bàn tay làm nổi bật lên vòng eo như tượng tạc, nét mặt như dao khắc toát lên cảm giác áp lực không thể bỏ qua, mày kiếm cau lại cho thấy rõ ràng là tâm trạng của anh rất tồi tệ.

Tóc vàng hơi rối vì bị gió thổi, đôi mắt xanh thăm thẳm như đại dương mênh mông, dẹp đen độ khiến người ta nghẹt thở, nhưng lại toát lên dũng khí khiến người ta không dám nhìn thẳng. Anh lạnh lùng giơ kính viễn vọng lên, cẩn thận quan sát.
"Lão đại!" Nguời đàn ông đứng cạnh có vóc dáng cao lớn, cường tráng, dáng vẻ ngây ngô khiến người có cảm giác hiền Lành chất phác, bộ quân trang phẳng phiu của hắn rất phù hợp với hình tượng người đầy tớ của nhân dân, khiến người ta an tâm.

Chỉ có điều, cách ăn nói...

Đứng cạnh là một nguời đàn ông hơi gầy, khóe miệng khẽ nhếch, đôi môi đỏ và làn da trằng bóc trông như ma cà rồng thời trung cổ. Vẻ ngoài của hắn ta cũng có thể so sánh với ma cà rồng trên tivi, sức quyến rũ làm mê hoặc lòng người.

Nghe thấy người đàn ông chất phác mở miệng nói chuyện, hắn ta Liền tát người này: "Nói nhỏ thôi, Mark!"

Mark cụt hứng vì bị ăn tát, bèn rút dao dài ra, vỗ đùi đánh "bốc" một cái: "Marki, cậu muốn đánh nhau à?" Giọng nói ồm ồm đầy bất mãn, dường như còn kìm nén lửa giận không có chỗ trút, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào Marki, như thể cần phải đánh nhau một trận mới giải tòa được nỗi buồn bực trong lòng Marki cười nhạo một tiếng và rút ra con dao găm dưới chân, đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng liếm qua lưỡi dao toát ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt cười như không cười nhìn thoáng qua Mark: "Thích thì chiều."
Những người khác thấy họ sắp đánh nhau, bèn đứng sang bên cạnh người đàn ông tóc vàng theo thói quen, chẳng buồn liếc họ lấy một cái. Một người có mái tóc màu cây đay nhìn người đàn ông cầm kính viền vọng, nói: "Lão đại, phía dưới có quá nhiều xác sống, e rằng..."

Kính viễn vọng đang nhìn về phía một bầy xác sống kêu gào điên cuồng, dường như đã ngửi thấy mùi đồ ăn khiển chúng thèm nhỏ dãi đã lâu, nên liên tục di chuyển về phía này.

Người đàn ông tóc vàng cất kính viễn vọng đi, khuôn mặt lạnh lùng mang theo khí thế không thể kháng cự: "Đi xuống!"

"Rõ!" Hai người đang chuẩn bị đánh nhau vừa nghe được mệnh lệnh này bèn cất vũ khí trên tay. Marki rút ra dao dài sau lưng, ánh sáng sắc lạnh mang theo mùi máu tươi tarnh nồng, khiến hắn ta nhận thức được trận gϊếŧ chóc này.
Một người trong số họ bắn dây cáp lên nóc tòa nhà đối diện, sau khi kéo thử thấy đã rất an toàn mới sôi nổi theo dây cáp trượt xuống. Và người dẫn đầu hiển nhiên là lão đại của bọn họ.

Trong ánh sáng loang loáng của dao dài và máu tươi, tám người lính dễ dàng gϊếŧ lũ xác sống. Thỉnh thoảng có xác sống chưa chết hẳn cật lực bò về hướng này, liền bị người lính bên cạnh đâm một nhát thủng sọ, xác sống lập tức tiêu đời.

Mọi người nhìn thi thể chất đống trên mặt đất, hay chỉ có thể nói là một đống thịt nát, ánh mắt chết lặng không chút cảm xúc. Mark thậm chí còn giơ chân đá bay đầu một xác sống, ồm ồm nối: "Thật xui xẻo, thu được tín hiệu ở đây mà lại không có một bóng người!"

Người đàn ông dẫn đầu chỉ cau mày nhìn luớt qua chung quanh, mái tóc vàng nhuộm ánh mặt trời, bộ quân phục màu nâu càng khiến người ta cảm thấy anh cao vời vợi không thể với. Anh đứng giữa núi thấy biển máu, giống như một vị quân vương bễ nghễ thiên hạ, như thể đang chứng minh với mọi người rằng chỉ cần có anh ở đây thì sẽ không có vấn đề gì.
Anh chính là một huyền thoại.

"Đi thôi, có thêm nhiều xác sống đang kéo tới đây rồi." Giọng nói trầm thấp, êm tại cảnh cáo mọi người. Ngay sau đó, bọn họ phát hiện phía truóc lại xuất hiện hàng trăm xác sống.

"Mẹ kiếp, nhiều thế!"

"Câm miệng, tập trung vào!"

Ngay khi bọn họ cầm vũ khí chuẩn bị liều chết được ăn cả ngã về không, đột nhiên có một bóng đen bay tới, như tên rời cung lao thẳng vào bầy xác sống.

Marki tinh mắt nhìn thấy bóng đen kia rơi xuống giữa bầy xác sống. Hắn ta không nhịn được mà chửi thề: "Chết tiệt, có phải là người không đấy?" Tuy bọn họ đều tiêm virus Y-1, nhưng cũng không dám trắng trợn trực tiếp chiến đấu với xác sống bởi vì vẫn có nguy cơ lây nhiễm, và vẫn có thể bị chết.

"Lão đại, đó có phải người phát tín hiệu không?" Mark khẽ hỏi.
Lúc này, người đàn ông có mái tóc màu hạt dẻ với khuôn mặt trẻ con cũng hồi hộp nhìn chằm chằm phía trước: "Lão đại, có đi hay

không?"

Nhấn Mở Bình Luận