Phải một lúc lâu sau Ninh Tôn mới trở lại, cả người thoạt nhìn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh vừa vào cửa, Hứa Thanh Du liền nghênh đón, giúp mang áo khoác qua, “Tang lễ diễn ra bao nhiêu ngày? Ngày mai có còn phải qua đó nữa không?”
Ninh Tôn gật gật đầu, thay giày rồi ngồi im không nhúc nhích ở trên ghế sô pha, “Còn phải một ngày mai nữa, sau đó chờ đem đi hỏa táng rồi chôn.”
Hứa Thanh Du gật đầu, hai ngày cũng không sao, nếu như thời gian quá dài thật sự là không chịu nổi.
Mẹ Ninh mang đến cho Ninh Tôn một ly nước, “Bên kia không có chuyện gì chứ, ba mẹ con bên kia có làm ầm ĩ gì không?”
Ninh Tôn cầm lấy ly nước buồn bực uống một ngụm, sau đó thở dài một hơi, “Ba người kia mặc dù đầu óc không quá thông minh nhưng cũng biết trong trường hợp này thì nên làm những chuyện gì, nên chắc chắc sẽ không gây ầm ĩ vào ngày hôm nay.”
Hơn nữa, hôm nay muốn gây ầm ĩ thì cũng không được gì, ông cụ đã lập di chúc, không ai biết nội dung di chúc là gì.
Nếu thực sự muốn gây chuyện thì cũng phải đợi sau khi di chúc của ông cụ được công bố đã.
Mẹ Ninh cầm lấy cái ly không, sau đó trực tiếp ngồi trên bàn uống trà nhỏ, “Vậy chờ tang lễ kết thúc chúng ta sẽ đi đúng không? Hay con còn muốn ở lại chờ công bố di chúc của ông ấy?”
Ninh Tôn tựa lưng vào ghế sô pha, “Con không đợi đâu, lúc đó có làm ầm ĩ cũng không có ý nghĩa gì, bất kể con có ở đó hay không thì nội dung di chúc vẫn vậy, cũng không có gì thay đổi được cả.”
Mẹ Ninh gật đầu, “Mẹ cũng có ý như vậy, mẹ cũng không muốn chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ đến gây âm ĩ, nếu nói không suốt ruột trở về làm việc, thì chúng ta trở về yên yên tĩnh tĩnh sinh hoạt, không thể cùng bọn họ ở đây so bì xem ai mạnh hơn được”
Hứa Thanh Du vội vàng đi vào phòng bếp, chỉ còn một món nữa, nhanh thôi là có thể ăn cơm.
Ninh Tôn buổi trưa ăn không nhiều, ngay cả bữa ăn nội bộ vào lúc chạng vạng tối anh cũng không đi.
Anh thực sự không có cảm giác thèm ăn một chút nào.
Đợi như vậy một lúc, Ninh Tôn liền đứng dậy đi tắm rửa, chờ đi ra, Hứa Thanh Du đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi.
Ban đầu anh thực sự không muốn ăn lắm, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh bỗng thấy thèm ăn.
Mẹ Ninh cầm lấy bát đũa, đi về phía bàn ăn, “Hai người chúng ta đều chưa ăn cơm, chờ con về đó.”
Sau khi ba người ngồi xuống, mẹ Ninh không nhịn được lại nói, “Ninh Tú có nói sau khi tang lễ kết thúc thì phải làm gì nữa không?”
Ninh Tôn lắc đầu, “Hôm nay không nói chuyện này, dù có sắp xếp như thế nào cũng là chuyện của anh ta, chắc trong lòng anh ta tự có tính toán.”
Mẹ Ninh bĩu môi, “Mẹ chỉ muốn xem ba mẹ con kia có kết quả như thế nào.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh cười cười, “Con nghĩ chắc cũng không quá tốt.”
Ngoại trừ việc Ninh Bang sẽ để lại cho bọn họ một ít tài sản ra, thì bọn họ không được bất kỳ thứ gì khác của nhà họ Ninh.
Không nói đến chuyện khác, nếu như không có bọn họ làm trò quỷ, thì Ninh Bang sẽ không có kết quả như vậy, Ninh Tú trong lòng chắc chắn sẽ oán hận, cũng không cho bọn họ bất kỳ lợi ích gì.
Bên này Ninh Tôn vừa mới cơm nước xong xuôi, thì Ninh Tú gọi điện thoại đến, thật sự thì anh ta cũng không có chuyện gì, xem ra cũng vừa mới ăn cơm xong, muốn tìm một người nào đó tán gẫu một chút.
Thực lòng mà nói, Ninh Tú cũng rất cô đơn, bên cạnh anh ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Ninh Tú đến bây giờ vẫn chữa kết hôn, không biết có phải do Ninh Bang ảnh hưởng không, mà anh ta không còn tin vào tình yêu và hôn nhân nữa.
Ninh Tôn cầm điện thoại đi lên sân thượng, châm một điếu thuốc, sau đó nói: “Buổi tối bên đó không có việc gì phải làm sao?”
Ninh Tú thở dài, “Bây giờ Ninh Tương đang trông linh đường, một lúc nữa anh sẽ đi thay cho em ấy, cũng không có việc gì quan trọng, buổi tối chỉ phải đốt giấy tiền giấy vàng thôi.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Anh cũng không cần túc trực ở đó cả đêm đâu, thỉnh thoảng đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn nhiều người tới nữa, nếu không nghỉ ngơi thì sẽ không chịu được đâu.”
Ninh Tú dừng lại một chút rồi nói, “Tôi không ngủ được, đầu óc rất lộn xộn, nghĩ đến nhiều chuyện, trạng thái cả người cũng không tốt lắm.”
Anh ta hẳn là người có tình cảm sâu đậm nhất với Ninh Bang trong số những ngươi con của nhà họ Ninh.
Mặc dù tình cảm của anh ta đối với Ninh Bang rất phức tạp, nhưng phải nói rằng anh ta cũng là người dành tình cảm chân thành nhất cho Ninh Bang.
Ninh Tôn thở dài, “Sức khỏe quan trọng, người cũng đã đi rồi, chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra một chút.”
Đương nhiên Ninh Tú cũng biết đạo lý này, chỉ là đạo lý này nói ai cũng hiểu, nhưng thật sự làm được thì có mấy người.
Ninh Tôn cũng không biết khuyên Ninh Tú như thế nào, bởi loại chuyện này người khác có nói như thế nào cũng vô dụng.
Chỉ có thể tự mình nghĩ thông suốt.
Hứa Thanh Du dọn dẹp vệ sinh một chút, sau đó đứng ở cửa phòng nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn ngậm điếu thuốc trong miệng, cả người hoàn toàn khác hẳn bình thường.
Anh bình thường rất ít nói, rất hiền lành, nhưng bây giờ anh ấy trông hơi cô đơn.
Hứa Thanh Du thở dài, xoay người trở về phòng.
Mẹ Ninh ngồi trên sô pha chơi game một mình, chơi được vài ván thì thua hết.
Bà cũng không nói, cũng không mắng, rất là an tĩnh.
Ba người ở ba vị trí khác nhau trong phòng mà không có bất kỳ sự tương tác nào.
Trên thực tế, cả ba người họ đều có suy nghĩ của riêng mình.
Hứa Thanh Du xoay người trở lại giường, ngồi ở mép, cầm lấy điện thoại, đọc một chút tin tức về nhà họ Ninh trước.
Kết quả là xem được một nửa thì điện thoại di động rung lên hai lần.
Hứa Thanh Du nhìn, chính là Tống Kình Vũ gửi tin nhắn tới.
Đương nhiên, Tống Kình Vũ cũng biết nhà họ Ninh xảy ra chuyện gì, anh ta hôm nay cũng xem tất cả tin tức.
Anh ta nhắn tin tới hỏi Hứa Thanh Du bây giờ như thế nào rồi, có tốt không?
Thật ra thì cô có thể như thế nào được, Ninh Bang cùng với cô không có bất cứ quan hệ nào, Ninh Bang sống hay chết đều không ảnh hưởng tới cô.
Hứa Thanh Du nhanh chóng trả lời tin nhắn, nói phía bên mình không có việc gì, chờ kết thúc tang lễ của Ninh Bang, cô cùng Ninh Tôn có thể trở về với công việc bình thường.
Có lẽ cảm thấy giọng điệu của Hứa Thanh Du còn có thể tiếp tục nói chuyện, nên Tống Kình Vũ lại gọi điện thoại tới.
Hứa Thanh Du biết Ninh Huyền luôn để ý chuyện của cô với Tống Kình Vũ, nhưng đối phương gọi điện thoại đến rõ ràng là để an ủi cô, nên cô không thể không trả lời.
Vì vậy Hứa Thanh Du liền đóng cửa phòng lại, sau đó đứng ở bên cửa sổ trả lời điện thoại của Tống Kình Vũ.
Cuộc gọi vừa kết nối, Tống Kình Vũ liền thở dài một hơi, “Bên đó chắc có rất nhiều chuyện nhỉ? Có phải rất bận không?”
Hứa Thanh Du đối mặt với Tống Kình Vũ thường không hay cười, giọng điệu có chút nghiêm túc, “Tôi không sao, chủ yếu là Ninh Tôn có chút bận, người đi đến phúng viếng khá đông, anh ấy tiếp khách cả một ngày trời, cơm cũng không ăn.”
Tống Kình Vũ có thể tưởng tượng đám tang của Ninh Bang sẽ là dạng cảnh tượng như thế nào.
Ninh Bang ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, tuy rằng gây thù chuốc oán với nhiều người, nhưng hẳn là kết bạn không ít.
Dù không thể phân biệt được đâu là thật lòng và đâu là giả, nhưng mà nể mặt nên mọi người chắc chắn sẽ qua dự đám tang, khẳng định họ sẽ xuất hiện.
Suy nghĩ một chút cũng có thể biết được tang lễ hôm nay sẽ có bao nhiêu người, Ninh Tôn sẽ mệt mỏi như thế nào.
Ninh Tôn ở bên ngoài ban công nghe điện thoại xong, điếu thuốc cũng đã tắt, anh ấn tàn thuốc trên bệ cửa sổ, suy nghĩ một chút, rồi quay người trở về phòng.
Vừa mở cửa ra, vừa vặn nghe thấy Hứa Thanh Du nói chuyện với bên kia, “Chuyện đầu tư anh quản là được.
Tôi tin anh.”
Nếu nói lời này, không cần hỏi Ninh Tôn cũng biết người đối diện là ai..