Trà chiều được tổ chức tại khu vườn rộng lớn của Diệp gia.
Bước tới khu vườn cậu thấy các vị tiểu thư, thiếu gia ở đây như các công chúa hoàng tử đích thật.
Họ khoác lên mình những bộ đồ hiệu đeo lên mình thứ trang sức đắt tiền.
Ngồi theo từng bàn trò truyện với nhau.
Thế giới của bọn họ...thế giới của Diệp Vũ thật khác với cậu.
Buổi tiệc trà chiều có những món bánh ngọt từ các đầu bếp thượng hạng làm ra, cùng với những loại trà ngon nhất được tuyển chọn.
"Này các cậu xem bên kia có một tiểu hồ ly vô cùng quyến rũ" một vị thiếu gia nói với những người còn lại.
"Ồ đúng là rất đẹp"
"Nào chúng ta cá cược xem ai làm cho tiểu hồ ly ngoan ngoãn bò lên giường mình trước thì thắng hahaha"
Một chàng trai tóc vàng, gương mặt góc cạnh, ngũ quan tinh tế nãy giờ im lặng trước cuộc trò chuyện này lạnh nhạt lên tiếng.
"Cùng lắm cũng chỉ là một tên hầu xinh đẹp, có gì khó khăn khiến các cậu bầy ra trò này chứ?"
Vị thiếu gia đó là Adonis Louis con trai của ông trùm mafia Ý.
Hắn kiêu ngạo, phóng khoáng trước giờ chưa từng coi ai ra gì.
Từ đầu tiệc trà đến giờ hắn đã được rất nhiều vị tiểu thư quyền quý để ý.
Adonis gọi cậu đến bàn của hắn.
Cậu đến gần cúi đầu ra dáng một người phục vụ thật sự.
Lúc bấy giờ Adonis mới nhìn rõ ngũ quan tinh xảo trên gương mặt cậu.
Từ trước giờ hắn đã ngắm qua biết bao nhiêu người nhưng lần đầu tiên thấy cậu hắn đã phải cảm thán trước mỹ mạo đẹp động lòng của cậu.
Bộ quần áo phục vụ ôm sát người làm hiện lên từng đường nét hoàn mỹ của cơ thể cộng với anh nắng chiều soi sáng khuôn mặt tinh xảo kia hoàn toàn thu hút hắn.
"Tôi muốn một chiếc bánh Sacher torte" Adonis hướng cậu nói.
Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó rời đi và quay trở lại với chiếc bánh Sacher torte thượng hạng trên tay.
Đang đi bỗng dưng cậu cảm thấy cơ thể mình không khống chế được cân bằng, dường như ai đó đang cố gắng gạt chân cậu.
Cậu vấp ngã, chiếc bánh trong tay cậu thì đang hạ cánh yên ổn trên người vị thiếu gia kia.
Âu phục màu trắng giờ đã được tô điểm bởi chiếc bánh.
Cậu hoảng hốt dùng khăn lau đi vết bẩn thì bị giữ chặt tay lại.
Ngước mặt lên nhìn vài đôi mắt xanh ngọc bích của Adonis.
Hắn nói với giọng điệu có vẻ tức giận.
"Âu phục của tôi bị cậu làm bẩn rồi.
Cậu tính sao đây?"
"Hahaha là trang phục đặt may riêng từ nhà thiết kế hàng đầu nước Ý sao cậu ta đền nổi" những người bạn của hắn ta trêu chọc.
Cậu giật tay mình khỏi hắn, cúi người nói: "xin lỗi ngài tôi sẽ đền nó cho ngài"
Nghe xong câu nói đó lập tức bọn họ phá lên cười.
Sự việc lập tức gây chú ý với toàn thể các vị tiểu thư, thiếu gia ở đó.
Họ thắc mắc liệu người nào dám chọc giận Adonis.
"Cậu đền? Cậu biết nó trị giá bao nhiêu không?" Adonis nhìn cậu dùng giọng điệu khinh thường hỏi.
Cậu im lặng không nói gì, cậu đương nhiên biết trị giá của nó rất cao.
Nó giống những bộ âu phục của Diệp Vũ luôn khiến cậu giật mình khi nghe thấy giá tiền.
Thấy cậu im lặng hắn càng được đà lấn tới.
Adonis ghé sát tai cậu.
"Hay là mỹ nhân em tới phòng của tôi, tôi sẽ tha cho em." nói rồi phóng túng vòng tay qua eo cậu.
Chát!
Một cú tát giáng xuống hắn ôm lấy mặt của mình.
Những vị con gia thế kia cũng bị một phen chấn động.
Một tên phục vụ như cậu lại dám ra tay với Adonis sao.
Adonis tức giận đến đen mặt, trước giờ chưa có ai dám đánh hắn thế mà cậu dám.
"Con mẹ nó được lắm rượu mời không uống, lại uống rượu phạt"
Hắn giơ tay lên định đánh cậu thì bỗng cảm nhận được cổ tay mình như bị ai bóp nát.
Lực đạo mạnh đến nỗi hắn có thể cảm nhận được sự tức giận của người phía sau.
"Con mẹ nó tên nào dám..." Adonis quay lại đằng sau lập tức phát hiện gương mặt tức giận của Diệp Vũ.
"D...diê..Diệp tổng...ngài.."
Tất cả mọi người nhìn thấy Diệp Vũ đều xì xào bàn tán, Diệp tổng đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết chưa tới ba mươi tuổi lại có thể khiến cho người người nể phục.
Adonis hắn đương nhiên lo sợ Diệp Vũ.
Hắn biết chỉ cần Diệp Vũ không vui thì ngay cả tên gia tộc của hắn cũng sẽ bị đổi thành họ Diệp.
"Cậu Louis đây là đang muốn ra tay với người của tôi?" Anh tức giận nói.
Cha của hắn thấy vậy liền chạy tới.
"Diệp tổng con tôi nếu có đắc tội với ngài cũng mong ngài bỏ qua cho nó, tôi sẽ dạy bảo lại."
Diệp Vũ vẫn chưa hết tức giận tay anh vẫn bóp chặt cổ tay hắn như muốn đem nó bẻ gãy.
Cho đến khi anh cảm nhận tay mình bị ai đó chạm vào.
Cậu túm lấy khuỷu tay anh.
Diệp Vũ cảm nhận được bàn tay run rẩy nhỏ bé đặt lên tay mình, có lẽ cậu đang sợ.
Cái Gia Bảo cậu sợ nhất là Diệp Vũ lúc tức giận, cậu đã từng chứng kiến cũng đã tự mình nếm qua cơn thịnh nộ của anh nó đáng sợ và đau đớn nhường nào.
Bây giờ anh mới chịu buông tay hắn ra, ôn nhu cởi áo vest của mình khoác lên người cậu.
Vòng tay ra sau vai cậu rời đi.
Lạnh lùng quay đầu lại hướng ông Louis nói "tôi mong ngài sẽ dạy dỗ tốt con trai mình."
Ông Louis tức giận đá vào chân của thằng con trời đánh một cái.
"Mày chọc ai, không chọc lại chọc phải người Diệp gia"
Ông Louis tức giận lôi đầu Adonis về phòng trước sự chứng kiến của mọi người.
Tất cả đều há hốc mồm, không biết người kia cậu ta là ai mà có thể khiến Diệp tổng sinh ra nộ khí, khiến đại thiếu gia nhà Louis chịu một trận mất mặt như vậy.
"Hắn có làm em đau không?" Anh đang cầm khăn ấm lau mặt cho cậu.
Gia Bảo vẫn không có biểu hiện gì chỉ đợi anh làm xong liền quay mặt leo lên giường, túm lấy cái chăn che kín mặt.
Diệp Vũ bước đến lôi con mèo lười trong chăn ra.
"Em phải tắm rửa, thay đồ rồi mới đi ngủ được."
Nói xong liền không nể mặt mà bế cậu vào phòng tắm.
Nước đã được chuẩn bị sẵn, anh cởi bộ đồ phục vụ trên người cậu xuống làm lộ ra cơ thể trắng tinh xảo.
Nến và hoa dường như làm tăng lên sự ám muội.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, giấu đi ánh mắt mê luyến thân thể hoàn mỹ đó.
Tự dặn bản thân phải kiềm chế nếu không kế hoạch sắp hoàn thành của anh sẽ tiêu tan.
Nhận ra có gì đó không ổn cậu đẩy anh ra ngoài.
Đóng sầm cửa phòng tắm lại.
"Tôi có thể tự làm..."
Đúng là dạo gần đây tâm lý cậu đã ổn hơn, cũng không hành xử kỳ lạ như trước.
Cậu đã có thể tự vệ sinh cá nhân và hành xử như người bình thường, cũng thường xuyên nói chuyện với anh hơn.
Anh mừng nhưng cũng hơi tiếc.
Diệp Vũ rất thích cách Gia Bảo ỷ lại vào anh.
______
Tối ngày thứ hai của tiệc Jade moon là buổi tiệc rượu khiêu vũ.
Những con người giàu có được mời đến buổi tiệc mặc trên người bộ đồ lộng lẫy nhất, sang trọng nhất.
Diệp Vũ cùng Tiêu Ngọc bước vào thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.
Tiêu Ngọc đắc ý khoác tay anh, dựa vào người anh hệt như đang muốn nói "người đàn ông này là của tôi".
Có thể nói Tiêu Ngọc đã làm tất cả các cô gái trong bữa tiệc cảm thấy ghen tị cũng có chút ngưỡng mộ.
Từ đầu bữa tiệc đến giờ anh dường như chẳng để tâm đến vì ánh mắt của anh đang đặt trọn lên thân ảnh của người kia.
Cậu đang bị vây quanh bởi rất nhiều người.
Gạt tay nữ nhân phiền phức bên cạnh ra, tâm trí thúc đẩy bản thân đi thật nhanh về phía người đó.
Tất cả mọi người đều biết điều mà nhường đường.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu lôi ra khỏi đám đông dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Đến hành lang, Diệp Vũ áp sát người cậu vào tường.
Ánh trăng soi xuống gương mặt của cậu làm hiện rõ ngũ quan tinh xảo mê người.
Anh vuốt ve gương mặt đó, chạm tay lên bờ môi anh đào mềm mại kia không nhanh không chậm đặt nhẹ lên một nụ hôn.
Thấy người kia không phản ứng lại, thì Diệp Vũ liền đem nụ hôn nhẹ thoáng qua chuyển thành ngày càng mãnh liệt.
Trong nụ hôn cậu còn cảm nhận được cả men say trong đó.
Có lẽ Diệp Vũ uống rất nhiều rượu.
Mê luyến rời khỏi đôi môi mềm mại đó cảm nhận từng hơi thở gấp của người đối diện.
Từng cỗ dục vọng như dâng lên không cách nào kiềm nén được.
Lôi cậu vào phòng ngủ điên cuồng xé nát quần áo trên người cậu.
Lại tiếp tục nếm lại vị ngọt của đôi môi kia, tiếp đó là cần cổ trắng nọn, in dấu lên xương quai xanh tuyệt mỹ kia một dấu vết đỏ.
Diệp Vũ thời khắc này dường như không thể thuyết phục bản thân dừng lại.
Người đàn ông có vững vàng tự chủ đến mấy, khi đã muốn chiếm hữu một ai đó thì sẽ đánh mất tất cả kiên trì và lý trí.
Tình yêu, quả nhiên khiến người ta trở nên cuồng loạn.
Và cứ tiếp tục như thế những dấu hôn như hoa hồng đỏ nở rộ trên tuyết trắng trải khắp cơ thể cậu.
Cậu vô lực dãy dụa đến khi không còn sức lực phản kháng.
Để mặc cho Diệp Vũ tùy ý phóng túng...
Thức dậy sau một trận đau nhức, mệt mỏi.
Cậu thật sự mệt đến ngất đi nhưng không biết người kia đã làm bao nhiêu lần mới chịu dừng.
Thấy mình đang nằm trong vòng tay anh, Gia Bảo cố gắng thoát ra khỏi cái ôm chặt đó.
Thật khó nói về người đàn ông này.
Anh khiến cậu sợ hãi cũng khiến cậu muốn dựa dẫm, ỷ lại.
Dường như mỗi khi bên cạnh Diệp Vũ trái tim không ngừng rung động nhưng tâm trí lại liên tục gào thét "tránh xa anh ta ra!"
Bước từng bước run rẩy đi ra ngoài.
Ngắm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời kia, vô cùng tĩnh mịch.
Có lẽ những vì sao sáng cạnh ánh trăng kia là cha, mẹ cậu.
Là Hạ Trình, cũng có cả thư ký Dương và Dương Quân nữa....tất cả đều chết vì cậu.
Hồi nhỏ mỗi khi bị trêu chọc là một kẻ xui xẻo cậu còn cảm thấy buồn, lớn lên mới tự thấy bản thân mình đích thật là sao chổi....Gia Bảo đang cảm thấy ghê tởm chính mình.
Bỗng cơn đau truyền đến phá tan mọi suy nghĩ, đầu cậu hiên lên một tiếng "ONG" chói tai.
Trong khoảnh khắc quay đầu lại cậu thấy gương mặt xinh đẹp của Tiêu Ngọc, vẻ mặt cô ta bây giờ rất đáng sợ...
Ngã quỵ xuống mặt đất cảm nhận từng giọt máu của mình đang không ngừng chảy ra.
Đôi mắt bấc giác tối đen, tâm trí trống rỗng cái cuối cùng mà cậu cảm nhận được là cơ thể mình đang bị ai đó ném xuống.
Vô lực để cho lực hấp dẫn của trái đất tác động lên, hút bản thân về phía nó, sau đó tất cả mọi thứ đều là một sự mơ hồ.
Có lẽ vậy cũng tốt!
_______
Ngày hôm sau người ta tìm thấy dấu vết của một người tại khu rừng dưới đỉnh núi, điều đáng nói là không thể tìm thấy xác hay bất kỳ thông tin nào liên quan đến sự việc này.
Cuối cùng cảnh sát xác nhận người kia đã chết....