Buổi sáng lúc 6 giờ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ban mai ẩn sau tấm rèm cửa, trong phòng một mảnh tối đen.
Trên chiếc giường lớn trải ga giường màu hồng, hô hấp của hai người đều đều, dáng người ẩn trong chăn, trong bóng tối nhìn không rõ dáng vẻ lắm.
Trong phòng ngủ u ám yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đồng hồ báo thức.
Đàm Thanh Ninh ngái ngủ mắt nhắm mắt mở trở người, tay theo thói quen mò tìm điện thoại.
Không chạm được vào điện thoại, ngược lại đụng vào một cơ thể ấm áp và sắn chắc.
Đàm Thanh Ninh hoảng sợ, mở mắt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tiếng thét chói tai nuốt lại vào trong họng.
Cánh tay Bạch Tân Hàn vắt qua trên lưng cô, khuôn mặt dịu dàng, mái tóc màu đen buông xuống trên trán, càng tăng thêm vẻ dịu dàng.
Đàm Thanh Ninh không rảnh thưởng thức tư thế ngủ của mỹ nhân, vội vàng ngồi dậy, lấy chăn che trước ngực, rất kích động.
Cô đi ngủ không mặc nội y a a a!!
Như cảm nhận được cái gì đó, lông mi Bạch Tân Hàn run run, mở mắt.
“Cậu cậu cậu…..” Đầu óc Đàm Thanh Ninh đông đặc, không vui nói, “Sao cậu lại ở đây?”
Cô lấy lại bình tĩnh, nhíu lông mày: “Cậu đừng có nói với mình cậu bị mộng du.”
Bạch Tân Hàn xốc chăn, ngồi dậy.
Cậu mở rèm cửa tự động, ánh mặt trời chiếu vào mặt, vẻ mặt rất chi là vô tội: “Mình không ngủ được.”
“Cậu mất ngủ….cậu mất ngủ cũng không thể nửa đêm xông vào phòng ngủ của con gái được.” Thanh Ninh trừng mắt lên án, cơn buồn ngủ tự nhiên biến mất luôn.
Lẽ ra cô không nên vì thấy quan hệ của hai người rất tốt nên không khóa cửa đê phòng, đúng là dẫn sói vào nhà.
“Cậu là bạn gái mình….” Chân mày cậu nhíu lại.
Bạn gái sao có thể giống với bạn nữ bình thường khác? Sớm muộn gì bọn họ sẽ phải kết hôn ngủ cùng nhau.
“Vậy cũng không được! Mình chưa hề đồng ý, nhỡ may mình ngủ khỏa thân thì sao?” Thanh Ninh lớn tiếng nói lại, như giáo viên chủ nhiệm ân cần dạy bảo.
Bạch Tân Hàn chớp chớp mắt, hình như đang suy nghĩ.
“Không cho cậu nghĩ đến!!” Người đề cập đến vấn đề xấu hổ này lại đỏ mặt bá đạo ra lệnh.
“À.” Bạch Tân Hàn rủ mắt, thành thật nhận sai, “Mình sai rồi.”
Nghe thấy câu này, Đàm Thanh Ninh thả lỏng người, cũng bình tĩnh hơn.
“Vậy cậu về phòng cậu nghỉ đi, mình phải dậy đến bệnh viện.”
Mặt cô trắng trắng hồng hồng, chăn mỏng che ở trước ngực, mái tóc mềm mại xõa tung, đôi mắt rất sáng.
Cậu không đi, cô không dám thả chăn xuống.
Bạch Tân Hàn không tình nguyện mím môi: “Được rồi.”
Bạch Tân Hàn đi rồi, Đàm Thanh Ninh nhanh chóng mặc quần áo trong.
Đến khi cô làm xong mọi thứ chuẩn bị đi Bạch Tân Hàn mới đi ra từ phòng ngủ, mặc bộ quần áo hoàn toàn khác.
“Không muốn ngủ thêm một lát à?” Thanh Ninh cầm điện thoại, đứng ở cửa khó hiểu hỏi.
Bạch Tân Hàn lắc đầu: “Không ngủ được, đi cùng cậu.”
Dù sao cũng không ngủ được, không bằng đến công ty sớm.
Dưới mắt có quầng thâm màu xanh đen, trong mắt có tia máu đỏ, cả người toát ra vẻ mệt mỏi.
Trái tim cô đột nhiên trùng xuống, vươn tay nắm tay cậu.
Hình như…Sắp đến lần khám định kỳ tới rồi thì phải?
Bạch Tân Hàn lái xe chở Đàm Thanh Ninh đến trước cửa bệnh viện số ba.
Trước khi Thanh Ninh xuống xe, có hơi lo lắng nhéo nhéo tay Bạch Tân Hàn, dịu giọng dặn dò: “Nếu cậu cảm thấy không được thoải mái hay mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, không cần dành thời gian đến đón mình.”
Bạch Tân Hàn nhìn cô không nói gì.
Thanh Ninh trừng mắt nhìn lại, thở ra một hơi, xấu hổ chồm tới hôn lên mặt cậu.
“Được rồi, đừng lo lắng, không sao đâu.”
Nói xong cô không nhìn phản ứng của Bạch Tân Hàn vội vã xuống xe.
Trong phòng trực, Lý Hoán đang uống nước.
“Đến rồi à?” Nhìn thấy Thanh Ninh, anh thân thiết chào hỏi.
“Vâng ạ, buổi sáng tốt lành!” Thanh Ninh cười chào lại.
Đàm Thanh Ninh cất túi lấy áo blouse mặc lên người.
“Nói cho em một tin tốt.” Lý Hoán khép quyển sách trước mặt, vui vẻ nói.
“Tin tốt gì cơ?”
“Em phải chuyển khoa, khoa nội.” Lý Hoán cười cười, “Chốc nữa giáo sư đến sẽ nói với em.”
Thanh Ninh ngạc nhiên: “Nhưng mà em vẫn chưa đủ thời gian ở đây mà. ”
Lý Hoán nhướn lông mày, lắc đầu: “Anh không biết. Nhưng như vậy cũng tốt, em không cần phải lo người ở giường 65 nữa. Hơn nữa trong thời gian đi thực tập luân chuyển nhiều phòng rất tốt. Đến năm tư lại đến thực tập sẽ thành thạo hơn.”
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, nhỏ giọng đồng ý.
Cố biết lời Lý Hoán nói có lý, nhưng mà hôm qua mới phát sinh chuyện kia, hôm nay đã được chuyển khoa… Nghĩ kiểu gì vẫn thấy nó quá trùng hợp.
“Đúng rồi, em định học lên cao phải không, đã nghĩ có định hướng gì chưa?” Lý Hoán thuận miệng hỏi thêm.
Thấy Thanh Ninh nhíu lông mày suy nghĩ, Lý Hoán biết cô chưa nghĩ ra, vội vàng an ủi: “Chưa nghĩ ra không sao. Năm tư đi thực tập thì dành nhiều thời gian ra tìm hiểu, thành tích em rất tốt, rất có hy vọng học lên cao được. Mỗi năm trường chúng ta xóa không ít người trong danh sách, nắm chắc cơ hội trong trại hè, hẳn là không thành vấn đề……”
Thanh Ninh gật đầu, cảm kích không thôi: “Cảm ơn anh. Em đang cân nhắc giữa khoa nội và khoa sản.”
“Khoa sản?” Điều này nằm ngoài suy nghĩ của Lý Hoán, đôi mắt đảo qua dáng người gầy của cô: “Khoa sản của viện chúng ta rất tốt, nhưng làm việc ở đó rất vất vả, nếu em thật sự muốn đi thì tranh thủ trong thời gian thực tập vào đó trải nghiệm chút.”
“Vâng, em biết rồi.” Đàm Thanh Ninh vui vẻ cười, “Thật ra em rất khỏe, ha ha ha.”
Lý Hoán cười theo.
Tính cách Đàm Thanh Ninh dễ gần, gặp ai cũng nói chuyện được. Có lúc cô đi kiểm tra phòng, mấy người bệnh thích tìm cô tán ngẫu mấy câu.
Lý Hoán có thể hiểu được sự nổi tiếng của Thanh Ninh, thật ra ở trường anh đã nghe đến tên cô, cũng đã xem tấm ảnh nổi tiếng của cô chụp trong kỳ huấn luyện quân sự, nhưng trước giờ chưa từng nhắc đến.
Ngay mấy hôm trước, bạn cùng phòng anh còn hỏi tình trạng của Đàm Thanh Ninh, hỏi anh có muốn tận dụng thời gian đang gần nhau mà ra tay không.
Lý Hoán không hề nghĩ ngợi cự tuyệt luôn: “Nghĩ gì đấy? Người ta có bạn trai rồi.”
Ngày đầu tiên Đàm Thanh Ninh đến anh đã nhìn thấy cô có xe riêng đưa đón.
“Đào chân tường.” Bạn cùng phòng nói đùa.
Lý Hoán lắn đầu: “Cậu chưa từng thấy dáng vẻ bề ngoài của cô bé đúng không? Lần sau cậu đến nhìn thì biết.”
Sau đó, người bạn kia nhân thời gian rảnh xuống khoa ngoại, nhìn xong về sau không đề cập đến chuyện này nữa.
Nói chuyện vài câu với Lý Hoán xong, quả nhiên giáo viên hướng dẫn nói chuyện với cô về vấn đề chuyển khoa.
Vì thế, cô và Tô Mông được ở cùng một khoa.
Sau khi bàn giao xong, hai người đi theo giáo viên hướng dẫn kiểm tra phòng rồi quay lại văn phòng nhìn giáo viên viết phiếu theo dõi.
Đợi giáo viên đi rồi Tô Mông mới thấp giọng nói chuyện với Thanh Ninh: “Cậu thấy người ở giường 23 kia không?”
“Thấy rồi.” Trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt gầy nhỏ của bà lão.
Bệnh nhân này hơn 60 tuổi, có triệu chứng xuất huyết dạ dày. Bời vì bệnh có liên quan đến bà cô nên bản thân rất mẫn cảm với việc này.
Tô Mông gật đầu, nói cho cô nghe về tình trạng bệnh nhân: “Bà ấy từng ở khoa ung bướu. Sau đó được xuất viện về nhà, bởi vì bị xuất huyết tiêu hóa nên nhập viện tiếp.”
“Chính xác là bệnh ung thư dạ dày. Hình như người nhà không định chữa bệnh cho bà ấy, cứ để trong viện như vậy….”
“Tại sao người nhà không định chữa cho cho bà ấy?”
“Bọn họ nói không có tiền, cũng không có bảo hiểm y tế.” Tô Mông cong môi, “Cậu nói xem nếu mà đến bệnh viện của bạn trai cậu, ngay cả mặt bác sĩ chắc không gặp được ấy huống chi là cái khác, đúng không? Chủ nhiệm của chúng ta có lòng tốt giữ bà ấy lại, cho bà ấy dùng thuốc. Haiz, thật là đáng thương.”
Đàm Thanh Ninh rủ mắt, đồng ý với lời nói của Tô Mông.
Thời gian cô ở bệnh viện không nhiều lắm, đương nhiên đã nhìn thấy tình người nóng lạnh ra sao ở nơi đây.
Số tiền mà người giàu chi tiêu trong một ngày có thể là thu nhập của người nghèo trong vài năm. Cuộc sống không thể ngang hàng.
Bản chất tốt hay xấu của con người được thể hiện rõ nhất trong bệnh viện.
Ăn cơm trưa xong, Thanh Ninh không nhịn được đến phòng bệnh thăm bệnh nhân giường 23.
Sắc mặt bà tái nhợt, tinh thần không tốt, nằm nghiêng người trên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc TV im lìm đối diện. Cả người gầy nhỏ nhăn nheo, mặc quần áo bệnh nhân rộng, như cái xác không có linh hồn.
Sau khi Thanh Ninh nói muốn bắt mạch cho bà, bà ấy rất nhanh đã đồng ý.
Đàm Thanh Ninh đưa tay di chuyển trên cơ thể bà, trái tim run lên.
Cách làn da mỏng xương gầy, bệnh nhân bị cổ trướng, lá lách sưng to.
“Bác sĩ, thỉnh thoảng tôi thấy đầu choáng váng.” Người bệnh dùng tiếng phổ thông không chuẩn để nói.
Đàm Thanh Ninh dừng một chút, nhẹ giọng trả lời: “Dạ, do bà hơi thiếu máu nên đầu choáng váng là hiện tượng bình thường.”
Trước đây, cô từng xem qua các ca bệnh. Thật ra mức độ này không chỉ hơi thiếu máu mà là thiếu máu nghiêm trọng. Nhưng bệnh viện có yêu cầu nghiêm khắc về việc truyền máu, người nhà bệnh nhân không phối hợp trị liệu, bác sĩ không còn cách nào khác.
Nói chuyện với thêm bà mấy câu, Đàm Thanh Ninh vội vàng rời phòng bệnh.
Cô đè ép ngực mình, có hơi khó chịu.
Cảm xúc buồn phiền này kéo dài đến tận lúc tan làm.
Trên xe, Bạch Tân Hàn nhạy bén nhận thấy cảm xúc của cô có biến hóa, nắm tay cô hỏi tình hình.
Thanh Ninh quay đầu nhìn cậu, kể qua về chuyện bệnh nhân hôm nay.
Bạch Tân Hàn nghe xong ngược lại thở nhẹ ra, không phải cô gặp vấn đề thì tốt.
Cậu thân mật ôm bả vai cô, khẽ nói: “Loại chuyện này sau này cậu sẽ gặp rất nhiều.”
Thanh Ninh mím môi, cô biết…..
Bạch Tân Hàn hơi nhíu mi: “Cậu quá mềm lòng, khả năng đồng cảm rất mạnh mẽ. Sau này ở bệnh viện cậu sẽ còn thấy nhiều sự khó chịu hơn.”
Không thích hợp làm bác sĩ.
Cậu rất muốn dùng lý do này để Đàm Thanh Ninh từ bỏ công việc này, nhưng qua mấy lần mấp máy môi cuối cùng vẫn không nói ra.
Cậu biết, cho dù nói cũng không có kết quả. Có lẽ còn dẫn đến tình trạng cãi nhau không vui.
Bạch Tân Hàn thở dài: “Vậy giờ cậu muốn thế nào? Không lẽ định bỏ tiền ra giúp bà ấy?”
“Gặp phải vấn đề sẽ giải quyết vấn đề. Cậu bởi vì bà ấy mà không vui, mình sẵn sàng bỏ tiền ra để cho bà chữa bệnh, thậm chí có thể đưa người đến Minh Nhân nằm viện. Nhưng mà cậu giúp bà ấy một lần, những lần sau cậu định thế nào? Giúp một người xong, có phải sau này cậu sẽ giúp nhiều người khác giống thế?”
Đàm Thanh Ninh sửng sốt, lắc lắc đầu: “Không phải. Mình không nghĩ sẽ bỏ tiền ra giúp bà ấy.”
Cô không phải thánh mẫu Maria, không có vĩ đại như vậy.
Thanh Ninh nghiêng đầu dựa vào ngực cậu, nói nhỏ: “Chỉ là mình nhìn bà ấy sẽ nhớ đến bà nội, hơi xúc động.”
Bạch Tân Hàn vén gọn tóc bên tai cô khẽ “Ừm.”
“Đúng rồi!!” Đàm Thanh Ninh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Tân Hàn, “Việc đổi khoa hôm nay của mình có phải liên quan đến cậu không?”
Bạch Tân Hàn nhíu mày, thấp giọng: “Đổi khoa không tốt à?”
Nói vậy là tự nhận rồi.
Thanh Ninh không thể phản bác.
Buổi tối, Thanh Ninh tắm rửa xong về phòng.
Cô nằm ở trên giường, suy nghĩ rất lâu về lời nói của Bạch Tân Hàn không ngủ được.
11 giờ, có tiếng gõ cửa.
Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, từ trên giường đứng dậy, đi ra mở cửa.
Bạch Tân Hàn mặc quần áo ở nhà màu đen, dáng người cao. Mái tóc đen rủ trên trán, mặt mũi có hơi mệt mỏi.
“Cậu…lại mất ngủ à?” Thanh Ninh nghĩ nghĩ lại hỏi.
Bạch Tân Hàn gật đầu: “Cũng đâu thể—-”
“Có thể.” Đàm Thanh Ninh cắt ngang lời Bạch Tân Hàn nói.
Bạch Tân Hàn ngạc nhiên, không thể tin hỏi: “Thật, thật sao? Cậu biết mình muốn nói gì không?”
Thanh Ninh nở nụ cười, kiễng chân giơ tay ôm cổ cậu, ghé đến sát bên tai nói nhỏ: “Ngày hôm qua chưa có sự đồng ý của mình mà cậu đã tự ý vào phòng, nên hôm nay mình phải phạt cậu.”
Cả người Bạch Tân Hàn chấn động, không kịp nói lời giải thích đã nghe thấy âm thanh mềm mại của Đàm Thanh Ninh.
— “Về phòng cậu ngủ đi, phạt cậu ôm mình ngủ.”
Một luồng không khí nhẹ lướt qua bên tai, cảm giác ngứa ran từ tai truyền đến mọi nơi, máu chảy khắp toàn thân, nhiệt nóng như nước sôi.
Yết hầu Bạch Tân Hàn khẽ động: “Được.”
Nếu đây là phạt thì cũng quá ngọt ngào đi.
Bạch Tân Hàn dùng tư thế này ôm Đàm Thanh Ninh, mái tóc mềm mại của cô lướt qua má cậu, một mùi thơm ngát thoang thoảng trong không khí.
Cậu bắt đầu giống người say xe, sắp không thể suy nghĩ được gì.
Trở về phòng chính, hai người mặt đối mặt nằm trên giường.
Đàm Thanh Ninh chủ động ngửa đầu, hôn đôi môi mềm của cậu: “Ngủ ngon, mơ đẹp!!”
Mơ đẹp?
Bạch Tân Hàn trừng mắt nhìn, hoảng hốt cảm thấy hình như mình đang trong một giấc mơ đẹp.