Chương 138
“Lần này, anh còn định ngăn tôi lại sao? Nếu Châu Tư Dĩnh lại đàm phán với chúng ta lần nữa, có phải anh sẽ dùng tính mạng của con tôi để đánh đổi không?” Ngữ khí của tôi vô cùng tệ, như một con nhím bị thương, không để ý liền dựng gai toàn thân lên.
Nếu con tôi không sao, những chuyện này tôi có thể tạm thời bỏ qua, nhưng bây giờ con tôi lại đứng trước bờ vực sống chết, tôi không có cách nào để bình tĩnh được.
“Tôi cùng đi khởi tố với em, sẽ không để cô ta phát điên nữa đâu!”
Trang Dật Dương không để ý thái độ của tôi, hơn nữa nỗi đau trong ánh mắt của anh ấy cũng không kém tôi chút nào. Mức độ coi trọng đứa bé này của anh ấy, so với tôi chỉ có hơn chứ không có kém.
Thái độ của hai người chúng tôi vô cùng cứng rắn, lúc đó Châu Diên Khánh đến tìm chúng tôi vài lần, muốn đề cập. đến vấn đề này nhưng đều bị cũng tôi gạt phăng đi một cách hờ hững. Cho dù lần này Trang Dật Dương có bỏ qua cho cô ta, tôi liều cái mạng này cũng sẽ không từ bỏ. Lần này tôi không phải không có nhân chứng vật chứng! Sở y tế Dương Thành đều đã can thiệp vào, virus Kasai ở trong nước trước giờ đều không phát hiện ra, Châu Tư Dĩnh lại mang virus về nước, làm tôi bị nhiễm, cũng làm chính cô ta bị nhiễm!
Mặc dù chỉ có hai người bọn tôi bị nhiễm, nhưng lại tạo nên một cuộc khủng hoảng cực lớn, đồng thời phải luôn khử độc, cách ly những nhân viên bị nghi nhiễm, tạo nên một sự ảnh hưởng vô cùng tồi tệ.
Cho nên những gì đón chào Châu Tư Dĩnh tuyệt đối là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất. Ở Nigeria, họ không muốn làm phẫu thuật bỏ thai cho người nước ngoài, sợ tranh chấp. Đây cũng là một việc bộc phát, cho nên Tổ chức y tế thế giới cũng tạo điều kiện, nếu không một người không có visa như tôi, căn bản không thể thuận lợi đến được nơi này để tiêm vắc xin.
Thời gian 3 ngày vừa hết, chúng tôi bắt buộc phải về nước ngay, Châu Tư Dĩnh từ sau khi bị tiêm thuốc an thần liền biến thành một người khác. Không còn làm ầm7ƒ, cũng không còn nói những lời điên đồ, chỉ trâm ngâm ngồi tại đó, thỉnh thoáng đảo mắt nhìn tôi và Trang Dật Dương, cười quái dị.
Tôi có chút rùng mình, kẻ điên đáng sợ, một kẻ điên có tri thức, có mưu mô càng đáng sợ hơn.
Tôi ôm lấy cánh tay của Trang Dật Dương và ngủ trên người anh ấy, tôi mệt rã rời, sốt cao lại thêm mấy ngày trời bôn ba, mí mắt tôi sắp không mở được ra nữa rồi. Xuống máy bay, đều là Trang Dật Dương bế tôi chuyển máy bay, ăn cơm cũng là anh ấy bón cho. Không phải tôi cố tình ân ái trước mặt Châu Tư Dĩnh, là tôi thực sự không còn chút sức lực nào nữa, cộng thêm việc không dám cử động quá nhiều, ảnh hướng đến bảo bối.
Bảo bối của tôi có bị chứng đầu nhỏ hay không, đợi đến khi siêu âm bốn chiều là có thể nhìn ra được.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!