Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Hai Lần!



Hôm nay phải ký một hợp đồng quan trọng nên anh thức dậy từ rất sớm.

Sau khi tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong vẫn như thường ngày anh khoác lên mình một bộ vest đen sang trọng.

Anh bước xuống nhà dường như hôm nay anh thấy buổi sáng thiếu cái gì đó.
Thiếu bóng lưng gầy gò dưới bếp, thiếu một tách cà phê ấm nóng, một bữa sáng đặc biệt dành riêng cho anh.

Cau mày lại, anh đang tính mở miệng quát tháo cậu thì mới chợt nhớ ra hôm qua chính bản thân mình nhốt cậu ở ngoài.

Anh đi đến mở cửa thì thấy một thân ảnh gầy gò xanh xao đang nằm bất động ở đó.

Cả người cậu ướt sủng vì đợt mưa hôm qua.
Cậu dùng tay ôm lấy cơ thể mình chân co lại, mặt cậu tái đi vì cái lạnh lẽo.

Không hiểu sao anh lại thấy hơi khó chịu khi thấy cậu như vậy.

Anh dùng chân đá vào cơ thể lạnh băng thiếu sức sống của cậu.
"Dậy đi, đừng có giở trò với tôi."
Do chịu tác động cậu đau đớn khó khăn mở mắt ra nhìn anh.
"Bởi vì cậu không làm bữa sáng nên tôi sẽ trừ vào phần tiền lương tháng này của cậu."
Nói xong anh khởi động xe rồi quay người rời đi.

Để lại ánh mắt khinh thường như nhìn một thứ gì đó dơ bẩn ghớm ghiếc.
Cậu loạng choạng đứng dậy, từ hôm qua đến giờ cậu đã không có gì vào bụng.

Từ khi nhận được tháng lương đầu cậu đã bảo thư ký Dương không cần chuẩn bị thức ăn cho cậu nữa.

Cậu thật ra muốn tiết kiệm một số tiền đủ để rời khỏi thành phố này cùng bánh bao đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới mà không có anh.

Cậu vào nhà tắm rửa thay bộ quần áo ướt sũng của mình ra.

Cậu cầm lấy số tiền anh để ở bếp để mua thức ăn mỗi ngày rồi đi ra ngoài.

Diệp Vũ rất kĩ tính mỗi khi mua đồ về cậu đều phải trả lại tiền thừa kèm theo đó là hóa đơn cho anh, tuyệt đối không được thiếu đồng nào.
Cậu nhớ tuần trước cậu đánh rơi một xu tiền thừa trên đường đi khi anh phát hiện lập tức lôi cậu ra chửi mắng đánh đập một trận sau đó bắt cậu đi tìm đúng đồng xu đó về đây.

Anh là muốn làm khó dễ cậu trên đời này có bao nhiêu đồng xu rơi chứ dù cậu có mang cái nào về cũng bị anh làm khó.


Cuối cùng đem tiền lương của cậu trừ sạch.

Anh không phải ngay cả một đồng xu cũng tính toánh với cậu, anh là không muốn cho cậu một đồng nào cả.

Bây giờ cậu đối với anh là một kẻ vì tiền có thể làm mọi thứ khiến anh kinh tởm, khinh thường.

Anh làm sao có thể để người như cậu đụng vào tiền của mình dù chỉ một xu chứ.
________
Sau khi đi siêu thị mua đồ về để làm bữa tối xong.

Cậu về nhà thấy cửa mở, bước vào trong phòng khách trên ghế sofa là một nữ nhân xinh đẹp cô mặc một bộ quần áo đắt tiền, bên cạnh cô là những túi đồ từ những thương hiệu nổi tiếng.

Cậu còn đang ngạc nhiên thì nữ nhân đứng dậy tiến gần tới cậu.

BỐP!
Cô ta tát cậu, cú tát đó mạnh đến mức in cả dấu đỏ lên mặt của cậu.
"Tiện nhân thì ra là mày quyến rũ Diệp Vũ"
Cậu trợn to hai mắt kinh ngạc có lẽ đây là Tiêu tiểu thư-Tiêu Ngọc...à không bây giờ phải gọi là Diệp phu nhân mới phải.

Tiêu Ngọc là một cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, tính khí của cô ta thì có phần ngang ngược, khó chịu.

Trước khi cưới Diệp Vũ cô ta đã có rất nhiều tin đồn hư hỏng, cặp kè bồ bịch, ăn chơi trác táng.

Diệp Vũ kết hôn với Tiêu Ngọc cũng là để cho hai nhà Diệp - Tiêu hoàn thành hôn ước đã định sẵn từ lâu.

Anh thà tìm tình nhân ở ngoài dùng một đêm rồi bỏ còn hơn là phải ở với cô vợ trên danh phận như Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc đã từng ra tay giết chết một cô gái là tình nhân của Diệp Vũ chỉ vì ghen ghét và đố kỵ.

Những người còn lại không bị hủy duy nhan thì cũng sẽ tàn phế.

Đương nhiên với danh phận Diệp phu nhân không ai có thể làm gì cô.

Diệp Vũ trước giờ cũng không hề quan tâm đến đám tình nhân ở trên giường mình càng không quan tâm Tiêu Ngọc.
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Ngọc giờ đây đã méo mó vô cùng đáng sợ.

Cô sẽ giết cậu mất!
Cậu lùi người ra đằng sau, lấy sổ tay của mình ra cố gắng viết nhanh hết mức có thể rồi đưa cho Tiêu Ngọc.

Cô ta sau khi đọc được dòng chữ "tôi chỉ là người giúp việc" thì dương như cũng bớt hành động hung dữ đi một chút.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không Tiêu Ngọc bóp cổ cậu sau đó nâng mặt cậu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Dùng giọng nói có phần ngoan độc hét vào mặt cậu.
"Người giúp việc sao? Cũng thật là kiều diễm, thật là đẹp đẽ" nói xong cô lại giáng xuống một cái tát vào gương mặt cậu.

Làn da trắng nõn đã hằn lên vết đỏ.
"Nên nhớ vị trí của mình ở đâu, một tên câm dơ bẩn kinh tởm như người đừng hòng mơ tưởng đến Diệp Vũ, ngươi hiểu?"
Cậu gật đầu, cậu không muốn chọc giận cô gái này.

Cầm lấy túi đồ tính vào bếp làm bữa tối.

Thì bị Tiêu Ngọc gọi lại.
"Hôm nay ta đi mua sắm chân hơi đau rồi, mau tới bóp chân cho ta."
"Xin lỗi tôi phải làm bữa tối" cậu ghi lên sổ tay rồi đưa cho Tiêu Ngọc.

Cô ta đương nhiên tức giận cầm lấy ly nước trên bàn ném thẳng vào người cậu.
"Con mẹ nó Diệp Vũ anh ta bị điên sao lại thuê một tên hầu vừa câm vừa dơ bẩn lại không hiểu chuyện như ngươi"
Cậu không quan tâm cuối người xuống nhặt lấy mảnh vỡ của cái lý.

Đúng là cậu không muốn chọc giận Tiêu Ngọc nhưng mà chọc giận Diệp Vũ càng đáng sợ hơn nhiều.

Tiêu Ngọc thấy phản ứng của cậu lại càng thêm tức giận, cô ta dùng chân đạp lên tay cậu.

Giày cao gót của cô ta đâm thẳng vào tay cậu, phía dưới là những mảnh vỡ của thủy tinh làm bàn tay của cậu chảy máu.

Đau đớn, cậu cảm giác như bàn tay này đã không còn là của cậu nữa rồi.

Tiêu Ngọc càng lúc dùng lực càng mạnh.
"Cạch" tiếng mở cửa.

Diệp Vũ bước vào nhà Tiêu Ngọc lập tức bỏ chân ra khỏi tay cậu.


Bàn tay lúc đã đã ngập sắc đỏ, những mảnh thủy tinh nhỏ vẫn còn ghim trên tay cậu.

Tiêu Ngọc ỏng ẹo lại gần ôm lấy tay Diệp Vũ.
"Diệp Vũ sao gần đây anh không về, Ngọc Ngọc nhớ anh biết bao nhiêu."
Giọng nói cô nũng nịu đến chảy nước.

Nam nhân bình thường có lẽ sẽ bị động lòng còn Diệp Vũ thì không.
Anh hất tay cô ra ném cho cô một ánh mắt lạnh lùng.
"Sao cô vào được đây?"
"Em nói em là Diệp phu nhân bảo vệ liền mở cửa cho em" bị hất tay ra nhưng gương mặt cô vẫn giữ nguyên bộ dạng vui vẻ với Diệp Vũ.

"Cút ra ngoài" Diệp Vũ nhàn nhạt nói.
Tiêu ngọc trợn mắt lại nũng nịu nắm lấy cánh tay anh.

"Diệp Vũ anh..."
"Một là cô cút ra khỏi nhà tôi, hai là Tiêu gia ngay cả nhà cũng không còn.

Cô chọn đi!"
Tiêu Ngọc sợ hãi bỏ tay anh ra, cầm lấy đò của mình rồi chạy ra khỏi nhà.

Cô ta biết anh không nói đùa.

Thế lực của Diệp Vũ ngay cả với một đứa con gái không hiểu chuyện như cô còn có thể biết.

Diệp Vũ có thể hủy bỏ hôn sự với Tiêu gia nếu anh muốn, thậm chí còn có thể xóa bỏ toàn bộ sự nghiệp của Tiêu gia.

Anh đồng ý kết hôn với cô chỉ vì không muốn bị phiền phức bởi những nữ nhân khác.

Vì vậy nên cô luôn lo sợ, cô rất thích cuộc sống này, cô rất thích cái danh phận "Diệp phu nhân" của mình.
Anh còn không thèm nhìn tới cậu dù chỉ một chút.

Chỉ lạnh lùng để lại một câu nói:
"Tôi mong sau khi tắm xong sẽ có bữa tối" bước đến cầu thang dừng lại một chút giọng nói trầm thấp đầy uy nghi lại lạnh nhạt vang lên "mùi máu tanh quá dọn sạch đi không thì tôi bắt cậu liếm hết, cái lý bị vỡ sẽ trừ vào tiền lương của cậu."
Cậu nhìn theo bóng lưng của Diệp Vũ lòng đau như có ngàn mũi tên găm vào.

Dọn dẹp sạch sẽ, sơ cứu qua loa vết thương của mình.

Cậu xuống bếp làm bữa tối cho anh.

Cho đến khi anh tắm xong thì bữa tối đã hoàn thành.

Anh thưởng thức món ăn như một vị vương giả, có vẻ hôm nay ký được hợp đồng quan trọng nên tâm trạng anh rất vui.

Bỗng dưng anh nhớ ra việc gì đó lại cau mày lại nhấc điện thoại lên gọi điện cho thư ký Dương hạ sắc lệnh:
"Tìm thêm vài tên bảo vệ mới cho tôi.

Những người cũ đuổi việc!"
Ăn tối xong anh đi thẳng lên trên thư phòng, cậu cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nào mỗi khi đến bữa ăn cậu cũng thấp thỏm không thôi, có lần không hiểu vì sao anh lại đổ một bát canh nóng lên người cậu.

Vết bỏng giờ vẫn còn.

Có lẽ chỉ vì anh thấy cậu chướng mắt.

Ăn tạm một chút đồ ăn thừa còn sót lại rồi bắt đầu thu dọn gọn gàng sau đó trở lại nhà kho tăm tối dành cho cậu.

Vết thương trên tay thật sự rất đau rát làm cậu không thể ngủ được.

Đưa tay lên chạm lấy hai chiếc nhẫn trước giờ vẫn luôn đeo trên cổ.
"Diệp Vũ...em nhớ anh rồi."
Màn đêm bao trùm lấy thân thể cậu...chỉ mong trời mau sáng bóng tối này thật sự quá đáng sợ.
______
Sáng hôm sau cậu uể oải tỉnh dậy, như thường lệ cậu làm bữa sáng cho anh.

Nghe anh mắng chửi vài câu sau đó cúi chào tiễn anh đi làm.

Công việc hôm nay của cậu là nhổ hết cỏ dại trọng vườn.

Lom khom nhổ cỏ với thời tiết nắng nóng trong tình trạng không mũ nón.

Sau khi hoàn thành xong công việc mặt mày cậu đã say xẩm vì trúng nắng.


Cậu tắm rửa thay một bộ quần áo bạc màu sạch sẽ.

Cậu ra đường bắt một chiếc taxi ghi ra địa chỉ "sân vận động X" rồi đưa cho bác tài.

Cậu đến để xem Dương Quân thi đấu.
Càng nói chuyện càng tiếp xúc cậu lại thấy Dương Quân giống như Diệp Vũ năm 16 vậy.
Dương Quân dạy cậu chơi bóng rổ, cùng cậu dắt mèo đi dạo.

Thằng bé có chút lạnh lùng...không rất lạnh lùng với người khác.

Hôm nay là ngày Dương Quân thi đấu bóng rổ, thư ký Dương rất bận nên đã nhờ cậu tới cổ vũ thằng bé.

Chính vì vậy mà cậu mới cố gắng hoàn thành xong việc nhanh chống để đến đây.
Ở sân vận động có bao nhiêu nữ sinh vây quanh nhưng Dương Quân gần như đặt hết trọng tâm vào cậu, chỉ chú ý mỗi mình cậu.

Hôm nay Dương Quân thi đấu rất tốt, nhận giải xong còn kéo cậu đi ăn cậu nhìn đồng hồ còn sớm nên đồng ý.

Sau đó Dương Quân đưa cậu về đã là 5h chiều rồi.
Như thường lệ cậu chào tạm biệt Dương Quân rồi quay đầu nhanh chóng vào nhà.

"Anh, em thích anh."
Nghe giọng nói sau tai cậu sửng sốt trợn tròn hai mắt quay đầu lại nhìn thiếu niên 16 tuổi trước mắt mình.

Thiếu niên tưởng cậu chưa nghe rõ lại chậm rãi nói từng chữ: "em - thích - anh"
Nhận ra thiếu niên đang tiến gần tới chỗ mình cậu vội chạy nhanh vào nhà.

Đóng cửa lại, ngồi dựa vào cánh cửa suy nghĩ một chút về việc mới xảy ra cách đây 1 phút trước.

Não cậu hoàn toàn rối loạn.
"Sao có thể chứ? Là nhất thời.

Đúng chỉ là tuổi trẻ nhất thời hồ đồ thôi hahaha...tuyệt đối không được" cậu cứ suy nghĩ như vậy loại bỏ cảm giác bối rối ra khỏi đầu mình.

Có lẽ Gia Bảo cậu không bao giờ biết được nụ cười dưới ánh chiều tà hôm đó đã làm thiếu niên 16 tuổi kia ghi nhớ cả đời.

Cậu nói đó chỉ là thoáng qua, là nhất thời.

Nhưng năm 16 tuổi không phải cậu cũng từng có một tình yêu nhất thời như thế cho đến bây giờ cũng không thể dứt ra sao?
_______
Sau khi bình tĩnh lại cậu liền làm bữa tối cho anh, đã hơn 7h rồi anh còn chưa về.

Hơn 11h tối bên ngoài có tiếng gõ cửa cậu chạy ra thì thấy người anh ngập mùi rượu.

Cậu dìu anh đến phòng ngủ, tháo giày và áo khoác ra cho anh cẩn thận đặt anh lên giường.

Cậu tính rời đi lấy chút nước và khăn ấm lau mồ hôi cho anh.

Thì bỗng nhiên anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu hung hăng ném cậu lên giường.
"Ưm...ưm..

a..

aaaa..." Cậu khẽ rên lên, chân tay cậu nhũn ra khi thấy quần áo của mình đang bị anh xé rách.
Môi anh đang liếm mút cần cổ trắng nõn mê người của cậu.

Dục vọng của anh đã lên đến cực hạn.

Cậu sợ hãi muốn chạy thoát khỏi căn phòng thì lại bị kéo về ấn đầu xuống giường.
Cậu cắn môi đến mức chảy máu, những cãi vùng vẫy yếu ớt chỉ làm anh thêm điên cuồng.

Tối hôm đó Diệp Vũ cứ như một con thú hoang bắt được con mồi của mình, điên cuồng cấu xé ngấu nghiến nó cho đến khi nó không còn sức lực chống cự sau đó từ từ chậm rãi mà nuốt trọn lấy nó.


Nhấn Mở Bình Luận