Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
editor Cát

Bởi vì còn phải kể chuyện cổ tích cho bảo bối nghe, bình thường thích ngâm nước nóng nhưng hôm nay không tới 20’ Nhược Tuyết đã tắm xong đi ra, nóng lòng chỉ bọc khăn tắm vội xông ra tủ quần áo, căn bản không có để ý người đàn ông đang tựa người ở đầu giường.

Động tác nhanh nhẹn cầm quần áo một tay tháo khăn tắm, khăn tắm rớt xuống đất, phút chốc kia cô thét chói tai, bởi vì Lương Úy Lâm không biết lúc nào lại ôm cô từ phía sau.

"Lương Úy Lâm, anh đi ra ngoài. . . . . ." Rõ ràng chính là muốn đuổi người, nhưng ở trên người không có mảnh vải, làm cho cô nổi giận!

"Đi nơi nào?" Sau khi tắm xong, toàn thân của cô vừa trơn vừa thơm, để cho anh kích động suy nghĩ muốn cô.

“Tôi muốn mặc quần áo, kể chuyện cho Đồng Đồng nghe… Anh không phải muốn động tay động chân chứ…” Bị ép tựa vào lồng ngực của người đàn ông, lưng của cô cứng ngắc, nhưng vẫn không tránh khỏi phải gần sát anh. Lần trước lên giường cùng anh là sai lầm cô không thể phạm lỗi này nữa.

Giữa bọn họ có một đứa con gái thôi còn cái gì khác cũng đều không phải.

“Con đã ngủ rồi ! Em đi chỉ quấy rầy nó!” Cô suy nghĩ muốn động nhưng anh lại ôm chặt cô hơn! Thế nào cũng không nhúc nhích được.

"Lương Úy Lâm, mời buông tay, anh cho rằng tôi là ai? Nếu như anh muốn phụ nữ thì ra ngoài tìm là được rồi.” Không biết là khó chịu hay tức giận, Nhược Tuyết dám bắt lấy tay anh cắn, sau đó thừa dịp anh buông cô ra cầm quần áo trong tay chạy đi.

Nhưng còn chưa đi đến bên cửa liền bị anh kéo trở lại, quần áo cũng chỉ mới ở mặc vào tới cổ mà thôi.

“Mặc quần áo làm gì, không phải muốn cởi ra sao?” Gạt quần áo của cô ra: “Em còn là người nào đợi anh nhắc nhở sao? Nhìn một chút, chỉ là tùy tiện sờ em, nơi này liền…Hơn nữa trong nhà đã có một người, anh sao phải ra bên ngoài tìm? Ừ…”

Người phụ nữ này ngu ngốc thế sao? Anh mang cô trở lại chẳng lẽ đặt cô cho đẹp mắt thôi sao? Anh đâu có bệnh.

“Lương Úy Lâm, anh… buông tay, tôi muốn đi xem Đồng Đồng….” Người đàn ông chết tiệt nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? Cô lại lần nữa nhấn mạnh.

“Không được, tối nay không được, tối nay em chỉ có thể nhìn anh, chỉ có thể gọi anh, cũng chỉ có thể nghĩ tới anh!” Không cho thời gian cô nói thêm nữa, anh thô bạo dùng môi che miệng của cô lại, đồng thời đem thân thể áp chặt lên người cô, giữa hai người không có khe hở.

Chống cự thế nào cũng vô dụng, vậy thì theo tâm ý mình đi! Nếu anh còn muốn cô, vậy thì!

Sức lực của anh quá lớn khiến Nhược Tuyết thở không nổi, nụ hôn của anh cuồng dã mãnh liệt, không ngừng áp vào môi cô không biết bao nhiêu lần, không sợ người khác làm phiền, cho đến khi anh bất mãn chưa thấy đủ thì thô bạo đẩy lưỡi của cô ra, trực tiếp đảo ngọt ngào trong miệng của cô, dùng đầu lưỡi trêu chọc lưỡi cô, dẫn dụ cô chơi đùa cùng anh…

Tiếng thở dốc gấp rút bị đôi môi bịt chặt kia không ngừng tràn ra, Nhược Tuyết cảm giác có chút hoa mắt, cô nhìn bốn phía đều là hơi thở mãnh liệt của người đàn ông, cô nuốt vào toàn bộ tư vị của anh, cô chỉ có thể suy yếu tựa vào người của anh…

Anh chưa bao giờ kiên nhẫn hôn cô như thế này, dù trên giường nhiệt tình hay kích tình đi nữa anh chỉ theo đuổi khoái cảm của anh muốn mà thôi. Nhưng bây giờ chính anh làm cho cô mê muội…

“Em cũng thích có phải không?” Cánh tay bền chắc của anh ôm chặt hông cô, ấn cô về phía giường, khiến cô không nhúc nhích được, cái tay đổi thành vuốt vẻ vành tai nhỏ của cô.

Thân thể nặng nề của anh nửa đè lên người cô, vật chống đỡ chỗ đùi cô, không cần nghĩ cũng biết đó là vật gì.

Cô cắn môi, cảm giác mềm yếu: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

"Hiện tại hỏi cái vấn đề, có phải quá ngốc không?" Anh nâng hông của cô lên. . . . . .

"Không cần!" Nếu cô để anh đụng cô nữa thì đầu óc mới có vấn đề! Cô nửa nghiêng người suy nghĩ tránh né anh nhưng cô càng giãy giụa, lại làm hai thân thể ma sát theo đó nhiệt tăng lên, cô cảm thấy dục thú của anh càng trở nên kinh người, đang chống đỡ cô.

"Em không phải không muốn chứ. . . . . ."

"Đau!" Cô muốn tránh ra nhưng chỉ cần Lương Úy Lâm đối với cô muốn làm gì thì cho tới giờ cũng không tránh được, phản kháng chỉ làm mình thêm đau mà thôi.

“Lần đầu sao em không kêu đau?” Cách lần trước quá lâu nên anh hình như không có kiên nhẫn từ từ trêu cô, dù sao cũng sẽ làm cô thoải mái.

Nhược Tuyết căm hận mình, rõ ràng muốn vạch rõ giới tuyến với anh nhưng thân thể của cô lại một lần nữa quấn quít cùng anh trầm luân..

Đàn ông như Lương Úy Lâm căn bản không có tâm. Nhưng một người đàn ông như vậy, cô từng thích anh, anh lại dịu dàng cho cô đắm chìm, cho cô hiểu tình cảm của mình. Nhưng chờ đón chính là tàn khốc, làm cho cô khổ sở không thôi.

Anh mang cho cô nhục nhã quá nhiều, nhiều đến mức cô hiểu rõ đàn ông như Lương Úy Lâm sẽ không yêu cô. Anh quá điên cuồng, quá đáng sợ.

Dù anh đã từng nói yêu cô nhưng cô không dám chạm vào giới hạn thấp nhất đó.

Cô không muốn quấn lấy anh lần nữa, nguyện vọng của cô là nhìn con gái vui vẻ lớn lên. Nhưng Lương Úy Lâm không thể nào giao con gái cho cô, chẳng lẽ phải đi bên cạnh anh suốt đời như vậy sao? Không, quá đáng sợ.

Cả đời quá dài, không muốn nghĩ tương lai anh lần nữa nhốt cô.

"Ở trên giường của anh, em dám không chuyên tâm?”

“Anh không nên như vậy…” Biết giãy giụa là vô ích cho nên cô vùi mặt vào trong gối.

“Anh không thích ôm người gỗ, giống như trước, đáp lại anh….” Sáng tỏ cô tiêu cực chống đối anh, anh ngừng lại, đôi tay càng trêu chọc cô không ngừng…

Có phải người đàn ông như vậy trong tim luôn có khuynh hướng ngược đãi? Anh muốn cô đáp lại anh? Trước kia đều không phải là cô muốn. Cho dù thân thể không cách nào khống chế nhưng cô ghét những cử động dữ dội của anh.

Cô hận, hận mình tại sao lại thuần phục dưới thân anh, tại sao anh lại chà đạp tự ái của cô? Tại sao?

Giống như uất ức vô cùng cô khóc lên.

"Khóc cái gì?" Lương Úy Lâm rốt cuộc ngừng lại, đưa tay dùng sức vặn mặt của cô, lệ chảy trên khuôn mặt nhỏ, rất uất ức.

Làm cho cô khóc là chuyện rất bình thường, nhưng lần này cô khóc rất thê thảm! Hơn nữa rất lớn tiếng, giống như có gì đó đè nén mà nức nở.

"Thật là đau, thật là đau. . . . . Em không muốn làm. Không làm. . . . . ." Cô ở trong lòng anh, xoay người lại, ôm lấy cổ của anh, lớn tiếng khóc thút thít: "Lương Úy Lâm, em không muốn làm, em đau. . . . . ."

Đúng vậy, cô đang làm nũng, trước nay chưa từng có trước mặt Lương Úy Lâm. Chuyện cô chưa từng nghĩ nhưng hôm nay cô làm.

Cô thật không có cách không biết làm sao để anh dừng lại. Cô không muốn loại quấn quít thân thể này vì nó sẽ làm cô lún sâu vào, không còn là mình nữa.

Người phụ nữ này sao lại dùng cái giọng này để nói với anh vào thời điểm này? Không làm, làm sao có thể? Nhưng nhìn mặt cô đáng thương anh phiền lòng, lui ra ngoài: “Vậy chờ sau đó làm tiếp được không?”

"Không cần, không cần, anh tránh ra. . . . . ." Nhìn anh chịu thua, nếu như không thừa thắng xông lên thì thật có lỗi với mình?

"Cái cô ngốc này. . . . . ."

Người phụ nữ này, xem ra tim anh mềm yếu là sai rồi! Không để ý tới cô có khóc nữa không, mặc kệ đau, anh chỉ muốn thỏa mãn chính mình, muốn cô đáp lại.

Cô ấy nhất định là yêu tinh, sống cùng cô một chỗ lâu như vậy vẫn làm cho anh trầm luân đến vĩnh viễn, chạm vào cô, anh mất hết kiểm soát.

Người phụ nữ trong ngực rõ ràng khóc nhưng anh cảm giác cô rất đẹp, để cho anh cam tâm tình nguyện mà trầm luân, vĩnh viễn không thể đứng dậy.

Anh không thể không thừa nhận là mình cậy mạnh, hơn nữa anh không bỏ được. Nhưng ai nói cho anh biết chưa từng dụ dỗ cô, cưng chiều cô, thương cô nếu ngay cả đứa bé là vốn liếng cuối cùng, anh nên làm sao để cầm tù cô?

Cả đêm không thể ngủ say, giày vò cô trên giường vẫn là anh? Anh thở hổn hển lật người lại, mình sẽ làm hư cái thân thể nho nhỏ mất, cô mệt mỏi đã ngủ, nhưng anh lại không nhắm mắt được.

Lần nữa gặp lại cô, vẻ mặt cô làm cho anh si mê, vô luận là mê muội, đau lòng hay kinh ngạc còn có cả ngạc nhiên hay ngẩn người lúc cô ngây thơ đều làm anh say đắm không rời được.

Trừ cười, cô keo kiệt chưa bao giờ cười trước mặt anh thật lòng, anh hi vọng xa vời cô cười với anh? Anh như thế là xấu xa sao?

Cho đến giờ phút này anh đau lòng phát hiện thì ra không phải là không yêu, không phải là không để ý mà anh không biết phải làm gì mới tốt đây?

Sau bữa trưa an tĩnh người bạn nhỏ thư thư phục phục trên giường nhỏ ngủ thiếp đi. Nhưng Nhược Tuyết không có ngủ cùng với tiểu bảo bối, cô cứ như vậy ngồi ở bên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà ngây người.

Ngày đó buổi trưa cô tỉnh lại thì người đàn ông đó đã không còn ở bên cạnh, nhưng cô vừa mở mắt thì thấy tiểu thiên sứ đáng yêu đang nằm bên giường nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt thật to, rất ngọt hỏi một câu: “Chị à, chị có thể làm mẹ của em không?”

Một khắc đó Nhược Tuyết chưa từng kích động như vậy bế cô bé vào trong ngực điên cuồng hôn, nước mắt cọ xát mặt cô bé, thế nào cũng không ngừng được kích động trong lòng.

Đứa bé của cô rốt cuộc gọi cô là mẹ!

Cô biết nhất định là có người nói cho cô bé biết! Mà người kia có thể là ai ngoài Lương Úy Lâm nhưng cho dù anh thật làm như vậy cũng không thay đổi thái độ của cô với anh.

Cô còn ghét anh, nhưng đồng thời cô đối với con gái đau lòng thật nhiều.

Bởi vì đang ở cùng cô bé trong thời gian này Nhược Tuyết phát hiện Đồng Đồng trừ nói chuyện nhiều với Lương Úy Lâm, thời gian khác đều lẳng lặng chơi đùa thậm chí với vú Lâm cô bé cũng không mở miệng nói chuyện.

Cái tuổi này đứa bé phải là hoạt bát vừa đáng yêu mới đúng!

Nhưng bảo bối của cô thật quá hướng nội. Cho nên cô quyết định đưa con mình đi chơi nhưng lúc sắp lên xe thì bảo bối lại không muốn. Đang chuẩn bị nhưng lại đòi đi cùng ba, được rồi, đi cùng ba!

Bọn họ không có đi nhiều nơi sợ cô bé lạ cho nên chỉ mang cô bé đến nhà họ Giang quen thuộc.

Ngày an tĩnh như vậy cứ từ từ trôi qua! Ngày này, sau khi họ ở ăn xong bữa ăn sáng, lại lên đường đi đến nhà họ Giang rồi.

Giang Hạo Nhiên cùng Uông Điềm Điềm bởi vì đến chăm sóc cha mẹ nhân tiện mang cháu về thăm ông bà cho nên chuyển về nhà lớn của Giang gia. Đây là nhà kiểu cổ của Trung Quốc, trong đình viện cổ kính có cầu nước nhỏ chảy rất tao nhã, nhiều loại cây xanh biếc, có hành lang quanh cô, vườn hoa xinh đẹp…Tất cả đều tốt đẹp.

Lúc này ba người bạn đang ngồi trong đình, cúi đầu chơi đùa đồ trong tay thỉnh thoảng nghe cậu bé trai không tự nhiên la cô gái nhỏ, còn có Lương Tư Đồng vui vẻ cười khanh khách.

Từ lúc ra đời đến giờ, Lương Úy Lâm vẫn luôn mang Lương Tư Đồng đến ở Thái Lan, trừ bảo mẫu cùng Lương Úy Lâm cô bé chưa bao giờ nói chuyện với ai nhiều.

Nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều cùng với hai đứa bé sinh đôi của Giang gia cho nên Lương Tư Đồng theo chân bọn họ chơi vui vẻ vì nằm trong phạm vi có thể thấy ba mẹ mình.

"Nhược Tuyết cô xem, hiện tại Đồng Đồng đã sáng sủa rất nhiều. Trước kia, chỉ cần không tới 5 phút không nhìn thấy Lương Úy Lâm, con bé nhất định sẽ khóc!" Uông Điềm Điềm uống một hớp Hoa Trà, thấp mắt xuống nhìn Nhược Tuyết.

Lương Úy Lâm một đưa bọn họ đi tới nơi này, cùng Giang Hạo Nhiên vào thư phòng rồi. Hơn nữa bình thường khó được nhìn thấy Nghiêm Quân Hạo cũng tới. Cũng không biết những người đàn ông kia vừa thấy mặt làm sao lại nói không xong chuyện đây?

Như vậy cũng tốt, cô có thể đơn độc cùng Nhược Tuyết tâm sự một chút. Họ đã nhiều năm không có gặp, nhưng không nghĩ tới lần trước gặp mặt lại lúng túng cùng bất đắc dĩ như thế.

"Là tôi không tốt, sinh hạ con bé xong lại không có một ngày thực hiện trách nhiệm của người làm mẹ. . . . . ." Tình cảnh đó, đau lòng đó, khó khăn khi sinh dù là bạn thân đi nữa cũng không cách nào nói ra! Nhưng việc bỏ rơi con mình cô chỉ muốn tận lực bù đắp cho con bé, mỗi ngày đều như vậy.

"Nhược Tuyết, cô không nên tự trách. Cô bây giờ trở lại bên con bé vẫn còn kịp! Có cha mẹ ở bên người mới có lợi cho đứa bé, cả người khỏe mạnh. Cô xem, Đồng Đồng hiện tại thật sự khác rất nhiều."

“Chỉ mong cô bé có thể tốt hơn nhanh chóng hòa nhập cùng các bạn đồng lứa.”

Nhược Tuyết để ly trà trong tay xuống, nhìn cái mặt cô gái nhỏ cười ngọt ngào, bảo bối của cô! Cốt nhục trên người cô sao có thể tách ra? Sao cô lại ác tâm bỏ con bé nhiều năm như vậy?

"Nhược Tuyết, vậy cô cùng Lương Úy Lâm. . . . . ." Mặc dù bọn họ cùng đi , nhưng cô xem được, Nhược Tuyết từ đầu tới cuối cũng không có cùng Lương Úy Lâm nói qua một câu, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có. Trong mắt cô chỉ có đứa bé mà thôi.

"Điềm Điềm, tôi theo anh ấy vì đứa bé, không phải vì điều gì khác. . . . ." Đưa ánh mắt từ trên người bảo bối nhỏ thu hồi lại, Nhược Tuyết uống cạn chén Hoa Trà, yên lặng nhìn đồ sứ chất lỏng trong suốt bên trong màu đỏ sậm trên bàn.

Tự bản thân mình từ đêm hôm đó, bọn họ chưa cùng ở chung một chỗ. Trải qua một khoảng thời gian chung đụng, tình cảm của cô và Đồng Đồng ngày càng tốt, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, chơi đùa cùng nhau, sau bữa cơm chiều hai mẹ con tắm cùng nhau thường làm đồ đạc vươn vãi đầy đất mới ra ngoài.

Sau đó đương nhiên ngủ cùng nhau! Cô không trở lại phòng của mình, người bạn nhỏ vốn chỉ chú ý đến người đàn ông kia, sau đã quay ngoắc sang sấy tóc cũng muốn mẹ.

Cuộc sống như thế đối với Nhược Tuyết mà nói, vô cùng thỏa mãn! Mà Lương Úy Lâm thế nhưng cũng ngầm cho phép cô như vậy mà không trở lại quấy rầy cô.

Có lẽ, như vậy đối với hai người đều là tốt nhất!

"Cô đối với anh ấy, thật một chút tình cảm cũng không có sao?" Uông Điềm Điềm không tin. Cô cảm giác giữa bọn họ không có đơn giản như Nhược Tuyết nói. Nếu như không có, theo cá tính của Lương Úy Lâm, cô ấy hướng về Đồng Đồng, làm sao có thể cho cô ở cùng một chỗ bồi dưỡng tình cảm?

"Khụ khụ. . . . . ." Cô bị sặc vội vàng cầm khăn tay trên bàn lau chùi sạch sẽ, gương mặt bị thẹn đến đỏ bừng, "Điềm Điềm, làm sao cô cho rằng tôi đối với anh ấy có tình cảm, chuyện giữa chúng tôi, không phải vài ba lời có thể nói rõ ràng . Hơn nữa quan hệ chúng tôi không hề giống như cô nghĩ. ?" Nhược Tuyết chợt cảm thấy có điểm không tự tại, cho dù là hai người phụ nữ nói tới chuyện tình cảm.

Cô đối với người đàn ông kia, làm sao có thể có bất kỳ tình cảm tồn tại, cho dù có, cũng chỉ là hận mà thôi. Không còn gì khác.

"Chuyện của hai người tôi cũng có nghe được một chút." Uông Điềm Điềm than nhẹ một tiếng “Tôi hiểu rõ Lương Úy Lâm có lẽ thật thương cô, nhưng tôi dám cam đoan anh ấy nhất định là thích cô."

"Tôi không rõ cô ở đây nói gì." Nhược Tuyết không được tự nhiên thả khăn xuống, trên gương mặt sau khi ho liền đỏ tươi. Điềm Điềm ở nói bậy cái gì? Lương Úy Lâm thích cô? Cho dù là thật, cô cũng không có cái phúc đó! Cô chỉ nghĩ bồi ở bên cạnh con gái sống cuộc sống an tĩnh là tốt rồi.

"Nhược Tuyết cô nói cho tôi biết, cô có yêu hay anh ấy không?” Theo lí khi Uông Điềm Điềm xuất chiêu thì cô hoàn toàn không chống đỡ được, không biết nên trả lời sao, cũng không biết sao tránh đề tài này. Có thể không nói chuyện này được không?

Đi theo Lương Úy Lâm nhiều năm, hơn nữa cô đã trải qua một cuộc sống quen che giấu cảm giác của mình không cho ai nhìn thấu dần dần học được thản nhiên, ép hỏi như thế không có bất kì lời khách sáo nào ngược lại làm cô không biết làm sao.

"Không thương!" Cô kiên định nói . Hận cũng không kịp, tại sao có thể có yêu đây?

"Nhược Tuyết, vậy hai người có ở cùng một chỗ?" Hồi đáp được nhanh như vậy, không phải che giấu vậy là cái gì? Chỉ là, Uông Điềm Điềm không ngu như vậy mà nói ra! Chỉ là cô còn có thể hỏi những thứ khác.

"Có ý gì?" Bọn họ ngày ngày ở tại cùng một mái nhà, có tính là ở cùng một chỗ không?

“Ý tôi muốn nói hai người có ngủ cùng không?” Như vậy có thể hiểu chưa?

“Điềm Điềm sao cô lại cho là thế?”Nhược Tuyết cho là mới vừa rồi cô đã nói rất rõ ràng.

“Đương nhiên là có thể rồi! Nhược Tuyết nêu như hai người rõ ràng như vậy sau này thì sao? Nếu như Lương Úy Lâm kết hôn, cô sao có thể ở cạnh Đồng Đồng sao?” Cô chỉ là giả thiết mà thôi, chính là ép Nhược Tuyết nói thật lòng mình.

Lương Úy Lâm nếu như muốn kết hôn, vậy sẽ có một người là mẹ đứa bé.

Lần này, Nhược Tuyết lời gì cũng nói không ra ngoài. Bởi vì, Điềm Điềm nói sự thật, hơn nữa cô thừa nhận cô chưa có từng nghĩ tới Lương Úy Lâm sẽ cùng người phụ nữ khác kết hôn.

Một người đàn ông máu lạnh vô tình sẽ có phụ nữ thích anh sao?

Nếu như có thì sao đây? Lăng Nhược Tuyết ơi Lăng Nhược Tuyết cô thật khờ quá, trừ thân phận và địa vị của anh, bề ngoài phong độ như vậy có người nào có thể vượt qua đây? Một người như vậy có biết bao nhiêu thiên kim muốn gả cho anh?

Nếu như có một ngày như vậy, cô sao đối mặt đây? Có một số việc không đề cập không hẳn không xảy ra, nếu như tới phải đối mắt thôi!

Ông trời sao lại thích đùa cợt cô vậy? Thời điểm hạnh phúc trong tay, lại đả kích cô làm cho cô lâm vào vạn kiếp bất phục.

"Nhược Tuyết, thật xin lỗi. Tôi không phải cố ý để cho cô khổ sở!" Uông Điềm Điềm vươn tay cầm tay Nhược Tuyết đã nắm thật chặt thành quyền.

Cô chỉ hi vọng Nhược Tuyết và Lương Úy Lâm có thể hạnh phúc mà thôi, không có ác ý! Bởi vì bọn họ trải qua nhiều đau khổ như vậy phải xứng đáng có hạnh phúc!

"Không sao, Điềm Điềm. Nếu như cô không nói ra, tôi nghĩ tôi sẽ đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình không thèm nghĩ chuyện này. Như vậy cũng tốt, có thể để cho tôi lần nữa suy nghĩ thật tốt một chút." Ngẩng đầu lên, Nhược Tuyết đối với Uông Điềm Điềm khẽ cười nói.

"Nhược Tuyết, tôi tới phòng bếp xem điểm tâm xong chưa?" Uông Điềm Điềm liếc mắt nhìn mấy đứa trẻ vẫn đang chơi vui vẻ, chợt nghĩ đến mới vừa rồi lúc đi ra có nướng bánh ngọt, thời gian không sai biệt lắm.

Các bạn nhỏ chơi cả buổi sáng cũng hơi đói rồi! Mà Uông Điềm Điềm thích nhất nấu ăn. Dù trong nhà có người giúp việc nhưng cô vẫn muốn tự mình làm.

“Tôi ở đây trông bọn trẻ!” Điềm Điềm là một người mẹ tốt, nhìn bóng dáng cô xa dần, Nhược Tuyết đau lòng vì sự nhẫn tâm của mình lần nữa.

"Nhược Tuyết, đã lâu không gặp, em vẫn đẹp như vậy!" Không cần quay đầu lại đã biết là ai đi ra.

"Nghiêm đại ca, có muốn uống chung trà không?" Thấy Nghiêm Quân Hạo, Nhược Tuyết cũng rất vui vẻ! Bọn họ thật sự là đã lâu không gặp! Ai, lâu đến thiếu chút nữa cô quên, cái người đàn ông cười đáng yêu này thích nhất trêu chọc cô.

“Đồ của phụ nữ anh rất ít đụng vào” Nghiêm Quân hạo ngồi xuống ở trước mặt Nhược Tuyết.

"Nghiêm đại ca, thật không cần thử một chút sao?" Ánh mắt Nhược Tuyết nhìn bốn phía, một chút, người đàn ông kia chưa ra ngoài, cho nên anh vẫn tương đối buông lỏng. Dù sao cô cũng không nghĩ để ý anh nữa.

"Nhược Tuyết, cái người này, em muốn mời anh uống trà hay tìm người khác? Người đàn ông này miệng hư hỏng như vậy “Yên tâm đi, Lâm cùng với Hạo Nhiên có chút chuyện chưa nói xong” Mà chuyện của anh đã nói xong nên ra ngoài hóng mát một tí.

"Nghiêm đại ca, anh thật là thích nói giỡn! Em nào có tìm người!" Cũng chỉ có ở trước mặt Nghiêm Quân Hạo, Nhược Tuyết mới có thể buông lỏng và tự tại như vậy.

Có vài người, trời sanh có loại này khả năng, ở trước mặt người khác luôn có thể không tự chủ được buông lỏng tâm tình, Nghiêm Quân Hạo chính là loại này. Mà có vài người, sự hiện hữu của anh luôn mãnh liệt đến làm cho người ta muốn tránh ra, hoặc hung hăng đạp mấy đá, là ai cũng không cần nói.

"Này, Nhược Tuyết, em và Lâm hiện tại không có vấn đề gì chứ?” Cái này anh tương đối quan tâm. Chính sự đã bàn xong, anh luôn muốn làm chuyện nhàm chán! Không có cách nào, anh chính là người rảnh rỗi.

"Chúng em sẽ có vấn đề gì?" Tại sao hôm nay toàn gặp phải người thích hỏi chuyện cô cùng người đàn ông kia đây? Chuyện này có rất nhiều quan tâm sao?

“Nếu như cậu ấy khi dễ em, nói cho anh biết! Anh giúp em! Chuyện của cậu ta anh rõ nhất.” Nghiêm Quân Hạo cố ý cúi đầu hướng đến gần cô. Nếu anh đoán không có lầm, ở máy theo dõi trên lầu hai Lâm nhất định có thể nhìn thấy rất rõ ràng nhất cử nhất động của bọn họ.

"Nghiêm đại ca, không cần. Em rất tốt!" Nếu như Lương Úy Lâm thật muốn khi dễ lời của cô… trên đời này không có ai có thể giúp được cô.

“Em bây giờ rất hận Lương Úy Lâm?” Anh cúi đầu dần tiếp cận gần cô, mặt vô hại cười “ Em có muốn trả thù cậu ta không?”

Nhược Tuyết ngây ngẩn cả người, Nghiêm đại ca không giải thích được đang nói cái gì? Trả thù anh? Thật là nói giỡn, Lương Úy Lâm như vậy, là có thể bị phụ nữ đùa bỡn trong lòng bàn tay sao? Đối với người xấu bụng chỉ sợ anh sẽ cắn trả! Cô chưa từng có ý nghĩ như thế! Khi anh bên người không bị anh chơi chết coi như là phúc lớn mạng lớn rồi.

“Anh cho em biết, trả thù người đàn ông là biện pháp tốt nhất lấy được trái tim của hắn, sau đó hung hăng đá hắn đi! Hừ để cho hắn cả đời này tuyệt đối không quên.”

Nếu như Nhược Tuyết dùng tới chiêu này, sẽ như thế nào đây? Không dám nghĩ Lương Úy Lâm bị phụ nữ bỏ rơi sẽ có dạng gì đấy! Chỉ là, nếu như đến lúc đó bị Lương Úy Lâm biết anh dạy Nhược Tuyết như vậy, anh còn có được cái mạng nhất định kết cục có thể nhìn thấy.

Có lúc, Lương Úy Lâm làm việc thật sự là quá đáng, cho nên, bị chèn ép lâu dài, người ta đều sẽ nghĩ biện pháp thỉnh thoảng phản pháo một cái, cũng không biết Nhược Tuyết có thể hay không trở thành đồng minh tốt nhất của anh.

"Nghiêm đại ca, anh đang nói giỡn sao!” Lấy lòng người đàn ông kia? Quá đáng sợ! Đưa anh tới trước mặt cô cô đều không muốn!

Cho nên loại chuyện như vậy vĩnh viễn đều không cần thử!

Tim của anh cô không muốn! Bởi vì cô thật muốn không nổi!

"Anh không có nói giỡn!" Được rồi, nếu Nhược Tuyết tốt bụng như vậy, chỉ là, nếu một ngày nào đó sẽ cần anh giúp một tay "Nhược Tuyết, đây là điện thoại của anh, em nhớ kĩ nếu lúc đó có chuyện cần tìm anh! Anh nhất định sẽ cố gắng giúp em!”

"Hai người đang nói cái gì bí mật à?" Uông Điềm Điềm đã bưng bánh ngọt mới vừa ra lò , thơm nức xông vào mũi.

"Không có, Nghiêm đại ca đang cùng tôi nói giỡn!" Nhược Tuyết đứng lên đi gọi các bạn nhỏ ra rửa tay.

"Nghiêm Quân Hạo, anh xấu nhất rồi! Anh không phải muốn dạy hư Nhược Tuyết chứ!" Điềm Điềm để xuống bánh ngọt, không dám tới quá gần anh. Hừ, năm đó cô cùng anh gần gũi, ông xã của cô đến lúc kết hôn cũng không có chỉnh đốn anh. Cô có thể cách xa rất nhiều rồi!

“Anh rất hư sao? Anh sao không biết vậy?”Nhún vai một cái, thấy không có người để ý đến anh. Được rồi, anh trở lên trên lầu xem hai người đàn ông một chút làm xong chuyện chưa.

Từ thư phòng lầu hai mở cửa sổ sát đất ra, cho dù là ngồi ở trên ghế còn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động trong vườn hoa.

"Lâm chuyện này cứ định như vậy? Cậu xác định không quan tâm bọn ta nhúng tay vào?" Giang Hạo Nhiên đóng máy vi tính, hướng về phía người đàn ông đang nhìn ra bên ngoài lên tiếng nói.

Lời này cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, trong thế giới của Lương Úy Lâm chỉ có cậu ta không muốn để ý tới, chứ không có chuyện cậu ta để ý không được.

Sneidjer thật bản lãnh có thể thoát khỏi tay Lương Úy Lâm, hơn nữa nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật 10 năm. Là Lương Úy Lâm cố ý chơi trò mèo vờn chuột sao? Mặc dù anh một mực chống đỡ bên trong nhưng Lương Úy Lâm không nghĩ đến chính mình phóng túng, khiến Sneidjer có cơ hội về Pháp cấu kết với Darcy.

Năm đó bởi vì dây dưa cùng Nhược Tuyết sau đó sinh con gái nên anh không có tâm tình để ý tới hắn, ai biết mấy năm nay bọn họ thành lập tập đoàn nghiên cứu điện tử S&D muốn chống lại Lương thị. Mặc dù thời gian thành lập ngắn mới 6 năm nhưng đang phát triển ở châu âu rất nhanh, tốc độ tích lũy giá trị nhanh không bình thường chính là dùng thủ đoạn khiêu khích Lương Úy Lâm, thật là dũng cảm!

“Không cần, mình ở bên này điều tra, rất nhanh có kết quả.” Giọng điệu Lương Úy Lâm rất lạnh nhạt, không coi trọng S&D lắm. Lần này nếu không phải Sneidjer ở trong nước làm tài liệu phạm pháp anh căn bản không báo cho Giang Hạo Nhiên.

“Các cậu nói xong chưa? Hạo Nhiên không phải mình cười cậu, nhân lực của cậu để bắt được Sneidjer là rất khó.” Nghiêm Quân Hạo từ vườn hoa trở lại thư phòng, nhìn bọn họ vẫn còn nói! Nếu như Lương Úy Lâm không ra tay thì vụ án này để lại ngàn năm rồi.

"Nghiêm Quân Hạo, nói chuyện khách khí một chút, đừng quên cậu bây giờ là đứng ở địa bàn của ai." Nếu như không phải hôm nay tâm tình anh tốt, Nghiêm Quân Hạo tuyệt đối sẽ bị anh hung hăng đánh một trận.

"Này, Giang Hạo Nhiên, đây chính là đạo đãi khách của cậu sao?" Không để ý tới chủ nhân đã phát biểu, Nghiêm Quân Hạo mặt không chỗ nào sợ, cười.

“Mình đi đây." Bọn họ cãi vả, Lương Úy Lâm chưa bao giờ tham gia vào, nhìn đồng hồ, đã là buổi trưa, cần phải trở về.

"Lâm, mình còn có một việc muốn hỏi cậu!" Nhìn cậu ta muốn đi, Nghiêm Quân Hạo lên tiếng ngăn cản.

"Nói."

“Cậu đối với cô ấy, tột cùng là muốn thế nào? Cậu vẫn yêu cô ấy sao?”

Lời nói vừa xuất khẩu, Lương Úy Lâm đứng ở nơi đó, trầm mặc. Mà Giang Hạo Nhiên cũng bởi vì vấn đề Nghiêm Quân Hạo hỏi mà sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Về quan hệ của Lương Úy Lâm cùng Lăng Nhược Tuyết, kể từ sau khi bọn họ tách ra, anh không có nói qua, mà mặc dù bọn họ muốn hỏi, nhưng ngại uy quyền của người ta và nguyên tắc quý trọng sinh mệnh nên không dám hỏi.

Nhưng hôm nay, Nghiêm Quân Hạo cứ như vậy hỏi rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì?

Nghiêm Quân Hạo thở dài thật sâu đi tới bên cạnh hắn, "Lâm, nợ giữa hai nhà các người không cần bắt cô ấy gánh chịu, hơn nữa người đã chết rồi, coi như cô ấy muốn gánh, cũng đã sinh đứa bé cho cậu, cái gì cũng đã rõ ràng rồi,”

"Nghiêm Quân Hạo, cậu không nên nhiều chuyện như vậy ." Lương Úy Lâm quay người lại nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Quân Hạo, tròng mắt đen nhánh mặc dù còn lạnh lẽo một mảnh, nhưng Nghiêm Quân Hạo biết, thật ra thì cậu ta cũng không có tức giận.

"Lâm, mình chỉ là muốn giúp cậu mà thôi."

"Vậy sao?" Lạnh nhạt cười một tiếng, "Xem ra mình nên cảm kích nhiệt tình của cậu muốn giúp một tay.” Nhiệt tình không dừng lại nói với cậu ta, mới vừa rồi chạy đến trước mặt người phụ nữ kia không biết nói cái gì. Theo anh hiểu rõ Nghiêm Quân Hạo thì dĩ nhiên sẽ không có lời gì tốt. Nhưng tâm tình anh hôm nay không tệ không muốn so đo cùng cậu ta.

Nghiêm Quân Hạo nhún nhún vai, đối với châm chọc của bạn tốt hoàn toàn không có để ở trong lòng.

“Người phụ nữ này đối với cậu như thế nào, trong lòng cậu rõ nhất! Cô ấy bắn thương cậu nhưng cậu lại bỏ qua, hơn nữa để cô ấy sinh hạ đứa bé. Nếu như cậu không muốn cô ấy đến gần Đồng Đồng, như vậy ngay cả vạt áo của cô ấy cũng không sờ tới, dù là cô ấy quật cường cũng không có biện pháp nào.”

“Mình nghĩ, tình cảm của cậu chỉ có cậu hiểu rõ nhất, Nhược Tuyết thật đã bị cậu nhìn thấu, cô ấy lại không dám yêu cậu, mà cậu đối xử với cô ấy như vậy là cảm giác gì? Mình không hi vọng cậu vì thù hận mà mãi mãi sai lầm. Nếu đã nhiều năm như vậy không bỏ được, cậu còn muốn cô ấy, tại sao không dụng tâm theo đuổi cô ấy?”

"Nói xong rồi sao?" Lương Úy Lâm khóe miệng nâng lên cười. Nghiêm Quân Hạo hiện tại mới đến nói với anh một đống vô dụng này. Anh làm sao có thể không biết mình lòng? Chỉ là, anh vẫn kháng cự lâu như vậy mà thôi.

Biết thì có thể thế nào? Anh đã từng nói với cô tình cảm của anh nhưng năm đó cô không cần, giờ cũng không! Việc ngốc này anh không muốn làm lần hai. Theo đuổi, Quân Hạo lại nói với anh những điều buồn cười như vậy?

Anh sẽ không theo đuổi một người phụ nữ, nếu muốn cô, sẽ đem giữ cô lại như vậy thôi. Nhưng lưu lại có tác dụng chứ? Hiện tại cô không thèm nhìn anh một cái.

"Nói xong rồi !" Nghiêm Quân Hạo hướng người không có lên tiếng Giang Hạo Nhiên nhún nhún vai: "Hạo Nhiên cậu còn có bổ sung sao?"

"Ha ha, chuyện riêng tư của cậu ta mình không phát biểu cái gì." Nếu như không phải bất đắc dĩ, anh luôn luôn bo bo giữ mình. Huống chi bọn họ cũng không phải là người chưa thành niên, chuyện của mình nhất định sẽ xử lý tốt .

Lương Úy Lâm không để ý tới nữa hai người đàn ông nhàm chán, đi ra ngoài.

"Lâm. . . . . ." Ở lúc Lương Úy Lâm muốn đi ra thư phòng, Nghiêm Quân Hạo lần nữa lên tiếng gọi anh lại.

Nghiêm Quân Hạo, con mẹ nó cậu có chuyện thì không thể nói hết một lần cho xong sao?

"Nếu quả như thật thích một người phụ nữ, không cần ép buộc cô ấy, không có ai thích bị người uy hiếp, ừ, đặc biệt là phụ nữ. . . . . ." Nghiêm Quân Hạo sờ mũi một cái, không biết hôm nay anh nói quá nhiều sao? Lương Úy Lâm sẽ không rút súng bắn anh chứ?

Thân thể dừng một chút, Lương Úy Lâm không nói gì thêm đi ra ngoài.

"Bảo bối, ăn ngon không?" Nhược Tuyết cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau bên khóe miệng dính bánh ngọt của con gái.

"Ăn ngon!" Một màn cười nhàn nhạt khiến Nhược Tuyết cảm giác mình dù khổ thế nào cũng đáng giá.

"Này Đồng Đồng cùng ba mẹ phải thường xuyên tới nhà dì chơi, có được hay không?" Thu dọn xong đống bùi nhùi các bạn nhỏ ăn xong, Uông Điềm Điềm nói.

"Dạ được!"

"Lương Úy Lâm, các người đã nói xong chuyện?" Tiếng kêu Uông Điềm Điềm khiến hai mẹ con đang nhìn nhau cười liền tạm ngưng, cô bé tuột từ trong ngực mẹ xuống, chạy tới: “Ba.”

Lương Úy Lâm thuận thế ngồi xổm người xuống ôm lấy con gái: "Hôm nay chơi vui không?"

"Vui vẻ! Chị Vi. . . . . ." Người bạn nhỏ bắt đầu cùng ba nói chuyện.

Nhược Tuyết không muốn quay đầu lại nhìn con gái, cho nên trong tay vô thức thu dọn cái bàn rõ ràng đã dọn xong rồi.
Nhấn Mở Bình Luận