Ân Diên Tuyền bấm tắt điện thoại, cất lại vào trong túi áo, cầm lấy chiếc cặp tap đứng lên.
"Tôi về trước đây.
Anh mỉm cười, một nụ cười không thẻ nào mà đáng sợ hơn được nữa
Những người cấp dưới nhìn thấy phải cánh môi nhếch nhẹ tuyệt mĩ ấy của anh thì không khỏi tay chân run lên bần bật.
Một khi ác ma đã cười thì chỉ có thể là đi bắt người!
Dương Khánh Đình ngồi ở trong phòng đã phải trải qua những phút giây đờ đẫn, tĩnh lặng rồi đến gào thét nội tâm trong vô vọng.
Cô chết chắc rồi!!!
Gửi hình nào không gửi, cô lại ấn gửi đúng vào một ảnh cô chụp đôi chân trần của cô, còn là không mặc quần!
Từ bắp đùi thon cho tới mu bàn chân đều bị lộ ra hết.
Đây là ảnh cô chụp lại chân mình trong quá trình trị liệu để đến nữa so sánh với đôi chân bị liệt trước đó của cô.
Giờ phải giải thích thế nào với anh đây?! Ân Diên Tuyền tắt điện thoại
rôi!
Cuộc đời của cô từ nay sẽ đi về đâu đây?!
Người hầu đang lau nhà ở ngoài hàng lang do vừa nãy lỡ dùng quá sức mà làm cây chổi lau nhà trượt trên sàn đập mạnh vào cửa phòng ngủ của Dương Khánh Đình.
Cô ta lúc đầu hơi sợ, nhưng nghĩ Dương Khánh Đình trong phòng chắc chẳng để ý đâu nên cứ thế coi như không có gì mà lau nhà tiếp.
Hoàn toàn không hề biết rằng chính mình vừa gây ra một tội ác.
Ân Diên Tuyền cởi phanh chiếc áo phòng mà cô đang mặc xuống nền nhà, da thịt cô trần trụi hiện lên dưới mi mắt của anh.
Vì vừa mới tắm xong nên thân người của Dương Khánh Đình vẫn còn nhiễm một chút hơi nước nóng mềm mại, hương mùi sữa tắm thơm thanh lượn lờ quanh mép miệng
Anh cúi xuống hôn lên kẽ ngực của cô, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng tháo dây áo ngực của cô cởi ra, bóp lấy một bên đồi nhũ mềm như thạch.
Dương Khánh Đình xấu hổ bịt miệng lại, chân run rẩy huých huých lên người anh.
'Diên Tuyền, đừng làm vậy! Bây giờ mới chỉ là năm giờ chiều thôi, mọi người... mọi người vẫn còn ở bên ngoài đó.... Họ sẽ nghe thấy mất...
"Không sao, toàn bộ căn dinh thự này đều được xây bằng tường cách âm. Cứ rên lên thoải mái, đừng sợ. Anh thích nghe thấy em rên rỉ."
Con người này... sao đến cả câu nói xấu hổ như thế mà cũng nói ra được vậy ??
Ân Diên Tuyền há miệng ngoạm lấy một bên ngực của Dương Khánh Đình, bàn tay hư hỏng của anh cũng không rảnh rỗi mà vuốt nhẹ từ trên eo thon xuống tới giữa đùi cô như đang tìm kiếm một nơi nào đó.
Khi ngón tay anh trượt vào bên trong, Dương Khánh Đình đã không thể nén được cơn kích thích mà khẽ kêu lên một tiếng kiều mị.
Sáu năm rồi cô mới lại được anh âu yếm như vậy, thực sự là rất nhớ.
Ân Diên Tuyền biết mình không còn nhẫn nhịn được nữa, anh nhanh chóng đưa thứ ấy tiến vào sâu bên trong những lớp mị thịt mềm mại.
Vì qua một thời gian lâu không còn được động tới nên nơi đó của cô rất khít, lập tức khiến cho cơn sảng khoái chạy dọc trên sống lưng anh như một cơn xung điện. Khuôn mặt của Ân Diên Tuyền từ lúc nào đã đỏ ứng cá lại.
Thân dưới của anh bắt đầu luân động, mới đầu còn nhẹ nhàng vì sợ cô đau, nhưng càng về sau càng dùng sức đưa đẩy.