Bệnh vực Trì Uyên tan tầm như bình thường, cũng không nói muốn tăng ca.
Anh dẫn Cổ Tư rời khỏi công ty luôn.
Lúc ngồi trên xe, Cổ Tư vừa thắt dây an toàn vừa cười nói: “Tôi nhớ trước đây gần như ngày nào anh cũng tăng ca mà, sao bây giờ không thể nữa?”
Trì Uyên khựng lại, sau đó mới trả lời: “Trước đây có dự án hợp tác lớn, bây giờ dự án kết rồi.”
Cổ Tư ồ một tiếng và gật đầu.
Trì Uyên mím môi, anh nổ máy rồi lái xe đi.
Thật ra trước kia anh tăng ca không hoàn toàn là vì công việc.
Nói một cách ích kỷ, chẳng qua là anh thật sự không muốn nhìn thấy Cổ Tư mà thôi.
Cổ Tư ngồi trong xe, cô cởi giày ra, khoanh chân ngồi trên ghế, lại còn ngâm nga điệu nhạc.
Thỉnh thoảng Trì Uyện lại liếc sang nhìn Cố Tu.
Cô thật sự thả lỏng, có lúc hát rất vui vẻ còn uốn éo cơ thể theo nhịp.
Trì Uyên khẽ mỉm cười, sau đó đạp lút ga.
Đường lên núi không có xe, tốc độ của xe cũng nhanh hơn rất nhiều, lao vút đến cổng nhà tổ.
Cổ Tư nằm dây an toàn quay đầu sang nhìn Trì Uyên, tuy hơi sợ nhưng cô vẫn cười được “Anh sao thế? Tôi cảm giác như xe không chạm đất luôn ấy, anh đói đến mức vội vàng về nhà ăn cơm thế cơ à?”
Trì Uyên không nói gì, chờ cổng mở ra rồi anh lái xe vào sân.
Cổ Tư chờ ô tô dừng lại, vội vàng mở cửa xe đi xuống.
Cô hít sâu một hơi: “Nếu giữa đường xảy ra chuyện gì thì không biết tôi có được tính là tai nạn lao động không nữa.
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư.
Cổ Tư cười hì hì vả miệng mình: “Ầy, coi như tôi nói lung tung, nói lung tung, chúng ta đều bình an, sau này anh có người yêu của anh, tôi có người yêu của tôi, mọi người cùng sống lâu trăm tuổi.
Trì Uyên quay đi, bước về phía nhà chính.
Cố Tư phủi miệng mình rồi mới chậm rãi đi theo.
Tự dưng giận cái gì vậy.
Bà cụ Từ đang ngồi trong phòng khách, bà Trì ngồi bên cạnh, không biết hai người họ đang nói gì.
Bà Trì cười rất tươi, còn bà cụ tuy không cười nhưng nét mặt bà cụ cũng thả lỏng.
Cổ Tư không muốn nhìn thấy hình ảnh như thể lắm.
Trước kia cô thấy nhiều lần rồi.
Mỗi lần hai người họ trò chuyện, bầu không khí vô cùng hài hòa, thế nhưng lại gạt cô ra.
Hai người họ đều không để ý đến cô, làm cô ở bên cạnh hết sức lúng túng.
Trì Uyên đi vào, đầu tiên chào hỏi bà cụ: “Bà nội.”
Sau đó anh nhìn bà Trì: “Mẹ, mẹ vừa nói gì mà vui thế?”
Bà Trì nói với Trì Uyên: “Không có gì, chẳng qua hôm nay đi mua sắm gặp được mấy người bạn, ngồi lại nói chuyện với nhau.”
Cổ Tư vươn vai, dứt khoát nói chen vào: “Cháu lên phòng, mọi người cứ từ từ trò chuyện đi ạ.”
Cô mặc áo cộc tay và quần short, buộc tóc đuôi ngựa, khi vươn vai áo bị kéo lên trên lộ eo thon Vừa nhỏ vừa trắng.
Bà Trì đanh mặt, đến khi Cổ Tư lên tầng, bà ta mới nói: “Con nhìn xem cô ta mặc cái gì kìa, có phải hôm nay cô ta đi ra ngoài với con không? Đứng bên cạnh con thì phải ăn mặc cho ra dáng một chút chứ, mợ chủ nhà họ Trì chúng ta mặc như vậy đi ra ngoài sẽ bị người ta chế cười mất.
Trì Uyên cười nói: “Thật ra con cảm thấy như thể rất đẹp.
Cảm giác rất tự nhiên, trông cũng rất thoải mái.
Hơn nữa hôm nay Cổ Tư đến công ty lộ mặt, rất nhiều người đều lén nhận xét rằng trông cô rất trẻ trung.
Còn có người đánh giá, cô ăn mặc như thế thoạt nhìn như một cô gái thật sự.
Còn nói thảo nào anh lại thích cô.
Cách ăn mặc của Cổ Tư hôm nay khiến cô trông rất trẻ trung, anh thấy như thế cũng không cảm thấy cô khiến anh mất mặt.
“Con thì biết cái gì.” Bà Trì không vui lắm: “Hiện tại nếu cổ ta ngồi ở vị trí mợ chủ của nhà họ Trì thì lúc ra ngoài phải chú ý thân phận, chú ý cách ăn mặc.
Con xem có mơ chủ nào mặc như thế không?”
Trì Uyên không quan tâm đến người khác, anh chỉ đơn thuần cảm thấy Cố Tư giống như hiện tại cũng rất tốt.
Trước đây cô ăn mặc rất tinh tế, giống như một con búp bê Matryoshka vậy.
Quần áo đẹp đẽ, trang điểm đẹp đẽ, ngay cả biểu cảm cũng thỏa đáng.
Nhưng khi nhìn lại khiến người ta không thoải mái.
Còn chẳng bằng như bây giờ.
Bà cụ Trì ngồi bên cạnh đặt tách trà xuống: “Được rồi, A Uyên cảm thấy được là tốt rồi, chúng ta đừng quan tâm nhiều thể làm gì.
Chuyện của người trẻ tuổi, có lẽ chúng ta thật sự không hiểu đâu.
Bà Trì quay sang nhìn bà cụ, bà ta cảm thấy khá bất ngờ.
Trước kia bà cụ chưa bao giờ bênh Cổ Tư như vậy.
Bà ta lại hỏi: “Con cảm thấy được à?”
Ảnh mắt của Trì Uyên vẫn đuổi theo Cổ Tư: “Vâng, con cảm thấy ổn mà.”
- ---------------------------.