Đừng chạm hay hôn lên má của con bé, da của An An còn non lắm đó!
Diệp Nhi giụt tay lại, đưa mắt lườm cô một cái, bĩu môi nói:Không cho thì thôi, giữ như giữ vàng, mà bế An An ra ngoài để về nhà đi, taxi đang chờ đó!
Diệp Nhi đứng dậy, mở của cho Mộng Ánh và An An đi ra hỏi phòng, đi qua hai phòng bệnh mới đến được thang máy, Diệp Nhi bấm nút xuống tầng một, di chuyển xuống khoảng bốn phút thì thang máy cũng mở cửa ra, cả hai bước ra hoàn thành thủ tục rồi lên xe trở về nhà.
Thời gian đi từ bệnh viện đến nhà hai người cũng mất khoảng hơn hai phút, con đường quen thuộc dần lộ ra trước mắt, Diệp Nhi ngồi ở ghế sau khẽ ghé lên nói với tài xế:
- Gehen Sie zum anderen Haus Nummer 35, bitte halten Sie an!/ Đi đến căn nhà số 35 kia thì bác dừng lại nhé!
- Okay, Ich weiss./ Được, tôi biết rồi.(Bác tài xế nói)
Chiếc xe cũng nhanh chóng dừng lại đúng nhà của hai người, Diệp Nhi mở cửa đi ra ngoài rồi chạy qua mở cánh cửa đối diện để cho Mộng Ánh bước ra kèm theo lời nhắc nhở:Từ từ thôi!
Mộng Ánh gật đầu mà đáp:Mình biết rồi mà!Ừm, cậu bế An An vào nhà trước đi, mình ở đây thanh toán tiền rồi đem đồ vào nữa. (Diệp Nhi nói)
Mộng Ánh “ừ” một tiếng rồi bế An An đi vào trong nhà, Diệp Nhi ở bên ngoài sau khi thanh toán xong thì cũng nhau chóng di chuyển đồ vào trong phòng ngủ. Đặt chiếc túi xách cuối cùng lên bàn trang điểm, Diệp Nhi ngả người nằm luôn xuống giường khiến An An đang ngủ liền giật nảy người mà khóc ầm lên. Mộng Ánh bế lấy An An mà vỗ nhẹ như ru đang ru ngủ.
Diệp Nhi theo ngồi phắt dậy ngơ ngác nhìn cô với ánh mắt vô tội, nói:Mình xin lỗi, tại mình quên An An đang ngủ.
Mộng Ánh dỗ An An ngủ xong liền nhẹ nhàng đặt xuống giường, rồi quay lại nói với Diệp Nhi:Cậu mà cứ quên như thế thì chắc mình không nuốt trôi cơm mất.
Diệp Nhi ngượng cười, đưa mắt nhìn xuống An An bé nhỏ đang nhắm mắt say sưa nằm ngủ như thế kia nhưng hễ có tiếng động phát ra là lại tỉnh dậy, Diệp Nhi hít một hơi thật sâu, tưởng tượng đến cảnh sau này đã hai ba giờ sáng mà vẫn phải thức để ngồi nghe nhóc con không răng kia “e a” nói chuyện, chắc lúc đấy không chịu được mà cuốn chăn chuyển xuống phòng khách ngủ mất.
Diệp Nhi nhìn một hồi lâu rồi quay lên rồi nói:Tranh thủ lúc con bé đang ngủ thì cậu mau tắm đi!
Mộng Ánh nghe vậy liền nheo mày hỏi:Mình tắm nhưng lỡ…
Không để cô nói hết câu, Diệp Nhi liền nói tiếp:Mình trông An An, cậu tắm nhanh đi, rồi để mình còn xuống nấu bữa tối!
Mộng Ánh đứng dậy đi qua tủ đồ lấy tạm bộ đồ ngủ dạng áo sơ mi dài tay cùng một chiếc quần vải dài chân, rồi bước vào phòng tắm. Diệp Nhi ở ngoài miệng nói là trông An An để cho cô tắm, nhưng thực chất vẫn lặng lẽ đi xuống bếp nấu bữa tối, thỉnh thoảng chỉ đi lên ngó vào phòng xem An An như thế nào rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Mộng Ánh tắm xong liền bước ra ngoài, nhưng không thấy Diệp Nhi trong phòng, không cần phải đi tìm cô cũng biết Diệp Nhi đang làm gì. Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra, Diệp Nhi bưng lên hai khay đựng đầy đồ ăn đã được đặt gọn trên chiếc bàn gỗ nhỏ gọn. Diệp Nhi ngồi xuống miệng không quên nói:Ngồi ăn đi, cậu yên tâm, mình chỉ tranh thủ thời gian xuống nấu bữa tối thôi nhưng thỉnh thoảng vẫn lên xem con bé mà, với An An còn nhỏ không thể di chuyển nhiều hướng được đâu.
Mộng Ánh im lặng ngồi xuống không nói gì mà tập trung vào phần ăn của mình, ăn tối xong, Mộng Ánh sau khi cho An An ăn, cô nằm xuống giường vì mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Diệp Nhi thấy thế cũng không muốn làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Mộng Ánh và An An nên đã cẩn thận sắp xếp đồ vào trong tủ mà không tạo ra tiếng động, sau khi xong việc, Diệp Nhi leo lên giường ngắm nhìn bé con đáng yêu cả ngày chỉ thấy ngủ kia mà thủ thỉ:An An à…bé con của cô phải thật ngoan đó biết chưa, mẹ con đã phải rời xa gia đình, rời xa người mình yêu vì một lý do rất khó nói, mẹ con trước đây đã rất mệt rồi đừng làm mẹ con mệt hơn nhé!
Diệp Nhi biết dù có nói như thế nào thì An An cũng không biết được, vốn dĩ Diệp Nhi chỉ nói để bày tỏ cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình, mỗi lần nhìn thấy được ánh mắt của Mộng Ánh khi cô đang im lặng như suy nghĩ về điều gì đó, không cần hỏi thì Diệp Nhi cũng đã biết được tất cả suy nghĩ của cô qua đó rồi.
Nhớ nhất là lúc Mộng Ánh nằm trên bàn sinh, ánh mắt đó khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy được sự cô đơn, tủi thân của cô mà thương sót không thôi. Lẽ ra người đứng cạnh Mộng Ánh ở thời điểm đó phải là Đinh Tuấn Trạch, nhưng tiếc rằng anh lại không có mặt, thậm trí đến bây giờ còn bản thân Đinh Tuấn Trạch còn chưa biết mình đã có con thì làm sao đứng cạnh được. Diệp Nhi thở dài, bây giờ chỉ mong sẽ sớm được trở về Trung Quốc, để đoàn tụ với gia đình, nhìn thấy mọi thứ trở về đúng quỹ đạo ban đầu.