Đàm Thanh Ninh dừng một chút mới mở miệng: “Lúc nào thì đau đầu?”
Tư thế ngồi Bạch Tân Hàn thẳng tắp, thản nhiên lên tiếng: “Mình đã làm một cuộc phẫu thuật não bộ, mất trí nhớ một khoảng thời gian…”
Đàm Thanh Ninh nghe cậu nói lại, vô thức xiết chặt cây bút trong tay.
“Khi dùng sức nhớ lại, đầu sẽ đau.” Bạch Tân Hàn tạm ngưng hai giây, “Gần như cả tối hôm qua mình không ngủ, sáng sớm lúc ngủ dậy cũng thấy đau đầu.”
Ngón tay cô cầm bút, ngòi bút di chuyển nhẹ trên giấy.
“Nghỉ ngơi không tốt đương nhiên sẽ đau đầu. Cậu là người từng trải qua phẫu thuật, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Hô hấp cô trở nên nặng nhọc, chậm chạp nói: “Còn về phần nhớ lại, mình cảm thấy không cần phải miễn cưỡng để nhớ. Dung lượng não của con người có hạn, mỗi người sẽ mất một phần trí nhớ nào đó, ví dụ có ít người không nhớ được tuần trước mình đã mặc những gì.”
Mỗi người trên thế giới này đều có trí nhớ bị quên, mấy việc nhỏ râu ria không nhớ ra được là chuyện thường tình.
Nhìn qua vẻ mặt Đàm Thanh Ninh rất chân thành: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, không cần miễn cưỡng mình phải nhớ lại. Nói không chừng đến một thời gian nào đó sẽ tự động nhớ ra.”
Đôi mắt Bạch Tân Hà tối lại, nói từng chữ: “Nhưng mà mình cảm thấy nó rất quan trọng.”
Nhớ lại thời gian bọn họ ở bên nhau, sao có thể là chuyện râu ria.
Đàm Thanh Ninh không nói chuyện, dùng ánh mắt sợ sệt nhìn cậu.
Đột nhiên có cái bóng bên cạnh cô, cô sinh viên năm nhất kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Đàm Thanh Ninh nâng mắt nhìn: “Vậy cậu có thể đi tìm bác sĩ chuyên khoa não để khám bệnh, ở đây chúng tôi chỉ giải đáp các vấn đề thắc mắc trong sức khỏe thường ngày.”
Bạch Tân Hàn mím môi không nói gì.
Nhìn thấy đàn em ngồi bên cạnh đang tò mò nhìn chằm chằm Bạch Tân Hàn, Thanh Ninh mở miệng: “Nếu không còn vấn đề gì khác—–”
“—mình có, đo huyết áp.” Bạch Tân Hàn cắt ngang, vươn tay phải ra.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, nghiêng cánh tay cậu ta rồi buộc băng đo huyết áp.
Bạch Tân Hàn ngẩng đầu, không chớp mắt chăm chú nhìn cô.
Đàm Thanh Ninh rất chú tâm, lông mi dài màu đen rủ xuống, tạo thành cái bóng ở trên mí mắt, tóc buộc gọn lại để đằng sau, chiếc áo dài màu trắng cài nút áo cẩn thận tỉ mỉ, để lộ cần cổ trắng nõn.
Ánh mắt Bạch Tân Hàn dừng trên cổ tay trống không của cô, chuyển động theo sự di chuyển của cô.
“Đồng hồ trên tay đâu?” Cậu nói rất nhỏ, chỉ có Đàm Thanh Ninh nghe thấy.
“Để ở trong nhà.” Cô nhỏ giọng trả lời lại.
Thanh Ninh ngồi tại chỗ, đeo ống nghe lên bắt đầu đo cho Bạch Tân Hàn.
Đàn em bên cạnh tò mò ghé lại gần xem, đột nhiên sợ hãi hô ra tiếng: “160,100!! Sao có thể cao vậy!!”
“Anh có bệnh cao huyết áp không?” Hai mắt cô ấy trợn tròn, khiếp sợ nhìn Bạch Tân Hàn.
Không thể ngờ được, một soái ca trẻ tuổi thế mà có bệnh cao huyết áp!!
Đàm Thanh Ninh bị âm thanh khoa trương của đàn em bên cạnh làm buồn cười, tháo ống nghe xuống.
Sắc mặt của Bạch Tân Hàn phía đối diện đã không tốt.
Cô bất đắc dĩ nhìn về phía cậu: “Lúc tức giận không thể đo huyết áp.”
Người này vẫn như vậy, thích bất động thanh sắc mà cáu kỉnh.
“Cậu muốn đo thì tự đi bình tĩnh lại đi.”
Bạch Tân Hàn trầm mặc mấy giây, lập tức đứng dậy tránh ra.
Đàn em ngồi bên cạnh tò mò nhìn theo Bạch Tân Hàn, vừa nhìn vừa nói chuyện với Đàm Thanh Ninh đang ghi chép báo tuyên truyền.
“Anh chàng đẹp trai đã quay lại ngồi vào chiếc xe của mình. Wow, Mercedes!!”
Ngòi bút Đàm Thanh Ninh dừng lại, tạo thành một chấm tròn trên giấy.
Đổi xe? Bởi vì cô nói xe cậu rất nổi bật?
“Đàn chị, sao chị biết anh đẹp trai kia vừa mới tức giận?” Đàn em phát huy tinh thần học hỏi, thắc mắc hỏi.
Thứ cho mắt cô không tốt, ngoại trừ ‘Đẹp trai!!’, ‘Cao, lạnh lùng!!’, thì cô không thấy cảm xúc nào khác.
Bởi vì cô không đeo đồng hồ cậu tặng.
Đương nhiên Đàm Thanh Ninh sẽ không nói thật, nói câu đơn giản ‘Hai người có quen biết’ cho qua vấn đề.
Biết hai người quen nhau, cô ấy càng tò mò.
Nhưng thấy Đàm Thanh Ninh không có ý định nói nhiều hơn, cô không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Buổi sáng chữa bệnh từ thiện kết thúc, đàn em gọi Đàm Thanh Ninh đi ăn cơm.
Thanh Ninh lên tiếng, quay đầu nhìn Bạch Tân Hàn đang ở trong xe.
“A, hình như chưa thấy anh đẹp trai kia đi ra ngoài. Đàn chị có muốn tìm người đến ăn cơm không?” Cô bé sinh viên năm nhất nhiệt tình hỏi.
Thanh Ninh lắc đầu: “Không cần đâu, chúng ta đi thôi.”
Mới vừa đi mấy bước, cô nhìn không gian trước mắt, dừng bước chân.
“Mọi người đi trước đi.”
Đã 12 giờ rồi, không biết Bạch Tân Hàn còn ở trong xe làm gì.
Đàm Thanh Ninh lẳng lặng đi đến trước ô tô.
Cửa kính xe đang mở, Bạch Tân Hàn ngồi trên ghế lái ngủ.
Không gian bên trong của chiếc xe này không được lớn, thân hình cậu cao, chân lại dài, thoáng cái làm cho không gian trở nên nhỏ hẹp, nhất là khi so sánh với ngày hôm qua.
Có lẽ tối qua giấc ngủ của cậu không tốt thật, trước kia chưa bao giờ thấy cậu ngủ trong xe.
Đàm Thanh Ninh im lặng đợi trong chốc lát, gõ gõ cửa kính bên ghế phụ.
Người trong xe tỉnh giấc.
Nhìn thấy cô ở bên ngoài, trong nháy mắt Bạch Tân Hàn đờ đẫn, sau đó đưa mắt nhìn đồng hồ, mở cửa xe đi xuống.
“Đến giờ ăn cơm trưa.” Thanh Ninh nhìn Bạch Tân Hàn đi từ bên kia đến, lên tiếng nhắc nhở, “Đau đầu thì nên làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, không được đảo lộn ngày đêm.”
“Cậu lấy thân phận gì? Bác sĩ hay bạn bè?” Bạch Tân Hàn rủ mắt nhìn cô.
Cô đã thay quần áo về kiểu ngày thường, nhưng vẫn có dáng vẻ của bác sĩ.
Đàm Thanh Ninh mím môi: “Cả hai.”
Khóe môi Bạch Tân Hàn cứng đờ, không nói lại.
Đàm Thanh Ninh vừa đi dẫn đường vừa hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Mình mời cậu.”
Nơi này tương đối hẻo lánh, ngoại trừ có ba quán phục vụ ăn uống là ‘Mì kéo sợi Lan Châu’, ‘Đồ ăn nhẹ huyện Sa’và ‘Cơm gà kho’, hầu như không còn gì để ăn.
“Cái kia.” Bạch Tân Hàn tùy ý chỉ một ngón tay.
Là đồ ăn nhẹ huyện Sa.
“Không phải cậu không muốn ăn mì sao?” Cậu thản nhiên nói.
Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, nhớ tới bài đăng trên vòng bạn bè.
“Không sao, đó là chuyện của một năm trước. Bây giờ không có việc gì.” Cô ra vẻ thoải mái nói.
Hơn nửa tháng đó, đúng là cô sinh ra bóng ma tâm lý lớn đối với ký sinh trùng. Chuyện đã qua lâu như vậy, cô đã không để ý đến từ lâu.
Học y phải có một trái tim kiên cường, bằng không sẽ có rất nhiều đồ không ăn được. Nào là mứt hoa quả, phô mai, súp lơ, nấm kim châm và súp trứng gà, tất cả đều bị giáo viên phá hủy một cách tàn nhẫn.
Đàm Thanh Ninh có ý định cho Bạch Tân Hàn đi thong thả, không ngờ tới sau khi cậu nghe xong, ngược lại đi nhanh hơn.
Đàm Thanh Ninh đi chậm hai bước, lúc đến cửa hàng vừa lúc nghe thấy tiếng của ông chủ: “Xin lỗi, chỗ này chúng tôi không có máy quẹt thẻ. Bây giờ mọi người đều thanh toán bằng WeChat, cậu quét một cái là được.”
Bạch Tân Hàn không nói gì, sờ sờ túi tiền.
“Mình mời cậu, cậu ăn gì?” Đàm Thanh Ninh vội vàng đi qua, ngẩng đầu nhìn thực đơn.
“Cơm chiên trứng được không? Hay cậu muốn ăn thứ khác?” Nhìn một lượt, hình như chỉ có món này phù hợp với khẩu vị của Bạch Tân Hàn.
Đôi mắt ấm áp của Bạch Tân Hàn nhìn sườn mặt của cô, “Ừ”
“Cho hai phần cơm chiên trứng, cháu quét WeChat.” Đàm Thanh Ninh quét tiền thanh toán xong, cùng Bạch Tân Hàn tìm chỗ ngồi xuống.
Cô rút giấy ăn, lau mặt bàn trước mặt hai người một lượt, chần đũa qua nước nóng.
Một loạt hành động như nước chảy mây trôi, y hệt như lúc bọn họ còn ở bên nhau.
Bạch Tân Hàn im lặng nhìn cô làm mọi việc, trong lòng ê ẩm trướng đau.
Cô luôn hiểu rõ mọi thứ về cậu trong lòng bàn tay, nhưng cậu khoongbiết rõ về cô.
Ngay cả tin tức cậu mới biết được từ trên vòng bạn bè của cô cũng vì thời gian quá lâu mà trở nên không đúng.
Có loại thất bại và cảm giác vô lực.
Người trong tiệm không nhiều lắm, phần cơm của hai người làm xong rất nhanh.
“Khi nào thì các cậu xong?” Bạch Tân Hàn hỏi.
“Chắc khoảng bốn giờ.” Đàm Thanh Ninh nghĩ nghĩ, “Sau đó thu dọn đồ đạc trên sân là có thể đi.”
Bạch Tân Hàn gật gật đầu, không hỏi thêm.
Cả buổi chiều, Bạch Tân Hàn ở trong xe không ra ngoài.
Đàm Thanh Ninh thử hỏi cậu có muốn đi trước không, những gì cô nhận được là sự bướng bỉnh và im lặng kéo dài.
Tính tình Bạch Tân Hàn không khác gì trước đây, chuyện cậu không muốn làm thì không ai có thể thuyết phục được.
Đàm Thanh Ninh đành phải nghe theo.
Công việc buổi chiều không khác buổi sáng là mấy, chỉ có nhiều hơn một thời gian tọa đàm về sức khỏe.
Chờ khi hoạt động kết thúc, dọn dẹp đồ trên sân xong, đã bốn rưỡi chiều.
Tất cả sinh viên của trường y đại học T cởi blouse trắng, dọn dẹp chuẩn bị quay về.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes màu đen chạy tới, dừng lại bên cạnh một vài người.
Đàm Thanh Ninh biết sự kiên trì của Bạch Tân Hàn, cũng không từ chối, tạm biệt các bạn cùng lớp, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đeo ba lô ngồi lên ghế phụ.
“Mình đã đổi xe.” Bạch Tân Hàn như biết suy nghĩ của cô, mở miệng nói trước.
Đàm Thanh Ninh: “Ừ, cậu lấy xe ở đâu?”
“Đi thuê.”
Đàm Thanh Ninh há miệng thở dốc, lại ngậm miệng.
Được thôi, người có tiền.
Vì Đàm Thanh Ninh nóng lòng muốn quay lại trường học nên cả hai không đến nhà hàng ẩm thực Giang Nam trước đó Bạch Tân Hàn đã lên kế hoạch, ngược lại tìm một nhà hàng gần trường để giải quyết bữa tối.
Ăn cơm xong, Bạch Tân Hàn lái xe đưa cô đến dưới ký túc xá.
Đàm Thanh Ninh nói cảm ơn xong định xuống xe, không ngoài ý muốn cửa lại bị khóa.
Bạch Tân Hàn quay đầu nhìn Đàm Thanh Ninh, hai bóng sáng mờ mờ phản chiếu vào mắt.
“Ninh Ninh, mình muốn hỏi cậu một câu.”
Từ lúc ở xã Hợp Hồ về đến lúc đi ăn, suốt dọc đường đi cô không yên lòng, cảnh tượng rất vội vã.
Thái độ cô đối với cậu thân thiết ấm áp, giống một người bác sĩ đối xử với bệnh nhân.
Nhưng Bạch Tân Hàn không cần một người bác sĩ.
“Hỏi gì?”
Đàm Thanh Ninh bận rộn cả ngày, búi tóc sau đầu hơi lộn xộn, có mấy sợi tóc rơi trên sườn mặt, làm khuôn mặt cô càng thêm nhỏ.
Trong ánh mắt Bạch Tân Hàn có ánh đèn lay động, giống khối bọt bị phá vỡ, yết hầu cử động, giọng nói hơi khàn —–
“You are over me?”
(“Cậu không còn cảm giác nào với mình à?”)