Xin chào, cô nàng thảo mai Cổ Tư không ăn hết, nhưng cô cũng giải thích thật ra mình mới ăn cơm xong nên chưa đói lắm.
Cô gái kia không quan tâm, có vẻ như cô ấy thật sự từ bỏ cửa tiệm này rồi.
Cổ Tư thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi cửa tiệm, cô đứng ở trước cửa nhìn một lát.
Quả thật cửa tiệm này không bắt mắt như hàng quán xung quanh.
Sửa sang lại hay gì đó, cửa tiệm có vẻ lỗi thời rồi.
Nhưng vừa rồi khi đi vào, thấy nhân viên trong cửa tiệm nhàn nhã một mình, Cổ Tư bỗng cảm thấy hâm mộ.
Có một nơi thuộc về mình, làm việc mà mình thích.
Khi không có ai thì hưởng thụ thời gian của riêng mình, không bị người khác quấy rầy.
Cô cũng muốn có được cuộc sống như vậy.
Cổ Tư lại nhìn chăm chăm cửa tiệm một lúc rồi mới xoay người rời đi.
Cô trở lại nơi ở của mình.
Căn nhà này rất lớn, nằm ở vị trí khá ổn, thật ra ở đây còn thoải mái hơn nhà tổ của nhà họ Trì.
Cổ Tư đi xem hết các phòng.
Có lẽ ở nhà tổ không thoải mái nên cô bỗng thấy hơi thích nơi này.
Cô nghĩ mình có thể trang hoàng lại bên này một lượt.
Cổ Tư xuống dưới tầng nhìn, trong lòng cũng bắt đầu suy tính.
Sau đó Cổ Tư đi đến trung tâm thương mại bên cạnh.
Hiện giờ cô có tiền rồi, đương nhiên muốn mua gì thì phải mua luôn.
Trong trung tâm thương mại có đầy đủ mọi thú.g Muốn thứ gì gần như đều hết.
Cả một buổi chiều, Cố Tư đều ở đây mua, mua và mua.
Đi đi lại lại nhiều lần mà cô không hề cảm thấy phiền toái chút nào.
Trong phòng khách có thêm rất nhiều thứ, nhiều thêm một chiếc xích đu và một giá đỡ hoa.
Cô còn đặt một chiếc thảm yoga lớn ở khoảng trống trong phòng khách.
Tuy không biết có dùng đến được hay không nhưng cô đã muốn thì nhất định phải cố.
Còn lại là một ít món đồ trang trí linh tinh.
Ví dụ như bình hoa trên bàn trà, ví dụ như chuông gió treo ở sảnh.
Sau khi trang hoàng một lượt, tuy mệt nhưng có thể thấy căn nhà này đã lột xác.
Đây mới là nhà của cô.
Cổ Tư còn mua một ít rau tươi mới bỏ vào tủ lạnh.
Phòng bếp ở đây có đủ đồ đạc để nấu nướng, về sau buổi sáng đi khỏi nhà tổ là cổ có thể đến chỗ này.
Buổi tối cũng về đây nữa.
Nghĩ thôi đã cảm thấy thoải mái rồi.
Đến khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ thì cũng không còn sớm nữa.
Cổ Tư bắt xe đến công ty nhà họ Trì.
Cô nghênh ngang đi vào công ty, đi thẳng lên phòng làm việc của Trì Uyên ở tầng trên.
Trì Uyên không có trong phòng, hình như anh di hop.
Cổ Tư bèn ngồi tựa trên ghế sofa chờ anh.
Một lát sáu, cửa phòng làm việc mở ra.
Nhưng người tiến vào không phải Trì Uyên mà là một người phụ nữ.
Cô ta vừa bước vào trong thì ngẩn ra.
Cổ Tư im lặng nhìn cô ta.
Người phụ nữ đó lập tức mỉm cười: “Mợ chủ, tôi đến giao tài liệu cho sếp Trì.”
Cổ Tư cười: “Được.
Cô ta đặt tài liệu lên bàn làm việc của Trì Uyên rồi xoay người đi ra ngoài.
Khóe miệng của Cổ Tư từ từ cong lên.
Cô không nhận ra khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng cô nhận ra giọng nói của đối phương.
Buổi tối hôm cô ly dị với Trì Uyên, anh qua đêm ở chỗ cô ta.
Ngày hôm sau cô từng gọi điện thoại cho Trì Uyên một lần, giọng của một người phụ nữ vang lên cuối cuộc gọi.
Chắc chắn là cô ta.
Cổ Tư tựa vào ghế một cách lười nhác.
Lúc đó trong điện thoại, người phụ nữ này nói chuyện không đứng đắn như thế.
Giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia vừa nũng nịu vừa ngọt ngào.
Khi ấy cô còn tưởng tượng cô ta trông ra sao.
ôm nay thấy được, ừm, khác với tưởng tượng quá.
Nhưng có cũng có thể thái độ của người phụ nữ này trước mặt mình khác với thái độ của cô ta trước mặt Trì Uyên.
Vừa mới thấy cô ta, cô đã cảm thấy đối phương rất già dặn.
Hoàn toàn không liên quan gì đến mấy chữ ngọt ngào dịu dàng.
Thế nhưng từ điện thoại của Trì Uyên cô nghe được giọng thảo mai nũng nịu.
Cố Tư cứ ngồi yên cho đến khi Trì Uyên đi hop vê.
Anh cũng không ngạc nhiên khi thấy Cố Tư trong văn phòng: “Đến sớm thế.”
Cổ Tư không lên tiếng.
Trì Uyên đi về phía bàn làm việc, nhìn thấy tài liệu trên mặt bàn thì nhướng mày: “Giám đốc Chu đến đây à?”
Cổ Tư quay đầu nhìn Trì Uyên: “Nữ đúng không? Mới đi không lâu.
Trì Uyên ngồi xuống, cầm tài liệu lên xem một lúc rồi gọi điện thoại nội bộ.
Chắc là gọi cho giám đốc Chu đó.
Giọng điệu của anh hết sức nghiêm túc: “Vào đây, có vài số liệu có vấn đề”
Một lát sáu, người phụ nữ đó lại đi vào.
Lần này vào đây, cô ta mỉm cười trước: “Sep.”
Tuy giọng nói không dịu dàng như trong điện thoại, nhưng cũng không giống như ban nãy khi nói chuyện với Cổ Tư.
Cố Tư yên lặng trợn trắng mắt.
- ---------------------------.