Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Hận Triền Miên

editor Cát

Xe chạy thật nhanh ra cổng trường, cùng lúc là chiếc xe thể thao sang trọng lướt qua. Nhược Tuyết thấy được sườn xe quen thuộc, A Cánh nhất định là ngồi ở trong xe đó nhưng cô không có hơi sức để gọi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất trước mắt, ý thức của cô sau đó dần mơ hồ.

Mà lúc này, A Cánh ngồi ở trong xe sắc bén nhìn vào xe hơi bên cạnh, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhưng có khả năng sao?

Giơ cổ tay nhìn thời gian, cách thời gian tiểu thư tan giờ học đã vượt qua 20', bình thường, cô nhất định đúng giờ, trước sau sẽ không vượt quá năm phút đồng hồ, nhưng hôm nay, hình như thật sự chờ đã lâu. Có phải đã xảy ra chuyện gì? Trong tim của anh ta xẹt qua tia lo lắng, ếu như cả một người phụ nữ cũng không bảo vệ được mà khiến tiểu thư gặp chuyện không may, không cần Lương Úy Lâm lên tiếng, anh cũng tự mình kết liễu.

Lấy điện thoại di động ra gọi đồng thời anh mở nhanh chóng hệ thống định vị toàn cầu. Anh muốn đề phòng vạn nhất bất trắc.

Quả nhiên như anh đã liệu, điện thoại tiểu thư không có ai nhận, mà trước mắt vị trí của cô ngày càng hướng về chỗ bệnh viện gần đây. Cái hướng kia là chiếc xe vừa rồi mới đi qua, tiểu thư thật sự đã xảy ra chuyện…

Không hề để cho mình suy tính thời gian, xe thể thao danh quý trong một cái giây đã vội vã đi.

Cơ hồ là lúc xe của Chung Tử Mặc dừng lại, chiếc xe thể thao của A Cánh cũng dừng ngang trước mặt của anh. Mà Nhược Tuyết ở trong xe vì mất máu nên đã hôn mê.

Nếu như là bình thường có một chiếc xe không hiểu chuyện dừng ngang trước mặt, Chung Tử Mặc đã không để yên sẽ phải nói chuyện rồi, nhưng hôm nay anh không có nhiều thời gian như vậy.

Anh vội vàng xuống xe nghĩ tới mở cửa xe đem Nhược Tuyết ra nhưng có người còn nhanh hơn anh đã thay anh kéo cửa xe.

Đó là một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lẽo, hắn không có nhìn Chung Tử Mặc một cái trực tiếp mở cửa xe bế Nhược Tuyết ra.

"Này, ngươi muốn làm gì? Cô ấy bị thương cần lập tức cấp cứu." Chung Tử Mặc chưa bao giờ gặp qua người không nói lí lẽ như thê, không nói cầu nào liền đưa người trong xe của người ta đi, ai biết hắn là ai! Hơn nữa nhìn một cái cũng biết không phải là người dễ trêu chọc.

Mà hắn có quan hệ gì với Nhược Tuyết đây? Làm sao biết Nhược Tuyết ở trên xe của anh.

"Buông ra, cô ấy không phải là người ngươi có thể chọc!" Cố nén kích động muốn động thủ, A Cánh ngừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông can đảm đó dám kéo áo của anh. Chung Tử Mặc, ngươi không phải muốn tự tìm ngược chứ!

"Ngươi có quan hệ gì với cô ấy?" Còn phải hỏi sao? Người đàn ông này dám cướp người trắng trợn như vậy chẳng lẽ là người yêu của Nhược Tuyết sao? Chung Tử Mặc nuốt khổ sở trong lòng xuống, hỏi.

A Cánh không trả lời anh, bước chân cũng không có dừng lại chạy như điên vào phòng cấp cứu. Thấy sắc mặt nhợt nhạt của tiểu thư, trên người còn có máu dính vào quần áo, người tỉnh táo như anh cũng có chút khẩn trương.

Anh không biết có chuyện gì đã xảy ra, khi chức tranh của anh là bảo vệ cô nhưng anh thật là đáng trách, chờ sau khi tiểu thư không có việc gì nữ anh nhất định sẽ tự xử phạt mình.

Tiểu thư, cô ngàn vạn lần không được có chuyện!

Nhược Tuyết lập tức được đưa vào phòng giải phẫu. Chung Tử Mặc vẫn theo phía sau A Cánh, không có cơ hội nói chuyện, bởi vì người đàn ông kia không có quan tâm anh, nhưng anh không yên lòng về Nhược Tuyết, cho nên cũng đợi một chút, cũng bởi vì anh nên mới xảy ra tai nạn này, anh là người gây họa càng không thể đi.

"Xin chào, tôi. . . . . ." Chung Tử Mặc muốn mở miệng nói chuyện, lại bị A Cánh ngắt lời “ Chung tiên sinh, ngươi trở về đi. Tiểu thư ở đây có tôi là được rồi”

A Cánh nhìn đèn phòng giải phẩu vẫn sáng, nhìn không ra trên mặt là cái vẻ mặt gì. Lúc tiểu thư vào phòng giải phẫu không đến mười phút sau, chân tướng sự việc đã như một cuốn phim chiếu trước mặt anh, mạng lưới tình báo của Lương thị chưa bao giờ là hư danh nói chơi.

Chủ nhân ở bên kia, anh vẫn chưa liên lạc. Biết chủ nhân đang bận, tối nay anh sẽ liên lạc. Chủ nhân bận rộn anh đương nhiên biết rõ, nhưng lần này chủ nhân lai ở Thái Lan lâu như vậy chưa trở lại.

Thời điểm ở Zurich, dù là anh đối với tình cảm cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng nhìn thấu chủ nhân đối với tiểu thư không giống nhau, tại sao sau khi trở lại tất cả đều đã thay đổi ?

Anh không dám hỏi, cũng không thể hỏi! Nhưng sau khi tiểu thư trở về lại thay đổi không ít, cô không hề giống như khoảng thời gian trước vui vẻ như vậy, trên mặt luôn có một cỗ nhớ nhung tan không được .

Có thể phải nói là nhớ nhung chứ? Đó là nhớ nhung chủ nhân sao? Anh không hiểu! Nhưng trừ chủ nhân, còn ai vào đây có thể khiến cho cô ấy như vậy đây?

Tình cảm, đối với người như bọn anh mà nói, chính là một dạng xa xôi không thể chạm. Chủ nhân đối với tiểu thư. . . . . . Anh không dám nghĩ tới.

"Làm sao anh biết tôi. . . . . ." Chung Tử Mặc bị người đàn ông trước mặt hù sợ, hắn lại biết anh họ Chung? Rốt cuộc hắn là ai?

"Chung Tử Mặc, 25 tuổi, tổng giám công ty xây dựng của Lương thị. Là người cùng với tiểu thư chúng tôi cùng nhau lớn lên. . . . . ." A Cánh chậm rãi nói ra thân phận của anh, chỉ cần anh muốn, có thể tra được tất cả những chuyện từ lúc mới sinh ra.

Chuyện hôm nay anh ta đụng trúng tiểu thư, chủ nhân còn chưa nói xử lý như thế nào, anh không thể tự mình quyết định, cho nên chỉ có thể để cho anh ta đi trước. Dù đã đi rồi, chủ nhân muốn xử lý như thế nào cũng có thể.

"Tiểu thư? Anh cùng Nhược Tuyết là quan hệ như thế nào?" Điều khiến cho Chung Tử Mặc ngạc nhiên hơn việc anh ta biết thân phận của mình là việc anh ta gọi Nhược Tuyết là tiểu thư, với trí tuệ của anh thì không phải người yêu của Nhược Tuyết? Nhưng anh ta gọi cô ất là tiểu thư?

Điều này làm cho anh đối với Nhược Tuyết mấy năm này không gặp gỡ càng thêm lo lắng không dứt, cô rốt cuộc đã trải qua cuộc sống như thế nào? ở chung một chỗ với người nào đây? Hôm nay tại sao xuất hiện ở trường học? Rất nhiều nghi vấn hiện ra ở trong đầu anh, nhưng trước mắt người đàn ông này lại không muốn tỏ thái độ nhiều với anh, làm sao mà hỏi đây?

"Thật xin lỗi, tôi sẽ không đi trước . Tôi nhất định sẽ đợi đến khi Nhược Tuyết tỉnh lại." Chung Tử Mặc vì vẻ mặt lạnh lẽo của anh ta mà sợ hãi, anh nhất định phải đợi đến lúc Nhược Tuyết tỉnh lại.
Nhấn Mở Bình Luận