Mùa hè vào ban đêm, bên ngoài cửa sổ sao trên trời rất nhiều, yên tĩnh âm u.
Trong phòng đèn bàn nhỏ được bật lên, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào miếng giấy hình vuông nhỏ bé.
Trên tờ giấy trắng A4 đặt trên mặt bàn, là một đoạn lông mi dài màu đen.
Cô gái mặc váy ngủ thoải mái ngồi trước bàn, tay phải chống má khóe miệng hơi giơ lên.
Bạch Tân Hàn thế mà lại tin lời cô nói, còn tự lấy lông mi của mình đưa cho cô so!
Tuy cậu ta nói là lông mi này do cát bay vào mắt trong lúc dụi rơi xuống.
Nhưng Đàm Thanh Ninh vẫn thấy rất cảm động.
Đã có lông mi, không thể không so.
Đàm Thanh Ninh lấy cái gương để trước mặt rồi nhắm một mắt lại, định dùng nhíp để nhổ lông mi, cẩn thận giơ lên trước mắt.
………..
Một phút đồng hồ sau, Đàm Thanh Ninh thở dài, buông cái nhíp xuống.
Thân là một học sinh nữ nghiêm túc cẩn thận của ban khoa học tự nhiên, cô tự nhận thấy việc này không ổn tý nào.
Cứ cho là lấy được lông mi của hai người ra, để cùng chỗ xong phải làm thế nào để so sánh cái nào dài hơn cái nào.
Lông mi luôn có cái dài cái ngắn, cô phải chứng minh được lông mi ngắn nhất của này người dài hơn lông mi dài nhất của người kia sao. Hay là một phần lông mi của người này dài hơn phần lớn lông mi của người kia chắc.
Có điều, bây giờ trong tay cô không có lông mi, thực sự không có cách nào để so sánh.
Giống như bây giờ, có thể cái lông mi này của Bạch Tân Hàn dài hơn cái lông mi ngắn nhất của cậu ta, ngắn hơn cái lông mi dài nhất. Mà cô cũng không biết đây là lông mi dài vừa, dài nhất hay ngắn nhất. Thế này thì làm sao mà so sánh?
Đều tại thầy dạy toán luôn nâng cao tinh thần học tập phải nghiêm túc, chăm chỉ. Bây giờ ngay cả so lông mi cô cũng dùng phương pháp chứng minh để giải.
“A a a!!” Đàm Thanh Ninh oán trách kêu mấy tiếng, buồn bực không thôi.
Học tập khiến con người tiến bộ, toán học làm người ta phát điên.
“Thanh Ninh” Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của mẹ.
“Dạ, con đây” Đàm Thanh Ninh đi dép lê ra mở cửa.
“Hôm nay đi ra ngoài chơi với Tân Hàn thế nào?” Mẹ cô đi về phía trước bàn học, ngồi trên ghế dựa.
Thanh Ninh đi đến bên giường ngồi xuống, bĩu môi: “Có chút mệt, cậu ta rất nặng.”
Nhan Hội cười: “Vậy con cũng thật ngốc, tại sao không đi mượn xe điện?”
Thanh Ninh: ………
Cô không nghĩ được nhiều như vậy nha.
“Đúng rồi, Tân Hàn có nói với con về chuyện đến trường học không?” Sau đó bà nói đến chuyện chính.
Thanh Ninh lắc lắc đầu: “Không có ạ, làm sao vậy?”
Nhan Hội suy nghĩ nói: “Không có gì. Mẹ nghĩ con cũng sắp khai giảng rồi, đến lúc đó Tân Hàn ở đây một mình chắc sẽ rất buồn. Nếu thằng bé đồng ý đi học là tốt nhất.”
“Cậu ta mới không cảm thấy——-”
Thanh Ninh đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện với Bạch Tân Hàn lúc chiều, lời nói đến bên miệng dừng lại.
Không đúng, cậu ta cũng có lúc cảm thấy nhàm chán…..Buổi chiều hôm nay, cậu ta vì buồn chán nên mới đi ngủ.
Cô trả lời lại: “Vâng, đề lần sau con hỏi xem.”
“Tốt nhất là có thể tiếp xúc với nhiều bạn cùng lứa tuổi….” Bà cùng Thanh Ninh nói chuyện vài câu: “Con có thể khuyên nhủ nhưng đừng để thằng bé phản cảm với chuyện này, tránh việc có tác dụng ngược lại.”
Bà đứng dậy vỗ vỗ vai con gái: “Trước khi quay về trường học nhớ đến thăm bà nội nhé.”
“Con biết rồi.” Thanh Ninh gật gật đầu.
Sau khi nhìn mẹ đi ra khỏi phòng, cô nghĩ một lúc liền gửi tin nhắn WeChat cho Bạch Tân Hàn.
[Ngày mai có đi ra ngoài chơi không?]
Một lúc sau cậu ta mới trả lời.
Chỉ có hai chữ lạnh lùng không cảm xúc: [Đi đâu]
Đam Thanh Ninh lập tức gửi sang một đoạn tin nhắn thoại.
[Cậu muốn đi tham quan các địa điểm trong thành phố không? Hay là đi đến trường học của bọn tôi, trường của tôi rất đẹp. Nếu không cũng có thể đến nhà cũ chơi, tôi sẽ thuê một chiếc thuyền nhỏ, có thể đi trên hồ nước. Cậu thích cái nào?]
Bạch Tân Hàn: [Tùy cậu]
Nhìn cậu trả lời đã có rất nhiều bạn trai trả lời khiến bạn gái phải đau đầu tức giận này, khóe miệng Đàm Thanh Ninh cứng đờ người.
Nhưng mà không sao, bọn họ cũng không phải là quan hệ yêu đương, cho nên cô sẽ không tức giận.
[Vậy sáng sớm ngày mai tôi gọi cậu!]
Đàm Thanh Ninh nhanh chóng trả lời lại, bắt đầu lên kế hoạch cho ngày mai.
Còn có mấy ngày nữa là khai giảng, cô muốn đưa Bạch Tân Hàn đến Thanh Trung chơi.
Danh tiếng trường học ‘đẹp nhất thành phố C’ cũng không phải hư không, môi trường học tập ở Thanh Trung quả thực rất tốt.
Trường học vừa to vừa đẹp, không chỉ có một chiếc hồ nhân tạo rất đẹp, xung quanh còn được bao trùm toàn cây xanh, cây cối tươi tốt. Một năm bốn mùa, hương hoa và hoa quả trong trường chưa bao giờ hết.
Mỗi năm học sinh mới nhập học, đúng mùa hoa quế nở, cả trường đều tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của hoa quế. Mùi hương sẽ duy trì hương thơm đến tận tháng mười, sau đó mới dần dần biến mất.
Để chuẩn bị trước, Đàm Thanh Ninh lấy thẻ học sinh của mình từ trong ngăn kéo, chuẩn bị để ngày mai có thể nói với bảo vệ trường học một tiếng đưa Bạch Tân Hàn vào thăm trường.
**
Ngày hôm sau, Đàm Thanh Ninh rửa mặt xong đi xuống tầng.
Bố mẹ đều đã đi làm, chỉ có dì Tưởng đang bận rộn ở trong bếp.
Trên bàn cơm bày một số món ăn sáng còn nóng.
Thanh Ninh cắn một miếng bánh bao, nhìn về phía phòng bếp xem qua: “Dì ơi, Bạch Tân Hàn không ăn sáng ạ?”
“Ừ, thiếu gia đang ở trên phòng.” Dì Tưởng cười cười.
“Dạ vâng.”
Thanh Ninh chấm bánh vào nước chấm, chỉ một miếng đã đem bánh bao ăn hết sạch.
Thơm ngon nhiều nước, vừa chua vừa ngọt.
Bánh bao thịt ngon như vậy mà vị thiếu gia trên lầu lại không được hưởng thụ.
Thật là đáng tiếc.
Ăn xong bữa sáng, cô đi lên lầu gõ cửa phòng Bạch Tân Hàn.
“Vào đi.” Bên trong truyền ra tiếng trả lời.
Đàm Thanh Ninh mở cửa ra, Bạch Tân Hàn đang ngồi phía trước bàn học gõ gõ bàn phím viết gì đấy.
Thanh Ninh liếc nhìn qua thấy một email bằng tiếng anh.
Bạch Tân Hàn liếc mắt nghiêng đầu nhìn ra cửa, đóng email lại đứng dậy.
“Tôi không đi. Cậu tự đi chơi đi.”
Mặt mày như ngọc có chút căng chặt, ánh mắt có phần mệt mỏi.
Tuy rằng bình thường cậu ta không hay thể hiện cảm xúc ra mặt nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được bây giờ cậu ta đang không vui.
Thanh Ninh ngẩn người mở miệng: “Ờm, để lần sau đi. Lúc nào mà cậu muốn đi thì nói với tôi.”
Tâm trạng cậu ta không tốt, chính mình cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi thẳng, chỉ có thể lễ phép đi ra.
Thanh Ninh vốn không để chuyện của Bạch Tân Hàn ở trong lòng.
Cho đến buổi trưa đến giờ ăn cơm, người luôn đúng giờ xuống ăn hôm nay lại chậm chạp mãi không xuống.
Đàm Thanh Ninh và dì Tưởng nhìn nhau mấy lần, đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Sau một lúc lâu, Đàm Thanh Ninh đẩy ghế ra: “Dì ơi, con đi lên gọi cậu ta.”
Dì Tưởng cảm ơn cười cười nói: “Làm phiền con rồi.”
“Không có gì ạ.”
Thông qua việc quan sát trong khoảng thời gian này, Đàm Thanh Ninh xác nhận mình không hề nhìn lầm, dì Tưởng quả nhiên sợ Bạch Tân Hàn.
Tuy rằng cô cũng không biết nguyên nhân là do đâu.
Đúng là Bạch Tân Hàn là thiếu gia của gia đình giàu có, thân phận cao quý, bình thường đều không thích nói chuyện nhưng mà cậu ta cũng đâu có hung dữ với người khác.
Thật sự là kỳ lạ.
Đàm Thanh Ninh vừa nghĩ vừa đi đến trước cửa Bạch Tân Hàn, gõ cửa.
“Vào đi” Giọng nói có chút khàn.
Đàm Thanh Ninh mở cửa, chỉ thấy Bạch Tân Hàn nằm nghiêng người ở trên giường.
“Cậu làm sao vậy?” Thanh Ninh đi đến gần bên giường, lúc này mới phát hiện sắc mặt cậu ta tái nhợt.
Độ ấm trong phòng vừa phải, trên trán cậu ta xuất hiện mồ hôi. Đôi mắt nhắm chặt, lông mày cau lại, môi hơi khô.
“Hơi đau đầu.”
Bạch Tân Hàn vẫn nhắm mắt, thản nhiên nói.
Ngay lập tức cô thấy bối rối: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé.”
Nói xong cô định lấy điện thoại di động từ túi ra: “Nếu không để tôi gọi điện thoại cho bố, để cho ông ấy hỏi đồng nghiệp thử xem.”
Ngón tay vừa mới mở khóa điện thoại, cổ tay bên phải bị người khác nắm lấy.
Các khớp xương bàn tay rõ ràng, làn da trắng nõn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt, vừa dài vừa loằng ngoằng.
Sức lực của cậu ta rất lớn, nắm chặt làm cổ tay cô rất đau.
Bạch Tân Hàn ngồi dậy, mở to mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo: “Tôi không đi bệnh viện, cũng không cần gọi điện thoại.”
“Nhưng mà……” Thanh Ninh không để ý đến cổ tay đang đau mà lo lắng nhìn cậu ta.
Bạch Tân Hàn cùng cô nhìn nhau trong chốc lát, cuối cũng vẫn không nhịn được mở miệng giải thích: “Tôi uống thuốc rồi, nghỉ ngơi xong sẽ ổn.”
Cậu buông tay, cụp mắt đuổi người: “Cậu đi ăn trước đi.”
“Vậy……..” Thanh Ninh chần chờ không đi, “Cậu có muốn xoa bóp một chút không?”
Cô dơ tay mình ra phía trước lắc lắc: “Tôi biết mát-xa đầu, cậu muốn thử một chút không? Chắc là sẽ thoải mái hơn.”
Phương phát mát-xa bằng tay này là cô học được từ bà nội.
Khi ông nội còn sống, bà nội thường sử dụng phương phát này để giúp cho ông đỡ đau đầu bớt mệt nhọc. Thanh Ninh cảm thấy rất thần kỳ nên cũng đi theo học.
Mấy năm nay cô đều giúp mọi người trong gia đình, vì vậy tay nghề không hề kém đi.
Bạch Tân Hàn ngẩn người, theo bản năng định từ chối.
Nhưng Đàm Thanh Ninh đã đi lên hai bước, đứng ở đằng sau cậu, hai bàn tay đè lên vị trí huyệt Bách Hội*.
Cả người Bạch Tân Hàn cứng đờ, nghe người ở phía sau nói: “Dùng lực tay này cậu có đau không?”
“Không đau.” Cậu rầu rĩ mở miệng.
Đàm Thanh Ninh cười khẽ: “Vậy thì dùng kiểu này.”
Sợi tóc dài ở trên vai thỉnh thoảng theo động tác của cô rơi về phía trước, tình cờ quét qua chiếc cổ trắng nõn của người thiếu niên.
Bạch Tân Hàn nắm chặt tay, nửa người trên cứng ngắc, trong hơi thở tràn ngập mùi hương hoa của tóc cô.
Tay cô giống như đang làm ma thuật, vị trí được xoa bóp dần dần buông lỏng.
Phương phát mát-xa dần có hiệu lực, nỗi đau như bị xé rách giảm bớt đi rất nhiều.
Bạch Tân Hàn không biết là do uống thuốc hay do phương pháp của Đàm Thanh Ninh có tác dụng.
Cậu không nhịn được hơi hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn đến bàn tay của Đàm Thanh Ninh
Cậu thấy ngạc nhiên
Trên cổ tay cô có vết vòng tròn hồng nhạt.
—–là do vừa nãy mình túm tạo thành sao.
Bạch Tân Hàn hoảng hốt, đứng bật dậy.
“Làm sao vậy?” Thanh Ninh nhíu mày: “Tôi làm cậu đau à?”
Bạch Tân Hàn lắc lắc đầu, nhìn về phía cổ tay cô: “Cậu có đau không?”
Thanh Ninh giơ tay lên nhìn, không sao nói: “Lúc mới bị cậu nắm thì đau, bây giờ thì không đau nữa.”
“Tôi cũng không đau nữa.” Một cảm giác ảo não khó chịu vọt tới, Bạch Tân Hàn chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Thanh Ninh thấy sắc mặt cậu ta quả thật tốt hơn lúc nãy, nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta cùng xuống dưới ăn cơm đi.” Cô cười nói.
Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm khóe môi cong lên của cô, gật đầu.
**
Sau khi kế hoạch đi chơi lần này bị hủy bỏ, Bạch Tân Hàn chưa từng nghe thấy Đàm Thanh Ninh nhắc lại về việc cùng cậu đi ra ngoài chơi.
Trong lòng có chút trống trải, cũng không chịu chủ động nói chuyện này với cô. Chỉ hy vọng cô nhớ mà đến nói với cậu.
Cứ như vậy mang theo tâm trạng chờ mong trôi qua hai ngày.
Nhưng mà cô gái hoạt bát năng động kia hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Cho đến ngày thứ ba, Bạch Tân Hàn xuống dưới ăn cơm trưa.
Trên bàn cơm lại không thấy bóng dáng của Đàm Thanh Ninh đâu.
Lần này dì Tưởng chủ động giải thích, Đàm Thanh Ninh đi đến nhà bạn ăn cơm.
Bạn? Bạn nào?
Bạch Tân Hàn nhíu mày, nhớ đến hình ảnh cậu con trai sôi nổi trên sân bóng rổ ngày đó.
Là người kia sao?
Bạch Tân Hàn cầm đũa, im lặng ăn cơm được một lúc.
Không có mùi vị gì cả.
Cậu buông đũa xuống, lấy di động ra nhắn tin cho cô, hỏi xem đang ở đâu.
Đàm Thanh Ninh trả lời rất nhanh.
[Đang ở nhà bạn tôi, ở ngay nhà bên cạnh đó]
[Có việc gì sao]
Bạch Tân Hàn nhìn thấy tin nhắn của Đàm Thanh Ninh, nhíu mày thật lâu.
Không nên có việc ư?
Mỗi ngày cô đều ở nhà cùng cậu ăn cơm, hôm nay không ăn không nên nói với cậu một tiếng à?
Khóe môi nhếch lên, trả lời lại tin nhắn.
[Không có việc gì, đầu có chút đau]
———————–