Nói chuyện điện thoại với Ninh Tôn xong, mẹ Ninh quay người sang hỏi Hứa Thanh Du, “Sao vậy? Trong điện thoại A Tôn đã nói cái gì à? Bác nghe thoáng qua hình như nó không được vui thì phải.”
Hứa Thanh Du cất điện thoại đi, nói: “Không có chuyện gì cả ạ.
Anh ấy chỉ nói là hôm qua có người đến chỗ tang lễ rồi, ngày hôm nay lại đến thêm lần nữa.
Có thể bọn họ muốn xuất hiện nhiều lần.
A Tôn có chút phiền nên anh ấy rất tức giân.”
Mẹ Ninh chậc chậc vài tiếng,”Mấy người đó là như thế đó, chỉ cần nghĩ thoáng ra là được.
Thực ra giới giải trí cũng như thế đó.
Sau này A Tôn gặp nhiều chuyện như vậy thì nó sẽ hiều thôi.”
Trong giới giải trí nhiều người muốn nâng độ nổi tiếng của mình mà lấy người khác làm phong nền rất nhiều.
Đúng vậy.
Hứa Thanh Du cũng cảm thấy như thế.
Sau này đối mặt với nhiều chuyện như thế này sẽ cảm thấy quen mà thôi.
Cô nghĩ bây giờ Ninh Tú cũng quá quen với những chuyện như thế này, nên anh ta cũng không quan tâm gì mấy.
Có những chuyện chúng ta gặp nhiều rồi.
Cho dù không thích thì cũng phải đành chấp nhận nó mà thôi.
Mẹ Ninh không bị những chuyện như vậy làm ảnh hưởng.
Bà ấy lại đi mua sắm với Hứa Thanh Du, tiếp đó bà còn mua thêm hai bộ áo quần.
Lúc bà ấy thử áo quần thì bà rất chăm chú, nhìn bà ấy có vẻ rất vui vẻ.
Thực tình mà nói chuyện của Ninh Bang cũng thế mà kết thúc.
Dù sao người chết cũng đã chết, người còn sống thì vẫn phải sống.
Khi đi dạo và mua sắm thì thời gian trôi qua rất nhanh.
Thực ra Hứa Thanh Du không thích đi dạo và mua sắm cho mấy.
Vì cô thấy đi như vậy rất mệt.
Lúc này thì cô muốn ở nhà đắp chăn coi ti vi hơn, sau đó thì lướt điện thoại hoặc là chơi vài ba ván game.
Nhưng mà nghĩ đến việc muốn đưa mẹ Ninh đi chơi cho khuây khỏa nên cố cũng không còn cách nào khác.
Cô chỉ có thể làm như vậy mà thôi
Kết qua cô đã đánh giá thấp khả năng chiến đấu của mẹ Ninh.
Bà ấy đi mua từ sáng đến gần hết chiều, mẹ Ninh vẫn rất sung sức.
Hứa Thanh Du không đi nổi nữa, cô ấy liền nhìn mẹ Ninh, lộ ra vẻ mặt đáng thương, “Bác à, thật sự là con không đi nổi nữa, chân của con đau quá.”
Mẹ Ninh quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, bà ấy có vẻ hơi bất lực, “Sở trường của con gái không phải là đi mua sắm hay sao chứ.
Chúng ta mới đi được mấy chỗ lắm chứ.
Bác nói với con nhé lúc bác trẻ thì bác có thể đi mua sắm cả ngày không ngừng nghỉ được đó.
Đi đến buổi đêm cũng không thấy mệt đó.
“
Hứa Thanh Du bỗng nhớ đến Tần Niên.
Thói quen của Tần Niên cũng như thế này, cô ấy có thể mua sắm từ sáng đến tối.
Đến tối rồi mà cô ấy có rất khỏe, không mệt chút nào.
Nhưng Hứa Thanh Du lại đi không nổi.
Mẹ Ninh nhìn thấy bộ dạng của Hứa Thanh Du như vậy, bà chỉ có thể nói với cô ấy, “Vậy thì chúng ta về nhà trước đi.”
Lúc ngồi taxi về nhà, Hứa Thanh Du cảm giác cuối cũng thì bản thân mình đã được giải thoát rồi.
Đợi đên lúc bọn họ đến nhà, Hứa Thanh Du suýt nữa rớt nước mắt.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Cô ấy vẫn chưa cởi giày liền nhày vào ghế sô pha nằm nghỉ.
Đi như vậy gần một ngày rồi, không những là chân đau mà bắp chân cũng tê lên hết rồi.
Không ngờ mẹ Ninh cũng giống Tần Niên thật.
Đến bây giờ mà bà ấy cũng chưa mệt.
Bà ấy quay người đi vào phòng tắm, lấy mấy bộ áo quần mới mua và thay chúng vào.
Bà ấy từ nhà vệ sinh hỏi Hứa Thanh Du bà mang những bộ áo quần này có đẹp hay không.
Hứa Thanh Du suýt nữa cười ra thành tiếng.
Ngày qua mẹ Ninh còn hút thuốc của Ninh Tôn, bây giờ lại vui đến như vậy.
Quả nhiên nói phụ nữ lật mặt nhanh hơn lật sách.
Câu nói này đúng thật không sai chút nào.
Vẻ mặt hôm nay và ngày qua của mẹ Ninh khác nhau hoàn toàn, không có điểm nào là tương đồng cả.
Hứa Thanh Du đã không còn tâm trạng nào nhìn mẹ Ninh mặc bộ nào đẹp nữa.
Cô chỉ nhìn lướt qua, ngay cả bộ áo quần đó cụ thể như thế nào cô cũng chưa nhìn rõ mà chỉ ừ ử vài tiếng, “Đẹp lắm, đẹp lắm, đẹp vô cùng.
Bác mang cái gì cũng đẹp hết cả.
Sao mẹ Ninh không nghe ra được sự qua loa trong lời nói của Hứa Thanh Du chứ.
Vì vậy bà ấy chỉ hừ nhẹ một tiếng, “Bác biết con chỉ khen cho bác vui mà thôi.
Nhưng mà bác cũng biết bác mặc những bộ áo quần này cũng rất đẹp.”
Bà ấy quay hai vòng, sau đó lại nói: “Bác cũng thấy được những lời ủng hộ A Tôn ở trên mạng.
Vậy thì tiếp theo chắc là vào đoàn để quay phim được rồi đó.
Đến lúc đó bác phải có một trạng thái tốt nhất.
Bác nhật định phải trân trọng cơ hội này để có thể làm lại từ đầu.”
Hứa Thanh Du gật đầu vài cái, hai con mắt vẫn nhắm lại nhưng mà miệng lại nói: “Con tin tưởng bác sẽ thành công, nhất định sẽ làm được.”
Những bình luận liên quan đến mẹ Ninh cũng có chuyển biến.
Chắc là người nhà họ Ninh đã tìm người để giải quyết việc này.
Những bài đó đều nói năm đó mẹ Ninh và Ninh Bang ở bên nhau, hoàn toàn là do Ninh Bang đã lừa mẹ Ninh.
Đến lúc mà mẹ Ninh phát hiện ra sự thật thì bà ấy đã mang thai và không còn đường lui nào nữa.
Lúc đó đúng thật là Ninh Bang đợi vợ mình mất rồi mới cưới bà ấy.
Nhưng mà chắc là bà ấy rất đau lòng nên mới để đứa con lại cho Ninh Bang rồi bản thân mới rời đi.
Chuyện này phải nói như thế nào nhỉ.
Danh tiếng của nhà họ Ninh bị tụt xuống đến tận vực sâu.
Nhân lúc này có người đứng ra và tung những tin tức này ra.
Theo tâm lý của đại chúng thì chắc chắn ai cũng sẽ ủng hộ nhiều hơn là phản đối.
Đại chúng cũng không hoàn toàn cho mẹ Ninh.
Nhưng mà bà ấy đã phải trả cái giá quá đắt rồi, gần như cả cuộc đời của bà đã bị hủy hoại.
Những điều này cũng đã quá đủ với bà.
Hứa Thanh Du ngồi lại một chút.
Nhưng thực sự không chịu nổi nữa nên cô về phòng của mình ngủ một giấc.
Buổi chiều, Ninh Tôn gửi cho cô một tin nhắn, anh ta nói tối nay anh sẽ về nhà khá khuya.
Bởi vì tối nay bên chỗ nhà họ Ninh còn phải tính toán và sắp xếp một số chuyện nên sẽ về rất trễ.
Hứa Thanh Du cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.
Cô đã đoán được trước tối nay anh ấy sẽ bấn đến tốt.
Vì vậy cô chỉ dặn dò anh ấy chăm sóc tốt cho bản thân mình mà thôi.
Lúc gần tối, Hứa Thanh Du mới tỉnh dậy.
Mẹ Ninh đã chuẩn bị hết đồ ăn.
Hứa Thanh Du vừa mở cửa đi ra liền nghe thấy mẹ Ninh đang ở nhà bếp vừa chuẩn bị đồ vừa ngâm nga vài bài hát.
Chắc là bà ấy đã buông bỏ hết những phiền muộn đó rồi.
Chứ không phải chỉ tạm thời an ủi bản thân mình là phải nghĩ thoáng ra.
Sau khi hai người họ ăn cơm xong thì thời gian cũng không phải là trễ lắm.
Vì vậy hai người họ cũng nhau xuống lầu đi dạo.
Lúc này bên ngoài có rất nhiều người, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du chỉ đi một đoạn rồi dừng lại.
Mẹ Ninh quay đầu nhìn về phía công viên thể dục, sau đó bà ấy cười trêu chọc nói: “Không biết cái cậu A Trạch đó có ở trong đó không, con có muốn qua đó xem không?”
Hứa Thanh Du vội vàng nói: “Có cái gì đẹp mà xem hả bác.”
Mẹ Ninh cười với giọng điệu quỷ dị, “Người ta thích con đó.
Nếu con xuất hiện thì ngươi ta chắc chắn sẽ qua đây nói chuyện với con liền.”
Hứa Thanh Du lại vội vàng nói: “Bác đừng nói nhảm nhí nữa.
Anh ấy không thích con đâu.
Người ta có người yêu mà bác.”
Mẹ Ninh chắc chắn không tin câu nói này.
Nếu là một người đàn ông có người mình thích thì chắc chắn họ sẽ không ân cần với Hứa Thanh Du vậy đâu.
Nhưng mà mẹ Ninh cũng biết da mặt của Hứa Thanh Du rất mỏng, có một số lời nói chỉ cần hiểu qua loa thôi cũng được.
Hơn nữa bây giờ cô ấy và Ninh Tôn đang ở bên nhau, vậy nên không nên nói đùa quá chừng mực.
Bên chỗ công viên tập thể rất nhiều người nên Hứa Thanh Du và mẹ Ninh cũng không đến chỗ đó.
Bọn họ sợ lại gây ra phiền phức gì nữa thì rất cực.
Hai người đi ngang qua.
Sau đó đi được một đoạn, Hứa Thanh Du liền nghe thấy hình như là có người đang gọi cô ấy.
Đó là giọng của một cô gái.
Hơn nữa không ngờ cô ta còn biết tên của Hứa Thanh Du, rồi còn kêu cả tên cả họ vậy luôn.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh quay đầu nhìn lại phía sau.
Hứa Thanh Du thấy âm thanh này rất quen thuộc.
Quả nhiên, người gọi cô ấy chính là người cô gái thích A Trạch.
Cô ấy đang đứng cách ở chỗ cách chỗ mà Hứa Thanh Du đang đứng không xa.
Cô đang nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du.
Bây giờ trong ánh mắt của cô ta, có thể nói trong đó không có mấy địch ý nhưng cũng không thân thiện cho mấy.
Mẹ Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà nhìn vào Hứa Thanh Du, “Sao vậy, con cũng có bạn bè ở bên này nữa à?”
Đại đa số thời gian thì Hứa Thanh Du đều ở bên mẹ Ninh và Ninh Tôn.
Bà ấy chưa từng nghe qua Hứa Thanh Du còn có người quen hay bạn bè ở bên này cả.
Hơn nữa thoạt nhìn cô gái này, bà cảm giác rất quen thuộc..