Trang Lệ Nhã cũng không có đây nên mẹ Ninh không suy nghĩ gì nhiều.
Bà ấy nghiêng người gần hơn một chút, cúi xuống, cẩn thận nhìn Ninh Bang.
Thật ra mà nói có phải vì trong lòng bà ấy có chấp niệm quá nặng, hay là vì thứ khác nữa.
Dù cho bà ấy đã thấy được dáng vẻ của Ninh Bang khi còn ở bệnh viện.
Nhưng bà ấy cứ luôn bất giác nhớ về hình dáng thời trẻ của Ninh Bang.
Thật sự bà ấy không có cách này thay thể hình ảnh phong độ thời trẻ bằng hình ảnh già nua bây giờ của Ninh Bang được.
Cho đến tận bây giờ, bà ấy nhìn thấy Ninh Bang nằm trong quan tài thi Ninh Bang tồn tại trong kí ức của bà cuối cũng cũng đã chết rồi.
Ninh Tú đứng ở bên cạnh, anh ta nói với giọng trầm: “Lúc trước khi bố tôi đi thì ông ấy vẫn nhớ về bà.
Ông ấy thấy rất có lỗi với bà.”
Mẹ Ninh chỉ gật đầu, cũng không biết bà ấy có tin những lời của Ninh Tú hay không.
Bà ấy chỉ âm thầm quay người lại đốt giấy tiền vàng bạc cho Ninh Bang.
Một bên bà ấy ngồi đốt vàng mã, và một bên bà nói lẩm bẩm: “Ông qua bên đó thì phải biết điều một chút nhé.
Cứ sống từ từ thôi, không cần gấp gáp gì cả.
Có những thứ mà lúc đó chưa trả giá thì cuộc sống sau này chắc chắn phải trả nợ đó.
Không biết làm chuyện gì cũng phải chừa con đường lui cho mình, ông ở bên này nhiều năm như vậy.
Thiếp nghĩ những đạo lý này chắc chắn ông cũng sẽ hiểu.
Tôi chỉ dặn dò ông mấy câu thôi, ông đừng chê tôi phiền nhé.
“
Đốt xong mấy cái vàng mã, mẹ Ninh liền đứng dậy.
Hứa Thanh Du cũng đốt thêm vài cái, sau đó vái lạy vài cái.
Cũng coi như là đã tham viếng xong rồi.
Bọn họ không ở nhà họ Ninh quá lâu.
Thân phận của Hứa Thanh Du ở đây lâu một xí cũng không sao, nhưng mà với thân phậ của mẹ Ninh nếu ở đây quá lâu cũng không tốt cho mấy.
Nếu đến đây với thân phận là một người bạn, đến để tham viếng và gặp mặt lần cuối thì cũng được.
Nhưng mà dù sao lúc trước bà ấy và Ninh Bang cũng có chung sống với nhau một đoạn thời gian.
Nếu ở đây lâu thì sẽ bị người khác hiểu làm là có dã tâm khác.
Dù sao thì di chúc của Ninh Bang vẫn chưa được công bố.
Tuy rằng Ninh Bang đã mất nhưng mà số tài sản ông ta để lại cũng rất nhiều.
Nhưng khối tài sản mà ông ta để lại cũng bị rất nhiều người khác nhòm nghó.
Mẹ Ninh và Hứa Thanh Du cũng bái xong, sau đó nói với Ninh Bang một tiếng, rồi hai người họ rời đi.
Quản gia đang đứng ở phía cửa tiếp đón khách đến tham viếng.
Thấy hai người họ chuẩn bị rời đi, nên ông ấy vội vàng chạy đến, “Chào bà hai.”
Mẹ Ninh bị cách xưng hô của quản gia làm cho kinh sợ, bà vội vàng vẫy vẫy tay, “Ông đừng có xưng hô tôi như vậy.
Tôi không phải là bà hai gì đâu.”
Quản gia thở dài, “Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.”
Đúng thật như vậy.
Đúng thật là nhiều năm đã không gặp.
Lần cuối cũng mẹ Ninh gặp quản gia vẫn còn là lúc bà đem Ninh Tôn về đây.
Chớp mắt đã trôi qua hơn 20 năm rồi.
Mọi người ai nấy cũng đều thay đổi diện mạo.
Mẹ Ninh gật đầu, bà ấy cũng không có cái gì để nói cả, nên bà ấy tự mình chuyển chủ đề, “Nhiều năm như vậy đã trôi qua sức khỏe của ông vẫn không tệ chứ?”
Quản gia gật đầu, xem dáng vẻ thì hình như ông ta cũng có cười: “Vẫn không tồi.
Dù sau thì cuộc sống vẫn qua như vậy mà thôi.”
Ông ấy nhìn về hướng linh đường, sau đó họ giọng nói: “Cũng chính vì ba mẹ con họ không an phận.
Nếu như bọn họ có thể an phận một chút thì cuộc sống chắc là sẽ tốt hơn rất nhiều.”.
ngôn tình ngược
Liên quan đến chuyện của ba mẹ con Trang Lệ Nhã thì mẹ Ninh cũng không có điều gì muốn nói cả.
Có những chuyện mà nếu bà ấy nói thì sẽ có một chút gì đó không hợp.
Quản gia cũng biết mẹ Ninh rất kiêng dè.
Ông ấy cũng bức quá nên mới nói những lời xấu về ba người bọn họ, sau đó ông ấy cũng không nói thêm cái gì nữa.
Mẹ Ninh và Hứa Thanh Du chuẩn bị đi thì quản gia cảm khái nói một câu,”Không biết lần sau khi nào chúng ta mới có thể gặp mặt nhau thêm lần nữa.”
Mẹ Ninh cười nói: “Nếu như ông không muốn ở bên này nữa thì lúc nào ông cúng có thể liên lạc với chúng tôi.
Ông có chuyện gì cần giúp đỡ thì chúng tôi sẽ toàn lực giúp đỡ.
Đời người dài như vậy, tôi tin rằng có một ngày chúng ta sẽ gặp nhau lại thôi.”
Đời người có thật sự dài hay không?
Quản gia cười rồi ông ấy lắc đầu.
Theo quan điểm của ông thì đời người thật sự rất ngắn ngủi.
Khi đi đến cái tuổi này của ông và quay đầu nhìn lại, thì cuộc đời chỉ như một cái thoáng qua mà thôi.
Người đã già thật rồi, đầu tóc cung đã tráng bạc phơ không còn đen láy như trước.
Vậy nên có những ngày tháng chúng ta không trở về được rồi.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh bắt taxi và rời đi khỏi chỗ này.
Trên đường đi về mẹ Ninh có chút xúc động, “Vừa nãy con có thấy gì không.
Không biết lúc sống người đó có hào nhoáng đến nhường này thì lúc chết dáng vẻ lại như vậy.
Chỉ nhìn thôi cũng đã sợ rồi.
“
Hứa Thanh Du bỗng dưng bật cười, “Con chỉ đứng ở bên thôi, con không lên phía trước để nhìn.”
Cô ấy đã chứng kiến dung mạo của ba mình trước khi chị hỏa táng là như thế nào.
Vì vậy đại khái cô cũng có thể hình dung ra được lúc đó dáng vẻ Ninh Bang là như thế nào.
Mẹ Ninh gật đầu, bà cảm khái và nói một câu: “Không nhìn thấy cảnh tượng đó cũng rất tốt.
Bác cũng hơi lo lắng là con sẽ sợ.”
Nói xong câu đó, thái độ của bà ấy bỗng dưng thay đổi, “Bây giờ chắc cũng còn sớm, hay là chúng ta dạo và mua sắm đi.”
Tâm trạng của bà ấy thay đổi rất nhanh.
Trạng thái trước khi nhìn thấy Ninh Bang và sau khi nhìn thấy ông ta rất khác biệt.
Giống như hai người khác nhau vậy.
Hứa Thanh Du cũng rất nghe lời, “Cũng được, hai chúng ta đi dạo một lát cũng có thể khiến tâm trạng của mình tốt hơn.”
Dù sao thì trong đoạn thời gian này tâm trạng của bọn họ đều không tốt.
Lúc mà Ninh Bang nằm viện, bọn họ cũng đi tới đi lui để chăm sóc, và tâm trạng đều rất lo lắng và buồn bã.
Mẹ Ninh và Hứa Thanh Du chọn một trung tâm thương mại gần đó và đi cào.
Hai người họ đi dạo và mua sắm một hồi.
Sau đó, hai người họ đi ăn một bữa no nê.
Xem thời gian hình như cũng đến gần trưa.
Hứa Thanh Du gọi cho Ninh Tôn một cuộc điện thoại, và cô ấy hỏi anh ta tình hình bên đó như thế nào.
Bên chỗ Ninh Tôn còn như thế nào nữa chứ.
Chắc chắn là phải tiếp những người khách đi đến thăm viếng đám tang.
Nhưng mà giọng điệu nói chuyện của Ninh Tôn mang theo một chút khó chịu,”Có người ngày hôm qua đã đến rồi, bây giờ lại đến thêm lần nữa.
Anh thật sự không hiểu mấy đứa đó muốn làm gì nữa.
Xuất hiện nhiều trong tang lễ này có nhiều lợi ích hay sao chứ?”
Hứa Thanh Du thấy tâm trạng của anh ta, nên cô ấy đã nói đùa, “Có những người đến đó hai lần hay sao.
Không ngờ anh lại có thể nhận ra những người đó, còn biết được ngày qua là ai đã đến.”
Ninh Tôn cũng không quen biết những người đó.
Chỉ là những người đó quá khoa trương rồi.
Ngày qua đến đây lượn lờ khắp nơi.
Hôm nay cũng như vậy, sao bọn họ không đi tìm những người truyền thông đến đê bọn họ chụp cho vài tấm ảnh luôn đi.
Thực sự Ninh Tôn không hiểu được những người đó suy nghĩ cái gì.
Muốn đi đến tang lễ của người khác nhiều lần như vậy, không sợ xui xẻo sao chứ?
Hứa Thanh Du ngheo xong những lời này cũng cảm thấy có chút bất lực.
Nhưng mà lúc này bọn họ đến cũng chỉ để khuyên Ninh Tôn có thể nghĩ thoáng ra.
Nhưng cũng vừa hay chỉ cần nhịn qua buổi này thôi thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Có thể là Ninh Tôn quá mệt mỏi, hoặc có thể là anh không thích nhìn mặt những người đó, nên nói lẩm bẩm: “Cũng ma anh không cần làm ăn gì với mấy người mặt dày này.
Nếu không thì thật sự anh sẽ mệt chết thôi.”
Hứa Thanh Du mím miệng.
Thực ra cô ấy muốn nói giới giải trí cũng không tốt hơn thương trường mấy đâu.
Đều là cuộc tranh đoạt tài nguyên, cũng nịnh bợ đối phương mà thôi.
Chẳng qua ở trong giới giải trí danh tiếng của Ninh Tôn rất tốt.
Vậy nên rất nhiều người đầu tư vì lợi ích mà nịnh bợ anh ta.
Nhưng kì thực mà nói so với thương trường thì giới giải trí cũng không làm ăn chính đáng nhiều cho mấy.
Vũng nước giới giải trí này rất sâu.
Vậy nên có nhiều người thích sử dụng nhiều thủ đoạn thấp hèn, và hay giở trò.
Những chuyện đó vô cũng đê tiện và hiện nay nó diễn ra rất nhiều trong giải trí.
Hứa Thanh Du chỉ có thể khuyên nhủ anh ấy, “Hôm nay chắc là cũng không cần nhiều thời gian để ở đó đâu nhỉ.
Anh cứ đợi chuyện ở bên đó xong hoàn toàn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt từ đây.
Anh và nhà bên đó sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Vậy nên anh cứ cố nhịn qua ngày này nhé.
“
Ngoài cách bào Ninh Tôn nhẫn nhìn thì cô cũng chẳng có cách nào khác.
Anh thở dài nói: “Được rồi, anh cũng chỉ than thở với em vài câu vậy thôi.
Em đừng có bị những việc của anh ảnh hướng nhé.
Em cứ đi chơi vui vẻ với mẹ đi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, “Anh yên tâm đi, em và bác ở đây chơi rất vui.”.