Khang Nam nở nụ cười tươi khiến Khương Diệp đơ mất vài giây rồi chớp mắt giật mình vì đang nhìn anh chằm chằm.
- Chị về rồi hả? Tôi đến đây ăn tối.
- Sao mẹ lại để cậu ấy vào bếp? Người ta là khách mà.
Bà Lã đủng đỉnh đứng dậy tiến về chỗ Khang Nam.
- Nó đang xót cháu vào bếp kìa, nói gì đi.
- Mẹ, ý con không phải vậy? Còn cậu nữa, sao tự dưng lại chạy đến đây mà nấu nướng vậy?
- Không có gì, tôi mua ba ba tới mà nhà không ai biết làm nên mới làm hộ cô Thu thôi, cũng xong rồi mà. Chị đi thay quần áo đi rồi xuống ăn. Món này rất tốt cho người...
Khương Diệp hắng giọng vì sợ cậu ta máu quá mà phun ra chuyện đêm qua thì chết dở.
- Tốt cho người gì, sao cháu không nói nốt đi?
- À tốt cho phụ nữ ạ, hơn nữa bác nói Khương Diệp hay dị ứng nên ăn baba giúp tiêu độc rất tốt.
Bà Lã nghe vậy thì không khỏi vui mừng, giọng nói phấn khích vô cùng.
- Vậy sao? Diệp, lên thay quần áo rồi xuống ăn đi, mẹ muốn thử đồ ăn Khang Nam nấu.
Khương Diệp đi rồi, ở dưới bàn ăn, ba người dọn ra đầy một bàn thức ăn.
Bà Lã sắp xếp cho Khang Nam ngồi cạnh Khương Diệp rồi còn dặn dò.
- Nó không ăn mỡ nhiều nên cháu lấy cho nó đừng lấy mỡ nhé!
- Dạ, cháu nhớ rồi ạ.
Khương Diệp đi xuống thấy bàn ăn có 6 cái ghế nhưng đã bị bỏ đi đâu hết, chỉ còn để lại 4 cái cho cô Thu và mẹ ngồi một bên còn bên kia là Khang Nam và một chỗ trống bên cạnh dành cho cô. Nhìn mẹ đang háo hức thế kia thì cô biết là do mẹ sắp xếp.
Suốt cả bữa ăn chỉ có ba người nói chuyện rôm rả còn Khương Diệp chỉ ngồi ăn mà không tham gia. Khang Nam gắp gì cô ăn nấy khiến bà Lã vui ra mặt.
- Diệp, con thấy đồ ăn ngon không?
- Có ạ
- Thế sao không lên tiếng chứ?
- Con ăn nhiều như vậy là ngon rồi sao còn phải nói gì nữa ạ. Dù sao con không biết nấu ăn thì ai nấu cũng ngon hết.
Cô Thu đỡ lời cho Khương Diệp.
- Con bé từ nhỏ kén ăn nên thường món gì thích mới ăn nhiều.
Khương Diệp liếc cô một cái rồi cũng đưa đũa gắp miếng ba ba nướng đưa cho Khang Nam.
- Món này ngon nhất, món chuối đậu hơi nhạt còn món hấp lá sen kia lạ miệng. Tôi không biết nấu ăn đâu nên chỉ biết ăn thôi.
- Sau này tôi sẽ nấu cho chị ăn... thường xuyên.
- Không phải cậu lại định đến đây ăn cơm hàng ngày đấy chứ?
Bà Lã vừa cười vừa lên tiếng trả lời thay Khang Nam.
- Nếu được vậy thì tốt quá, cứ lúc nào rảnh qua đây ăn cơm với nhà bác nhé!
Khương Diệp liếc mắt nhìn mẹ, nhìn bà hám có con rể chưa kìa. Sao với cậu ta bà ấy lại nhiệt tình như vậy nhỉ? Còn mấy người khác chẳng thèm ngó lại còn đuổi đi không thương tiếc nữa chứ?
- Hình như cậu ấy mới là con mẹ còn con không phải đâu mẹ nhỉ?
- À, thì... sau này là con rể thì cũng là con mà. Còn con không là con mẹ mà đòi ngồi đây hả?
- Con chẳng khác gì con nuôi của mẹ cả.
Khang Nam ở chơi đến hơn 10 giờ thì ra về, Khương Diệp đi cùng ra ngoài khiến bà Lã vui ra mặt. Ít ra đứa con gái ngốc này cũng không làm bà mất mặt. Cô Thu cứ nhấp nhổm muốn thò ra nhìn nhưng bà Lã yêu cầu ngồi im.
- Cô để cho hai đứa tự nhiên đi. Cô thò mặt ra nhỡ Khang Nam muốn ôm hôn tạm biệt sẽ không tự nhiên.
- Bà chủ có kinh nghiệm yêu đương nhỉ?
- Chứ còn gì nữa.
Khương Diệp đưa Khang Nam ra đến xe thì lên tiếng.
- Cậu đừng để mẹ tôi hi vọng nữa được không?
- Chị đã đồng ý sẽ cho tôi thời gian cơ mà, tại sao lại muốn kết thúc trước thời hạn?
- Tình yêu không phải là thứ mang ra để thử, tôi không thích cậu thì trước sau cũng vẫn như thế thôi. Đừng tốn thời gian bên tôi làm gì? Cậu có nhiều lựa chọn mà, tôi thật sự không hiểu vì sao cậu lại nhất định chọn tôi. Cậu chưa biết gì về tôi cả, hơn nữa tôi còn là người bất bình thường nữa.
- Nếu vì chuyện đã xảy ra mà chị cự tuyệt thì cho tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã không cầm lòng trước chị.
- Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa, tôi...
Khương Diệp bị Khang Nam xoay người tựa lưng vào thân xe, ánh mắt anh nhìn cô chan chứa hi vọng.
- Chị.. có một chút rung động với tôi không?
Khương Diệp liếc mắt nhìn vào trong nhà không thấy ai mới có thể tự nhiên đứng trong tư thế ám muội như này. Khi đứng gần nhau, nhiệt độ cơ thể cô dường như đang tăng đột ngột, trong lòng len lỏi cảm xúc khó tả. Hơi thở người bên trên đang ở rất gần khiến mặt cô dần đỏ.
- Cậu thả tôi ra rồi nói chuyện.
- Khi đứng gần tôi như này chị thấy thế nào?
- Không thế nào cả, không có cảm giác.
Tự dưng cô lại nấc cụt liền đưa tay lên che miệng. Khuôn mặt Khang Nam lóe lên ý cười.
- Dây thần kinh cảm xúc của chị đặc biệt nhạy bén nhỉ? Có vẻ như cơ thể chị thành thật hơn lời nói của chị đấy.
- Không có, tôi.. ực.. tôi... ăn no.. ực.. là hay nấc... cụt.
- Không phải vì chị nói sai lòng mình nên mới nấc chứ?
- Không...
Cô càng cố thì càng nấc nhiều hơn, lúc này chắc nhìn cô rất buồn cười may mà điện không quá sáng để cậu ta không nhìn thấy mặt cô đỏ lên.
- Thả tôi... ra đi.
Khang Nam nhoẻn miệng cười cúi xuống, Khương Diệp hoang mang né người nhưng càng né càng bị giữ chặt. Cuối cùng môi anh chạm lên má cô một cái.
- Ngủ ngon.
Khang Nam buông ra rồi mà cô vẫn đứng đờ đẫn một chỗ, đưa tay chạm lên má mình.
- Chị không định cho tôi về sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!