Vốn dĩ còn nghĩ cơm nước xong xuôi ra ngoài đi dạo một chuyến cho khuây khoả, thế mà tâm trạng lại bị việc này làm cho ảnh hưởng, còn chưa đi được vài bước thì đã không còn cách nào khác phải trở về nhà.
Sau khi vào nhà, tâm trạng của Hứa Thanh Du không tốt, lúc thay giày còn dùng sức đá bay chiếc giày ra ngoài.
Khuôn mặt của cô nhăn nhúm, “Sao bọn họ lại có thể không biết xấu hổ đến vậy nhỉ? Buổi sáng vừa mới làm một trận ầm ĩ, thế mà chiều nay lại đến đây cầu xin tha thứ, mặt mũi nói không cần là không cần ư?”
Mẹ Ninh cũng nổi trận lôi đình, “Còn dám bày ra khuôn mặt đáng thương đó, chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng chúng ta không để ý đến những chuyện trước đây sao? Đúng là nghĩ hay thật đấy!”
Ninh Tôn đứng ở phía sau hai người, vốn dĩ trong lòng còn cảm thấy không mấy vui vẻ, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của Hứa Thanh Du và mẹ Ninh, đột nhiên anh cho rằng chuyện này chẳng có gì đáng để phải bận tâm nữa cả.
Thậm chí Ninh Tôn còn đi đến ôm Hứa Thanh Du vào lòng, an ủi cô, “Bọn họ phải đến đây tìm anh, điều đó chứng tỏ rằng ông ấy thật sự ra tay rất tàn nhẫn, có lẽ mấy người đó cũng không còn cách nào khác.”
Nghe Ninh Tôn nói như vậy, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du mới suy nghĩ đến điều này.
Hứa Thanh Du nhìn Ninh Tôn, “Anh nói xem, Ninh Tương đến đây gặp anh cầu xin tha thứ, chẳng lẽ là do ông Ninh nhắc nhở gì ư?”
Ninh Tôn lắc đầu, “Có lẽ là không phải.”
Ninh Tôn có phần do dự, thật ra anh cũng không hoàn toàn chắc chắn về điều này.
Sở dĩ Trang Lệ Nhã gây chuyện là bởi vì Ninh Bang đã sửa lại di chúc.
Chỉ dựa vào việc ngày hôm nay anh đến gặp Ninh Bang, hoàn toàn không đủ để khiến cho Trang Lệ Nhã đang muốn đánh muốn giết anh lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Nói chung là anh vẫn cảm thấy sự việc lần này chắc hẳn có liên quan đến phần tài sản được thừa kế.
Ninh Tôn thoáng nhìn qua mẹ anh, “Hình như ông ấy đã sửa di chúc.”
Có lẽ thật sự là vì điều đó, ngay từ đầu Trang Lệ Nhã cũng chỉ biết Ninh Tôn đến gặp Ninh Bang, vì vậy bà ta mới tức giận tìm anh gây sự, sau khi đi thăm dò, biết được một phần nội dung di chúc, thái độ của bà ta mới dần thay đổi.
Không cần anh phải nói thêm, mẹ Ninh đã kịp phản ứng.
Sắc mặt của bà tốt hơn phần nào, “Nếu ông ấy chia cho con nhiều hơn một chút thì xem như ông ta còn có lương tâm, bao nhiêu năm nay vẫn không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ngay cả đến lúc sắp chết cũng không cho con được một chút lợi lộc gì, vậy thì ông ta nên xuống địa ngục đi.”
Ninh Tôn xoay người đi đến ngồi trên sô pha, “Con không quan tâm đến tài sản của ông ấy, cũng chưa từng có ý định muốn tranh giành chúng, con tự có tay có chân của mình.”
Hơn nữa bây giờ Ninh Tôn không hề thiếu tiền, kiến tiền trong giới giải trí là nhanh nhất.
Hiện tại độ nổi tiếng của anh vẫn ổn, nhận được không ít công việc, vẫn luôn có cách để kiếm tiền.
Mặc dù Ninh Bang chia cho Ninh Tôn không ít nhưng trong lòng anh cũng không cảm động.
Ngược lại còn cảm thấy có phần chán ghét.
Trước đây đối xử với anh không nóng không lạnh, thậm chí còn không thèm đặt anh vào mắt, đến cuối cùng lại muốn dùng tiền để tống cổ anh đi, đúng là y hệt đám người Trang Lệ Nhã.
Hứa Thanh Du không biết trong lòng Ninh Tôn đang nghĩ gì, có điều khi cô nghe tin Ninh Bang có thể sẽ bồi thường tài chính cho Ninh Tôn, cô cũng bớt giận hơn phần nào.
Nhưng cho dù đạt được lợi ích về kinh tế, thì có một gia đình như vậy đúng là điều tồi tệ.
Hứa Thanh Du suy nghĩ, sau đó nhấc chân đi về phía ban công, dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, nhếch mép cười, “Giỏi thật, y như cao dán da chó vậy.”
Cô vừa mới dứt lời, Ninh Tôn và mẹ Ninh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ Ninh nhanh chóng vọt đến, nhìn xuống phía dưới.
Ninh Tương vẫn còn đang đứng dưới lầu.
Bây giờ bên dưới chẳng có ai cả, dáng người gầy gò nhỏ bé của cô ta càng trở nên rõ ràng.
Mẹ Ninh quay đầu nhìn Ninh Tôn, nói, “Cô ta còn ở dưới lầu kìa, con có muốn gọi Chương Tự Chi đích thân đến xách cô ta đi không.”
Ninh Tôn nghe bà nói vậy, không khỏi bật cười.
Trong lời nói của Ninh Tương vẫn chưa đủ chân thành, có lẽ cô ta cũng không muốn làm chuyện này.
Anh dứt khoát dựa người vào sô pha, ngồi bắt chéo chân, “Muốn chờ thì cứ mặc cô ta chờ, để con nhìn xem cô ta có thể giữ vững dáng vẻ ấy được bao lâu.”
Từ trước đến nay Ninh Tương chưa bao giờ là một người sẽ chủ động cầu xin kẻ khác, lúc cô ta bị bắt, ngồi sau song sắt một khoảng thời gian vẫn không thấy cô ta chịu khuất phục.
Cho nên tình trạng bây giờ chắc hẳn sẽ kéo dài không lâu.
Chẳng qua là lợi ích thật sự có thể khiến một người phải cúi đầu.
Ngẫm lại mới thấy, Ninh Tôn rất bội phục Ninh Tương, dám trực tiếp đương đầu với mọi việc, đúng là kiên cường.
Tinh thần của mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đang vô cùng hăng chí, việc gì cũng không làm, trực tiếp nằm bò trước cửa sổ nhìn người dưới kia.
Có rất nhiều người kéo nhau đến quảng trường hoặc là công viên tụ tập, bầu trời bắt đầu nhá nhem tối, ánh đèn đường dần dần được bật lên, ấy vậy mà Ninh Tương vẫn chưa rời đi, trông có vẻ như nếu Ninh Tôn không xuống thì cô ta sẽ không đi.
Hứa Thanh Du cảm thấy có hơi buồn cười, nói chuyện với mẹ Ninh ở bên cạnh, “Thú thật thì con rất muốn biết bên phía Trang Lệ Nhã đã xảy ra chuyện gì?”
Sự việc hôm nay ầm ĩ như vậy, nhất định bây giờ nhà họ Ninh đã loạn đến mức gà bay chó sủa.
Kẻ đầu sỏ là Trang Lệ Nhã tuyệt đối sẽ không thể tránh khỏi sự trừng phạt, vừa rồi Ninh Tương còn nói bà ta bị đánh, không biết có phải là do Ninh Bang đích thân động thủ hay không?
Có điều với thể trạng của Ninh Bang bây giờ, cho dù có thật sự xuống tay đánh Trang Nhã Lệ, có lẽ sẽ không làm bà ta bị thương quá nặng.
Mẹ Ninh ở bên cạnh khịt mũi khinh thường, “Dù sao thì nhất định cũng sẽ không có kết cục tốt.”
Bà suy nghĩ một hồi rồi nói, “Hay là hỏi Chương Tự Chi thử xem sao, bác cảm thấy tin tức của thằng bé khá nhanh nhạy, có khi lại biết được mấy chuyện bên lề.”
Hứa Thanh Du đảo mắt, cảm thấy mẹ Ninh nói rất có lý.
Có điều cô và mẹ Ninh nhất định không thể trực tiếp hỏi Chương Tự Chi những việc này, chỉ có thể để Ninh Tôn ra mặt.
Muốn Ninh Tôn đứng ra hỏi chuyện, vậy thì phải nhờ đến Hứa Thanh Du rồi.
Hứa Thanh Du có hơi lưỡng lự, sau đó gật đầu với mẹ Ninh, xoay người đi đến chỗ Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang cúi đầu chơi game, cứ như thể những chuyện vừa rồi chẳng hề ảnh hưởng đến anh.
Hứa Thanh Du ngồi xuống bên cạnh Ninh Tôn, trước tiên chăm chú quan sát màn hình điện thoại của anh, sau đó mới khen vài câu, “Thật lợi hại, em biết anh rất giỏi mà, từ trước đến nay đều là bị tụi em kéo chân.”
Ninh Tôn cười nhạt hai tiếng, lập tức vạch trần sự giả dối của cô, “Có việc gì?”
Hứa Thanh Du mím môi, ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn hai giây, sau đó quyết định không giả vờ nữa, “Em có chút chuyện muốn thương lượng với anh.”
Ninh Tôn khẽ ừ, “Em nói anh nghe xem.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng nhích lại gần Ninh Tôn, cả người dựa trên tay anh, “Có phải Chương Tự Chi nắm bắt tin tức rất nhanh đúng không?”
Cô vừa mới hỏi xong thì ván game của Ninh Tôn cũng kết thúc, anh bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn Hứa Thanh Du.
Không biết tại sao, đột nhiên Hứa Thanh Du lại cảm thấy có chút chột dạ, nhanh chóng cười cong cả mắt với Ninh Tôn.
Ninh Tôn hỏi cô, “Em muốn biết tin tức về ai?”
Hứa Thanh Du cố gắng hết sức bày ra vẻ mặt vô tội, “Chỉ là em khá tò mò, không biết bên phía Trang Lệ Nhã như thế nào rồi?”
Ninh Tôn trực tiếp lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Chương Tự Chi.
Thấy anh dễ nói chuyện như thế, trong lòng cô lập tức trở nên ấm áp, cảm thấy bản thân có thể tha thứ cho việc Ninh Tôn ở trên giường quấn lấy cô dày vò không dứt.
Chương Tự Chi trả lời rất nhanh, bảo anh ta không chú ý đến tình hình sau đó của Trang Lệ Nhã như thế nào, nhưng bây giờ anh ta có thể cho người đi kiểm tra thử xem sao.
Ninh Tôn trả lời tin nhắn của anh ta, dặn dò Chương Tự Chi rằng sau khi tra được nhớ báo cho anh một tiếng.
Thật ra thì Chương Tự Chi còn hóng hớt hơn cả anh, nếu như biết được chuyện gì thì việc đầu tiên mà anh ta làm đó chính là quấn lấy anh lải nhải một hồi.
Đợi đến khi nhắn tin xong, Ninh Tôn mới quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, vươn tay nhéo má cô, “Còn muốn biết gì nữa không?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Hết rồi, em cũng đâu có nhiều chuyện đến mức ấy, chỉ là hơi tò mò về việc này thôi.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, giọng điệu qua loa có lệ, “Đúng đúng đúng, em không có hóng hớt chuyện bên ngoài, chưa bao giờ quan tâm đến việc nhà người ta cả.”
Hứa Thanh Du biết là Ninh Tôn đang trêu chọc mình, cô giơ tay đánh vào bả vai của Ninh Tôn, “Nói chuyện đàng hoàng một chút, nếu như anh dám chọc cho em không vui, vậy thì sẽ không có trái ngọt để mà ăn đâu đấy.”
Trong đầu Ninh Tôn nghĩ đến việc khác, vội vàng gật đầu, “Được được được, anh sai rồi.”
Chuyện nào có thể nhận sai thì tốt hơn hết là nên nhận sai, nếu không thì ở một số phương diện khác nhất định sẽ không chiếm được lợi thế..