Sau khi ba người Hứa Thanh Du ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau xuống lầu, ra ngoài đi dạo.
Vốn còn tưởng người bên phía nhà họ Ninh đã rút lui, thế mà không ngờ được rằng, bọn họ vừa mới đi một đoạn thì đã bắt gặp Ninh Tương.
Tình trạng của Ninh Tương cũng không được tốt cho lắm, hình như đã đánh nhau với ai đó, tóc tai lộn xộn, quần áo xốc xếch.
Ninh Tương nhìn Ninh Tôn, vẻ mặt mang theo một chút hy vọng, nhanh chóng chạy đến, trong miệng còn gọi tên anh, “Ninh Tôn, Ninh Tôn.”
Ninh Tôn thoáng chau mày, một tay ôm lấy bả vai của Hứa Thanh Du, tay còn lại dắt mẹ Ninh, xoay người định rời đi.
Ninh Tương vừa nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, “Ninh Tôn, chờ đã, anh nghe tôi nói, tôi có vài lời muốn nói với anh.”
Ninh Tôn không hề muốn nghe cô ta nói bất kì thứ gì cả, mà thật lòng thì anh cũng đoán ra được cô ta muốn nói gì.
Mọi chuyện đã đến nước này, chẳng còn mấy lời để cô ta có thể nói.
Bước chân của Ninh Tôn không ngừng lại, thậm chí sức lực trong tay còn mạnh thêm, vừa ôm Hứa Thanh Du, vừa dắt mẹ Ninh nhanh chóng rời đi.
Có vẻ như Ninh Tương thật sự rất sốt ruột, chạy vô cùng nhanh, trực tiếp đuổi theo bọn họ.
Ninh Tương không dám kéo họ lại, chỉ chạy đến trước mặt Ninh Tôn, giơ hai tay chắn đường không cho ba người đi tiếp.
Thái độ của Ninh Tương vô cùng hèn mọn, “Ninh Tôn, anh nghe tôi nói, cho tôi một chút thời gian thôi, không mất quá lâu đâu, chỉ cần nghe hết lời tôi nói là được.”
Mẹ Ninh đứng bên cạnh nhíu mày, vừa rồi nhìn qua mắt mèo, bà chỉ có thể nhận ra bóng dáng mơ hồ của Ninh Tương.
Bây giờ đến gần mới thấy, ngoại hình của Ninh Tương khá giống với Trang Lệ Nhã, lúc cô ta tỏ ra vô tội, thoạt nhìn qua còn cảm thấy rất hiền lành phúc hậu.
Chỉ là bây giờ dáng vẻ của cô ta có chút chật vật, trông vô cùng đáng thương.
Vẻ mặt của Ninh Tôn hờ hững, “Giữa tôi và cô chẳng có gì để nói cả, những gì cô muốn nói, tôi đều không muốn nghe.
Nếu như cô không muốn mọi chuyện càng trở nên ồn ào hơn thì đừng đến đây khiêu khích tôi nữa.”
Ninh Tương vừa nghe thấy anh nói vậy, vội vàng chấp tay trước ngực, dáng vẻ cầu khẩn, “Tôi thực sự chỉ muốn nói vài câu với anh thôi, không làm bất cứ điều gì khác, nói xong tôi sẽ đi ngay.”
Chắc hẳn cô ta cũng biết về mối quan hệ giữa Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, vì thế cô ta lập tức xoay người nhìn cô, “Tôi nhất định sẽ không làm mất thời gian của mọi người đâu, làm ơn đấy.”
Hứa Thanh Du không thể hiểu nổi hành động này của cô ta, đột nhiên nói với cô như vậy để làm gì, cô chỉ lẳng lặng nhích lại gần Ninh Tôn, không trả lời.
Ninh Tương mím môi, “Cô có thể giúp tôi thuyết phục anh ấy không?”
Nếu như không phải vì tình huống không thích hợp, phỏng chừng Hứa Thanh Du đã bật cười thành tiếng.
Hai người không phải bạn bè, hơn nữa cô cùng chẳng hề liên quan đến chuyện này, tại sao cô lại phải giúp một người đã từng bắt nạt Ninh Tôn kia chứ?
Cô thật sự không hiểu nổi trong đầu đối phương đang chứa cái gì?
Thấy bản thân không thể nào lay chuyển được Hứa Thanh Du, Ninh Tương lập tức chuyển sang giải thích với mẹ Ninh, “Bác à, chúng tôi thật lòng đấy, hôm nay đến đây tìm mọi người không hề muốn làm gì khác, trong lòng chỉ mong có thể cùng mọi người ngồi xuống nói chuyện một cách đàng hoàng.
Không ngờ lại bị mọi người hiểu lầm, bây giờ sự tình đã trở nên ầm ĩ như vậy, tình trạng của mẹ tôi có phần không ổn, tôi cầu xin mọi người giơ cao đánh khẽ…”
Mẹ Ninh nhanh chóng cắt đứt lời của cô ta, “Cô bé, cô đã tìm lầm người rồi, mẹ cô có như thế nào đi nữa cũng không hề liên quan đến chúng tôi, càng khỏi phải nhắc đến chuyện giơ cao đánh khẽ.”
Ninh Tương gấp gáp giải thích, “Không, không phải, tôi không có ý đó.”
Lời nói của cô ta trong lúc hoảng loạn có phần không được rõ ràng, ý của cô ta là muốn nhờ Ninh Tôn đến khuyên bảo Ninh Bang.
Hôm nay chuyện Trang Lệ Nhã bị người ta ném trên đường đã gây ra ồn ào không nhỏ, quả thực làm ảnh hưởng rất xấu.
Ninh Bang trực tiếp đi tìm luật sư, muốn ly hôn với Trang Lệ Nhã.
Thành thật mà nói, ở độ tuổi của Ninh Bang mà còn muốn ly hôn, nghe qua có vẻ không được tốt cho lắm, bây giờ bản thân gia đình nhà họ Ninh đang đứng trước mũi sào, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Nhưng Ninh Bang đã quyết tâm, muốn đá Trang Lệ Nhã ra khỏi cái nhà này.
Năm đó bà ta dùng hết mọi thủ đoạn, hòng được gả vào nhà họ Ninh, có điều giữa bà và Ninh Bang đã ký một hợp đồng trước hôn nhân.
Chính vì vậy, bao nhiêu năm nay Trang Lệ Nhã ở trước mặt Ninh Bang nhún nhường nghe lời, đơn giản chỉ là muốn đợi đến khi ông ta chết đi rồi, chiếm một ít tài sản.
Nhưng nếu như bây giờ ly hôn, vậy thì bà ta sẽ không nhận được gì cả.
Ninh Bang vừa có tiền vừa có quyền, cho dù có thưa kiện, nhất định Trang Lệ Nhã cũng sẽ không chiếm được lợi thế.
Ninh Tương không hề thiên vị hoàn toàn Trang Lệ Nhã, dù sao Ninh Bang vẫn là ba của cô ta, nhưng nhìn thân phận hai người cao thấp rõ ràng, trong lòng cô ta vẫn ít nhiều thương xót mẹ hơn.
Ninh Tương sụt sùi vài cái, còn chưa kịp nói lời nào thì nước mắt đã tuôn ra.
Ninh Tôn nhìn Ninh Tương bây giờ cứ như là xem một bộ phim hài kịch.
Trước đây Ninh Tôn tiếp xúc với Ninh Tương khá nhiều, bởi vì được Trang Lệ Nhã cưng chiều thế nên bản tính cô ta bình thường chẳng thèm xem ai ra gì.
Người lớn dạy dỗ Ninh Tương, cô ta không rơi một giọt nước mắt, ngoài mặt thì cúi đầu nhận lỗi nhưng ở phía sau vẫn luôn kiêu ngạo ngang bướng như cũ.
Thế mà bây giờ còn chưa nói được lời nào đã lệ tuôn đầy mặt, thật sự khiến cho Ninh Tôn cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên, lợi ích mới là vũ khí hữu dụng nhất.
Dường như Ninh Tương cũng cảm thấy bản thân làm quá, nhanh chóng giơ tay lau nước mắt, “Bây giờ tình hình của mẹ tôi rất tệ, ba cho người nhốt bà ấy lại, còn đánh bà một trận.
Tôi thật sự vô cùng lo lắng, ba muốn xử lý bà ấy một cách triệt để.
Ninh Tôn, quan hệ của anh và ba rất tốt, anh có thể khuyên bảo ông ấy giúp tôi được không? Chỉ cần anh mở miệng, ông ấy nhất định sẽ nghe.”
Đúng là xem trọng anh, Ninh Tôn khẽ chế giễu, “Con mắt nào của cô thấy mối quan hệ giữa tôi và ông ta tốt? Cô có thời gian đến đây cầu xin tôi thì không bằng đến bệnh viện cầu xin ba của cô cho đàng hoàng đi.”
Sao Ninh Tương lại có thể chưa từng đến cầu xin Ninh Bang? Chỉ là sự việc của Ninh Tôn lần này, cô ta cũng có tham gia, bây giờ Ninh Bang không những không vừa mắt Trang Lệ Nhã mà còn ghét bỏ cả Ninh Tương.
Lúc này Ninh Bang không hề muốn nhìn thấy cô ta.
Tuy rằng cô ta không biết thật hư ra sao, nhưng hình như Trang Lệ Nhã đã nhờ người hỏi thăm được một số chuyện.
Có vẻ Ninh Bang đã sửa lại di chúc, cô ta và Ninh Tiêu chẳng được chia cho bao nhiêu tài sản.
Ngược lại, đứa con mà Ninh Bang vẫn luôn không thích nhất là Ninh Tôn, lại trở thành kẻ thắng cuộc sau cùng.
Ninh Tú được chia phần nhiều là lẽ dĩ nhiên, ông già vẫn luôn thiên vị anh ta, nhưng việc Ninh Tôn trở thành người thừa kế nhiều thứ hai lại khác, nếu như không phải vì mối quan hệ giữa anh ta và ông già đã được hàn gắn, vậy thì Ninh Tương không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Bản di chúc trước đó của ông Ninh, mặc dù bọn họ cũng không biết rõ trong nội dung ghi những gì, nhưng chắc hẳn khi ấy Ninh Tôn chẳng nhận được bao nhiêu.
Bây giờ tâm tình ông già có sự thay đổi rõ rệt, rất dễ dàng nhận ra vị trí của Ninh Tôn ở trong lòng ông đã cao lên không ít.
Cách đây một khoảng thời gian, Trang Lệ Nhã đã mang bọn họ đến công ty của nhà họ Ninh làm ầm ĩ một trận, thế nên sắc mặt của Ninh Tú dành cho bọn cũng không tốt lành gì cho cam.
Lúc này đây, cô ta không dám đi cầu xin Ninh Tú, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có phía Ninh Tôn mới dễ ra tay.
Cô ta đành phải mặt dày chạy đến đây.
Tuy rằng biểu cảm của Ninh Tôn thoạt nhìn trông rất hờ hững, nhưng đối với Ninh Tương, đó lại là vẻ mặt mà cô ta phản cảm nhất.
Anh thấp giọng cười, “Tôi sẽ không nói chuyện với ông ta, đừng trông mong gì nữa, phụ lòng các cô bỏ công ra suy nghĩ, nhưng chẳng lẽ mấy người đã quên hết tất cả những việc mình đã làm trong quá khứ sao? Ninh Tương, trông tôi rất dễ bắt nạt có đúng không?”
Lời nói của Ninh Tôn vừa thốt ra, trong lòng Hứa Thanh Du lập tức cảm thấy khó chịu.
Hay là bọn họ cho rằng Ninh Tôn không có chỗ dựa nên mới dễ bắt nạt?
Chính vì vậy mà một giây trước còn đòi đánh đòi mắng, nhưng một giây sau đã bắt anh bán mạng làm việc cho bọn họ.
Những người này đúng là không biết xấu hổ.
Hứa Thanh Du không nhịn được nữa, nói, “Cô đi đi, đừng ở đây cầu xin nữa, trước nay các người đối xử với A Tôn như thế nào, trong lòng các người cũng tự hiểu rõ.
Chúng tôi không so đo với các cô đã là giơ cao đánh khẽ rồi, đừng có mà không biết chừng mực.”
Tay chân Ninh Tương trở nên luống cuống, vẫn còn cố gắng van nài, “Ninh Tôn, chẳng lẽ anh thấy chết mà không cứu ư? Chí ít chúng ta đã cùng sống với nhau dưới một mái nhà lâu như vậy, trước đây mẹ tôi đối xử với anh…”
Cô ta còn chưa nói hết lời thì đột nhiên Hứa Thanh Du đi đến đẩy Ninh Tương sang một bên.
Sau đó cô nắm lấy cánh tay của anh, nói, “Chúng ta đi thôi, thế mà còn có mặt mũi nhắc đến chuyện trước đây cơ à, không sợ chúng tôi đổ thêm dầu vào lửa sao?”
Mẹ Ninh cũng vô cùng tức giận, “Nếu cô còn làm như vậy, tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho Ninh Bang, kể lại đầu đuôi sự việc ngày hôm nay, để xem ông ta sẽ buông tha cho mẹ cô hay còn ra tay nặng hơn.”.