Ngày hôm sau, Ninh Tôn nhận được điện thoại của Ninh Tú, nói rằng tình hình của Ninh Bang không tốt lắm, hỏi anh có muốn đến bệnh viện thăm nom một chút không.
Tình trạng của Ninh Bang chuyển biến theo chiều hướng xấu đi, có vẻ là do hôm qua ông ta đã tức giận quá mức.
Ninh Tôn cảm thấy không cần phải đi, đến nơi rồi cũng chỉ nhìn một cái, dựa theo tính tình của anh, nói được lời an ủi, động viên ông ta xem ra cũng khó khăn.
Cho nên có đi thăm hay không đi thăm cũng chẳng quan trọng.
Ninh Tôn thực sự không muốn đi, liền hỏi Ninh Tú xem bệnh tình Ninh Bang có nghiêm trọng lắm không.
Ninh Tú thở dài: “Vốn dĩ ở bệnh viện được chăm sóc thuốc thang đầy đủ, không có gì nghiêm trọng, nhưng hôm qua lại náo loạn như vậy, hiện tại bệnh càng nặng hơn.”
Ninh Tôn nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Rốt cuộc nhiều năm trôi qua như vậy, đối phương là người như thế nào ông ta còn không rõ ràng sao? Lại còn ở thời điểm bệnh tật như này nổi giận đùng đùng như thế.”
Ninh Tú bất lực: “Anh cũng đã khuyên nhủ rất nhiều.
Nhưng chú cũng biết, sự tình huyên náo đến mức như vậy, anh nói hết lời cũng không ngăn cản được bố giận dữ.”
Ninh Tôn thật muốn bật cười.
Khi Ninh Bang còn trẻ, ông ta đã gây ra không biết bao nhiêu loại chuyện thương thiên hại lý, mất đi tính người, so với những chuyện bất nhân Trang Lệ Nhã đang làm bây giờ đúng là chỉ có hơn chứ không có kém.
Lúc làm những chuyện kia sao không thấy áy náy?
Về già mới mong muốn thể diện, đến bây giờ còn kịp nữa sao?
Con người, có lẽ là như vậy.
Mình dù có làm bao nhiêu chuyện sai trái đi chăng nữa cũng dễ dàng quên đi nhưng khi người khác làm điều tương tự với mình thì không bao giờ tha thứ cho đối phương.
Ninh Bang và Trang Lệ Nhã tính ra có thể coi là cặp đôi hoàn hảo về mặt nào đó.
Ninh Tôn không muốn đến bệnh viện, Ninh Tú không ép buộc, nhưng khi hắn định cúp máy, Ninh Tôn lại hỏi: “Nghe nói hôm qua ông ta lại tìm luật sư.”
Ninh Tú không định giấu giếm mà cho anh biết: “Đúng vậy, hôm qua ông ta có liên lạc với luật sư.
Nhưng không liên quan đến chuyện chia thừa kế, mà ba muốn ly hôn với người phụ nữ kia.”
Ninh Tôn lần này không kìm được mà bật cười khi nghe Ninh Tú nói: “Xem ra là tức giận không nhỏ.
Còn muốn làm ầm ĩ đến như vậy?”
Nhưng lúc này nếu ly hôn thì cũng không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của ông ta cả, ông ta và Trang Lệ Nhã đã đi đến bước đường này, muốn xoay chuyển kịch bản, bắt tay lại với nhau là vô cùng khó khăn.
Ninh Tú nói: “Thực ra, trong những năm gần đây, họ đã có mối quan hệ không tốt.
Ông ta chưa tính đến việc ly hôn từ trước là do không muốn gây thêm phiền phức.
Hiện tại, nhiều chuyện xảy ra như vậy, ông ta lại nghĩ đến chuyện cắt đứt với người đàn bà kia.”
Ninh Tôn chẹp chẹp miệng: “Thật ra lúc này, ly hôn hay không chẳng ảnh hưởng mấy đến danh tiếng ông ta cả.
Chỉ là sự tình sẽ náo loạn thêm một chút mà thôi.”
Ninh Tú cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Ninh Bang.
Ông ta muốn kết hôn hay là ly hôn với ai cứ tự làm theo ý mình.
Lúc trước hắn không thích xen vào chuyện tình ái của Ninh Bang, hiện tại vẫn như vậy, yêu đương với ai mặc kệ ông ta là xong.
Mọi chuyện là do ông ta làm, có chịu quả báo cũng là ông ta tự làm tự chịu.
Đối với Ninh Bang, Ninh Tú không có ý tha thứ hay không tha thứ, dù sao ông ta cũng đã đến mức lưng chừng cuộc đời rồi, tốt xấu gì hắn cũng không để ý nữa.
Tán gẫu một hồi cùng Ninh Tôn, Ninh Tú cúp máy.
Ninh Tôn để điện thoại xuống, vươn vai, xoay người đứng dậy đi đến bên cửa sổ ban công.
Anh không kìm được cúi đầu nhìn ra bên ngoài một chút, phía dưới không có ai.
Đúng là anhh đã suy nghĩ hơi nhiều, ngày hôm qua Ninh Tương tới đây cũng không chiếm được chút lợi ích gì, hôm nay làm sao còn dám đến tự rước nhục vào người?
Mặc dù Ninh Tương đã được Trang Lệ Nhã chiều chuộng bao nhiêu năm, nhưng cô ta còn có bản lĩnh hơn Ninh Tiêu, biết dừng đúng lúc để thiệt hại nhận về nhỏ nhất.
Ninh Tôn đóng cửa sổ, quay người đi ra khỏi nhà.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh cùng nhau ra ngoài đi dạo, hai người phụ nữ rời đi trong khi anh ta đang nói chuyện điện thoại, không biết họ muốn thì thầm to nhỏ chuyện gì.
Ninh Tôn đi xuống lầu, ra khỏi cửa chung cư, đầu tiên là đứng trên đường nhỏ nhìn xung quanh, nhưng không thấy mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đâu.
Sáng sớm hôm nay, hai người họ đã âm thầm bàn bạc điều gì đó trong bếp, cả hai đều thậm thậm thụt thụt làm chuyện mờ ám gì đó nên nói rất nhỏ như sợ anh bắt được.
Ninh Tôn lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du trả lời điện thoại, giọng nói cũng rất bình thản: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Ninh Tôn hỏi thẳng: “Em đang ở đâu?”
Hứa Thanh Du dừng một chút, sau khi nghĩ lại mới nói: “Em chỉ ra ngoài đi dạo thôi.
Mỗi ngày cứ quanh quanh quẩn quẩn trong nhà thật nhàm chán, lại đâm ra suy nghĩ linh tinh!”
Ninh Tôn đáp: “Đúng là thật nhàm chán, vậy bây giờ anh cũng đi ra ngoài, em đang ở đâu? Anh sẽ đến chỗ em.”
Hứa Thanh Du a một tiếng, nụ cười trong giọng nói của cô nghe có vẻ đặc biệt giả tạo: “Anh cũng đi ra ngoài sao.
Em và bác gái đã đi khá xa khu nhà rồi.
Anh cứ đi dạo một mình một lúc đi.
Bọn em quay lại sau.”
Nghe cô nói xong, Ninh Tôn cảm thấy có vấn đề nên hỏi lại: “Em đang ở đâu? Anh sẽ lái xe qua đó.
Bây giờ đến chỗ em ngay, không mất nhiều thời gian đâu.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện ngay, cô thảo luận cách đối phó với mẹ Ninh, qua một lát mẹ Ninh nói vọng vào điện thoại: “Con không cần qua đây, phụ nữ chúng tôi đi mua sắm, đàn ông con trai đi theo làm gì.
Nếu con cảm thấy buồn chán, cứ tự tìm chỗ nào thư giãn là được rồi.”
Ninh Tôn hơi nhướn môi: “Hai người làm chuyện xấu sợ con biết sao?”
Hứa Thanh Du khịt mũi, theo phản xạ có điều kiện không muốn cúi đầu trước mặt Ninh Tôn: “Bọn em có thể làm chuyện gì xấu? Tại sao anh không nghĩ tích cực hơn? Chúng ta chỉ ra ngoài xem một chút, đúng là đồ tầm nhìn hạn hẹp.”
Cứ như thế này, xem ra không hỏi được gì, Ninh Tôn cũng không quá vướng bận, dù sao hai người phụ nữ sẽ ở bên nhau sẽ không thể gây ra chuyện lớn gì.
Anh ta chỉ dặn dò hai người chú ý an toàn rồi cúp điện thoại.
Không có nơi nào để đi nên sau khi đặt điện thoại xuống, anh đi bộ chậm rãi dọc theo con đường nhỏ trong khuân viên khu chung cư.
Thời tiết hôm nay cũng tạm ổn, không lạnh cũng không nóng, không mây cũng không nắng.
Ninh Tôn chậm rãi đi tới một gốc cây, vừa lúc dưới cây có một cái ghế nhỏ, anh ngồi xuống.
Những ngày này tương đối nhàn hạ, anh chỉ suốt ngày ở nhà.
Anh thực sự là một người tương đối lười biếng và không thích ra ngoài, nếu anh không phải làm việc để sống, có lẽ anh muốn sống cuộc đời nhàn tản như này mãi mãi.
Ninh Tôn duỗi tay chân, sau đó dựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhắm mắt lại.
Mặc dù thời tiết không tốt lắm nhưng ngồi ngoài trời thế này cũng khá thoải mái.
Sau khi ngồi như vậy một lúc, anh cảm thấy có người đang đứng bên cạnh mình.
Người đó cứ đứng bên cạnh anh, không lại quá gần, cũng không rời đi xa.
Ninh Tôn từ từ mở mắt ngồi thẳng dậy, quả nhiên có người đang đứng ở trước mặt anh.
Đó là A Trạch.
Sau khi thú nhận tất cả mọi chuyện với Hứa Thanh Du, anh không còn suy nghĩ nhiều đến A Trạch nữa.
Thật lòng mà nói, nếu đem ra so sánh, anh ta nghĩ cái loại tình cảm im lặng như của Tống Kình Vũ còn có sức đe dọa lớn hơn.
A Trạch không là gì cả.
Ninh Tôn giật giật khóe miệng: “Thật là trùng hợp, tôi lại có thể gặp được anh ở đây.”
A Trạch nói: “Tôi đi ngang qua, nhìn thấy người giống anh liền qua nhìn một chút không ngờ lại đúng.”
Ninh Tôn hỏi thẳng: “Ồ.
Anh có chuyện muốn nói với tôi sao?
Kỳ thật hai người không có gì để nói, nhưng là vừa nhìn thấy anh, A Trạch luôn cảm thấy có chút không dừng lại hỏi thăm không được.
A Trạch hơi nhíu mày, sau đó hỏi: “Cô ấy đâu? Sao anh lại ở đây một mình?”
Ninh Tôn nhướng mày: “Cô ấy đi dạo với mẹ tôi rồi, tôi đang đợi ở đây.” A Trạch có chút không điều khiển được mà nhìn xung quanh, nhưng sau đó cảm thấy rằng hành vi của mình không hợp lý lắm, vì vậy anh ta ngay lập tức thu lại ánh nhìn của anh.
Ninh Tôn đương nhiên hiểu được hành động của anh ta vừa rồi là có ý gì, nếu là trước kia, anh nhất định sẽ phải châm chọc vài câu.
Nhưng bây giờ anh thậm chí còn không thèm nói ra.
A Trạch gật đầu: “Tôi cảm thấy được hai người có quan hệ rất tốt.”
“Cũng không hẳn như vậy.” Ninh Tôn nói: “Lúc trước gặp mặt, chúng tôi ở trong tình thế khá khó xử, có khi mỗi ngày không nói được vài câu.
Anh không phát hiện ra lúc trước khi nói chuyện với tôi cô ấy khá cứng nhắc sao?
A Trạch cười cười, bất đắc dĩ: “Cô ấy vốn là người hơi cứng nhắc, nhưng thật ra là một cô gái tốt.”
Chuyện này không cần anh ta nói, Ninh Tôn đương nhiên hiểu được.
Anh gật đầu, ừ một tiếng: “Phụ nữ mà, bướng bỉnh một chút là chuyện bình thường, nhất là đứng trước mặt người ta càng thích làm bộ làm tịch, nhưng tôi hiểu, cô ấy là đang muốn được dỗ dành.
Ngược lại lại cảm thấy mấy chuyện vô bổ ấy có chút thi vị.”
A Trạch mím miệng không thể nói thêm gì nữa.
Vì vậy anh ta chỉ gật đầu: “Thôi, không có việc gì nữa, vậy tôi về trước đây.”
Ninh Tôn nói đi thong thả, sau đó ngồi trên ghế nhìn A Trạch xoay người rời đi..