Bao nhiêu tổn thương đã khiến cô phải gánh chịu suốt 7 năm. Anh làm cả đời này cũng chẳng thể trả hết được. Mặc Lam Nhi, anh xin lỗi và...anh yêu em.
Anh gục xuống bàn, nước mắt lặng lẻ rơi. Anh sai rồi, thật sự sai rồi....
Anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh đây Lam Nhi, anh hối hận thì cũng đâu sửa lại được gì. Vốn dĩ cô đã đi rồi, đi và mang theo nỗi oan ức cùng thù hận của mình rồi....
Ngồi gục trên bàn nước mắt rơi...anh lại khóc nữa rồi, 3 năm qua anh đã không còn khóc nữa. Chẳng còn nếm được cảm giác rơi nước mắt một lần nào nữa.
Vậy mà bây giờ, ngay tại đây. Nước mắt anh đang rơi lã chã, trên bóng lưng của người đàn ông thành đàn. Luôn sẽ có sự đơn độc nhất định, dù có làm gì. Thì bóng lưng ấy của anh vẫn cô đơn và đau buồn làm sao.
Vốn dĩ chuyện đã xảy ra hết thảy 3 năm trời rồi. Cớ sao anh chẳng thể nào quên được? Cái ngày mà thân xác của cô không trọng lực rơi xuống. Tim anh lúc đấy gần như dừng lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!