Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể - Linh Linh

Đêm nay, trong căn phòng tối nhờ nhờ những ánh đèn ngủ màu vàng cam, có hai thân thể đang quấn quýt lấy nhau không rời.

Anh mới đầu còn nhẹ nhàng với cô, những càng về sau càng dùng sức tăng tốc để dày vò cơ thể của cô.

Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu nữa, vùng hạ thể của cô đã đau nhức đến không thể chịu đựng được nữa rồi.

Dương Khánh Đình tưởng như anh đang muốn giết mình, run rẩy cầu xin anh dừng lại nhưng những lúc đó Ân Diên Tuyền đều khẽ dỗ dành cô.

"Toi sắp xong rồi, cố chịu thêm chút nữa đi."

Cuối cùng, đến tận khi Dương Khánh Đình đã ngất lịm nằm xụi lơ trên giường, yết hầu của anh mới rung lên gầm một tiếng trầm thấp, thoả mãn gặm cắn đôi môi cô.

Dương Khánh Đình giống như một chất gây nghiện kích thích lên sự chiếm hữu của anh vậy, làm cho tâm trí anh không một ngày nào là muốn rời xa cô.

Ân Diên Tuyền hạ mình nằm xuống bên giường trống cạnh Dương Khánh Đình, nghe tiếng thở khàn khàn nhỏ nhẹ của cô luẩn quẩn quanh vành tai.

Thực ra, đến tận bây giờ tâm trí của anh vẫn còn đang phân vân, có một điều mà kể từ khi trở về sau tuần trăng mật mà anh vẫn luôn nghĩ mãi.

Rốt cuộc, Dương Khánh Đình đối với anh là loại cảm giác gì đây?

Anh không biết anh đang thực sự coi cô là vợ của anh, hay đơn giản chỉ là một người phụ nữ để anh phát tiết những lúc cần.

Mong là vế thứ hai. Bởi vì anh không hề cảm thấy thích thú gì khi cái suy nghĩ mình lại có tình cảm với người phụ nữ mà mình hận thoáng chốc lướt qua đầu.

Ân Diên Tuyền nằm xoay lưng lại với Dương Khánh Đình, chăn cũng không đắp cùng cô.

Sáng ngày hôm sau, Ân Diên Tuyền đã khôi phục lại thói quen dậy từ rất sớm rồi đi đến nơi làm việc chứ không chờ cô dậy để ăn sáng cùng cô như mọi ngày.

Dương Khánh Đình khi thức giấc không thấy anh ở bên, trái tim của cô bỗng bị hẫng mất một nhịp.

Nhưng rồi cô cũng ổn định lại được tâm trạng thẫn thờ của mình.

Suốt mấy ngày qua anh chỉ gần gũi với cô được một lúc liền tự mình sinh ra ảo tưởng rằng anh quan tâm đến mình.

Cô không nên có những cảm xúc đó, tuyệt đối không nên.

Mối quan hệ của bọn họ bây giờ nếu không phải có tờ giấy đăng kí kết hôn làm rằng buộc, sớm đã tự đường ai nấy đi rồi.

Dù rất buồn, nhưng cô vẫn phải tự mình an ủi mình vậy thôi.

Huống chi anh còn rất ghét cô, bởi vì trong suy nghĩ của anh, cô là người đã làm hại Hoàng Tiểu Nghê - người con gái anh yêu.

Dương Khánh Đình không muốn nghĩ tới những chuyện sẽ tự khiến cho cô thêm ảo não nữa, cô quay trở lại thái đội lúc ban đầu, quay trở lại mối quan hệ khi cô mới cưới anh, không nghĩ về anh nữa.

Ngày thường trong những lúc chán nản, Dương Khánh Đình thường đi dạo một vòng quanh khuôn viên khu dinh thự.

Ở đây, mỗi người làm công trong khu dinh thự sẽ trồng mỗi loài hoa hoặc cây cảnh đặc trưng từng mùa khác nhau, thuộc nhiều quốc gia trên thế giới, do được chăm sóc đầy đủ nên sắc hương của chúng lúc nào cũng rực rỡ.

Cho nên cô có đi qua đây bao nhiêu lần cũng không thấy chán, như nhìn một thế giới thu nhỏ vậy.

Khi cô lăn xe tới rìa của cánh vườn, ngước mắt nhìn về khu rừng ở phía xa xa kia, nghe nói, hình như trong đó có nuôi một con sói rất hung dữ.

Vừa nghĩ, Dương Khánh Đình đã nổi cả da gà, cô vội vã vòng xe quay về, cố tránh càng xa khu rừng đó càng tốt.

Lúc Dương Khánh Đình vừa mới vào lại bên trong dinh thự, rót cho mình một cốc nước để uống, Nhiên Nhiên đã từ đâu rón rén bước lại gần rồi ngồi bên cạnh cô, miệng cười toe toét.

Cô thấy vậy, không kìm được phì cười: "Hôm nay lại gặp chuyện gì vui phải không? Coi cái miệng cô cười tươi chưa kìa."

"Ơ? Sao phu nhân biết?!"

Nhiên Nhiên giật thót, vội sờ sờ lên mặt mình, nhìn cái biểu cảm vừa e thẹn vừa ngại ngùng của cô trưởng hầu mà bao nhiêu người làm công trong căn dinh thự này phải khiếp sợ, Dương Khánh Đình cảm thấy mới mẻ.

"Nói cho tôi biết đi. Tháng này được tăng lương rồi phải không?"

"Hứ! Tháng nào tôi mà chẳng được tăng lương!" Nhiên Nhiên cười khì khì, giọng nói bỗng nhỏ lại tỏ vẻ thần bí: "Phu nhân ơi, tôi có người tán rồi!"

Dương Khánh Đình ồ lên một tiếng bất ngờ càng làm cho Nhiên Nhiên thêm thích thú, khóe miệng cong lên như trăng ngà không sao mà hạ xuống được.

"Hí hí! Tên đàn ông thanh niên đó cũng khá được nha! Dù không bao giờ có thể đẹp trai được bằng Ân thiếu gia như mặt cũng được tính là ổn đó phu nhân."

Tên đàn ông thanh niên???

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận