Mẹ Ninh cũng không biết trong đầu Trang Lệ Nhã đang nghĩ cái gì.
Bà khịt mũi khinh thường, “Hoặc có thể là vì bà ta đã không vừa mắt bác từ lâu, muốn nhân cơ hội này tỏ rõ thái độ với bác.”
Lần trước Trang Lệ Nhã bị nhốt dưới tầng hầm ở nhà tổ nhà họ Ninh, trước khi cuộc gọi đó bị cúp ngang, có lẽ bà ta muốn mẹ Ninh giúp bà ta bỏ trốn.
Nhưng mẹ Ninh trực tiếp cúp điên thoại, mặc kệ bà ta.
Hơn nữa ân oán giữa Trang Lệ Nhã và Ninh Tôn, có lẽ lửa giận trong lòng bà ta khó mà dập tắt.
Chẳng qua là bà ta chắc chắn không dám gọi Ninh Tôn ra tính sổ, nghĩ tới nghĩ lui cũng có chỉ ở chỗ mẹ Ninh là dễ ra tay.
Có điều Trang Lệ Nhã đã tính sai rồi, mẹ Ninh khẽ cười một tiếng, “Thật ra bác mới là người không dễ chọc nhất.”
Ninh Tôn có thể sẽ bỏ qua cho bà ấy vì vốn dĩ anh không muốn chấp nhất với một người phụ nữ, nhưng mẹ Ninh sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy.
Vốn dĩ mẹ Ninh biết rằng trước đây bọn họ đối xử với Ninh Tôn không tốt, thế nên trong lòng bà đã tức giận sẵn, không ngờ được bản thân chưa đi tính sổ thì người ta đã tự tìm đến cửa.
Hứa Thanh Du suy nghĩ, sau đó xoay người đi lấy hòm thuốc, “Để con xử lý vết thương cho bác.”
Mẹ Ninh vén tóc lên, “Thật ra cũng không phải việc gì lớn, bác không cảm thấy đau, nếu như con không nói, có khi bác còn không nhận ra ấy chứ.”
Hứa Thanh Du khẽ ừ, “Chắc là bác kích động quá đấy, thế nên các giác quan của cơ thể mới không nhanh nhạy như vậy.”
Mẹ Ninh cười rộ cả lên, “Có lẽ vậy, bác nói cho con nghe này, tới giờ tâm trạng bác vẫn còn hưng phấn lắm, chỉ cần nhớ đến bộ dạng bà ta bị bác đề trên đất là trái tim này giống như đang nở hoa vậy.”
Hứa Thanh Du thở dài, “Về sau mà còn gặp chuyện như vậy, bác nhất định phải báo cho tụi con biết trước, ngàn lần vạn lần đừng để bị người khác bắt gặp.”
Lần này là do Trang Lệ Nhã bất cẩn, một thân một mình đến đây, nếu như bà ta có dẫn theo người khác, nhất định mẹ Ninh sẽ phải chịu thiệt thòi.
Mẹ Ninh gật đầu, “Chủ yếu là bác không nghĩ được nhiều như vậy, giọng điệu của bà ấy khi nói chuyện điện thoại cũng khá tốt, bác cho rằng bà ta thật sự muốn tâm sự với bác.”
Làm sao có thể ngờ đến kết quả này, đối phương ở trong điện thoại nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng thân thiện, thế mà đến lúc gặp mặt lại trở nên hung hãn như vậy.
Còn chưa nói được hai câu, bà ta đã động thủ.
Sao mẹ Ninh có thể nhẫn nhịn cho được.
Bà thừa lúc đối phương còn chưa kịp ra tay, bản thân đã giáng xuống một bạt tai trước.
Cho dù có làm gì đi nữa thì bà cũng muốn nắm thế chủ động.
Hứa Thanh Du xử lý vết thương ở phía sau tai cho bà xong rồi dùng băng keo cá nhân dán lại, sau đó giúp bà vén tóc che đi, “Nhìn như vậy thì không thấy rõ, chắc Ninh Tôn sẽ không phát hiện đâu.”
Hứa Thanh Du đóng hòm thuốc lại, “Con sắp nấu xong bữa sáng rồi, bác sửa soạn lại đi ạ, lát nữa ra ăn sáng.”
Mẹ Ninh nằm lên giường, “Bây giờ bác không muốn ăn cơm, bác cảm thấy no rồi.”
Hứa Thanh Du không nói lời nào, mang theo hòm thuốc rời khỏi phòng bà.
Sau khi cô nấu xong bữa sáng, việc đầu tiên cô làm đó chính là đi gọi Ninh Tôn dậy.
Ninh Tôn còn chưa tỉnh ngủ, lúc ngồi dậy mắt vẫn không mở lên nổi.
Hứa Thanh Du mím môi do dự một hồi, cảm thấy có lẽ không nên nói chuyện này cho anh biết.
Mọi chuyện là việc đã rồi, Ninh Tôn có biết cũng chẳng thay đổi được gì.
Điều đó sẽ chỉ làm anh càng thêm phiền lòng mà thôi.
Cho nên Hứa Thanh Du chỉ đơn giản gọi anh đi ra ăn sáng.
Mẹ Ninh đứng trước gương trong nhà vệ sinh nhìn trái nhìn phải một hồi.
Không có gì sơ hở.
Ninh Tôn vừa mới bước xuống giường thì Ninh Tú đã gọi đến.
Nói là ngày mai sẽ hoả táng Ninh Bang, sau đó trực tiếp hạ táng.
Ninh Tôn đáp được, chần chừ đôi chút rồi hỏi, “Bọn họ còn làm loạn không?”
Giọng nói của Ninh Tu khá lạnh nhạt, “Vẫn rất ngoan ngoãn.”
Như vậy thì tốt, trong lòng Ninh Tôn yên tâm hơn phần nào.
Lúc ăn cơm, đúng là Ninh Tôn có để ý đến mẹ Ninh, nhưng anh không nhận ra bà ấy có chỗ nào bất thường.
Chủ yếu là vì anh sợ tâm trạng của bà không tốt.
Nhưng nhìn hoài nhìn mãi, anh vẫn cảm thấy mẹ Ninh rất bình tĩnh, thế nên không nghĩ quá nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, Ninh Tôn lại đến nhà họ Ninh, hôm nay di thể của Ninh Bang sẽ được đưa đến nhà tang lễ, đợi ngày mai đến giờ sẽ trực tiếp hoá táng.
Có một vài thủ tục tuy rằng không cần anh ra mặt xử lý, nhưng vẫn cần anh có mặt.
Ninh Tôn suy nghĩ, muốn dẫn Hứa Thanh Du đi cùng mình.
Nếu như lúc diễn ra tang lễ mà Hứa Thanh Du không xuất hiện, nhất định báo chí sẽ lại đồn đoán lung tung.
Bây giờ để cô ra mặt sẽ tốt hơn.
Hứa Thanh Du không từ chối, trực tiếp đồng ý.
Mẹ Ninh không đợi Ninh Tôn nói gì đã lên tiếng, “Mẹ cảm thấy mẹ không cần phải đến, cho dù mẹ có đi hay không cũng sẽ thành mánh lới để báo chí viết bài, mẹ không thèm để tâm đến mấy việc đó đâu.”
Ninh Tôn cũng không chú trọng quá vào việc bà có đi hay không, “Không sao, mẹ không muốn đi thì đừng đi, bên phía truyền có thể hiểu cho mẹ mà.”
Đúng là giậu đổ bìm leo, lúc trước, khi mọi chuyện nổ ra, tất cả mọi người đều chỉ trích mẹ Ninh.
Bây giờ danh tiếng nhà họ Ninh trượt dốc, mọi người lại cảm thấy bà bị oan ức, bị một tên đàn ông tồi lừa gạt, thay bà bênh vực kẻ yếu.
Con người chính là như vậy, hết đời này đến đời khác vẫn giữ nguyên bản tính ấy.
Ninh Tôn dẫn Hứa Thanh Du đến nhà họ Ninh, bởi vì Hứa Thanh Du biết chuyện Trang Lệ Nhã và mẹ Ninh đánh nhau, thế nên đến khi cô tới nhà họ Ninh, việc đầu tiên mà cô làm là quan sát xem Trang Lệ Nhã có ở đây hay không.
Rốt cuộc thì lúc trên đường đưa di thể của Ninh Bang đến nhà tang lễ, cô mới nghe được Ninh Tú nói rằng Trang Lệ Nhã ngã bệnh, ở nhà không xuống nổi giường.
Hứa Thanh Du không biết liệu rằng Trang Lệ Nhã có phải là bị mẹ Ninh đánh cho một trận nên mới nằm liệt giường hay không.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Ninh Tú, xem ra anh ta cũng không biết chuyện mẹ Ninh và Trang Lệ Nhã hẹn gặp mặt.
Có vẻ như tâm trạng của Trang Lệ Nhã không thoải mái nên mới không muốn tiễn Ninh Bang đoạn đường cuối cùng.
Hứa Thanh Du mím môi, nếu như mọi người đã không biết, vậy thì cô cũng chẳng cần phải nói để làm gì.
Linh cữu được đưa đến nhà tang lễ, có một ít thủ tục cần phải có con trai cả xử lý, Hứa Thanh Du yên lặng đi theo Ninh Tôn suốt cả chặn đường.
Quả nhiên, có khá nhiều cánh nhà báo cũng đi theo đến nhà tang lễ, chụp tách tách bọn họ vài tấm.
Đám người đó thu thập đủ tư liệu để viết bài rồi thì cũng không ở lại lâu, trực tiếp rời đi.
Hứa Thanh Du thừa dịp không ai chú ý, âm thầm cảm khải, “Bi kịch của người khác lại là tư liệu viết báo cho bọn họ.”
Ninh Tôn đáp, “Chứ còn gì nữa, đôi khi anh hoài nghi, có phải thứ mà bọn họ chờ đợi chính là sự xui xẻo của người khác hay không?”
Ninh Tú làm thủ tục rất nhanh, trước sau chưa tới nửa tiếng.
Chờ mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, ba người đứng ở bãi đất trống trước cửa nhà tang lễ.
Cách đó không xa là khu hoả thiêu, có rất nhiều người vừa khóc vừa đốt tiền giấy cho người thân.
Ở nơi này, mỗi ngày đều phải chứng kiến vô vàn bi kịch, đủ loại tử biệt.
Không biết rằng những người làm việc ở đây khi đối mặt điều đó sẽ ra sao nhỉ?
Đây là điều mà Hứa Thanh Du không chịu nổi nhất.
Bởi vì từng trải qua, cho nên cô biết, cô không thể chịu nổi điều này.
Cô nắm lấy tay Ninh Tôn.
Khu hoả thiêu được chia thành nhiều khu dựa trên thứ tự mười hai con giáp.
Hứa Thanh Du nhỏ giọng thì thầm, “Ba em tuổi hổ, lúc ông ấy mất, ở nhà tang lễ cũng có rất nhiều người cầm tinh con hổ qua đời, khi đó muốn đốt đồ giấy cho người thân còn phải xếp hàng.”
Ninh Tôn sửng sốt, hoàn toàn không hề nghĩ đến Hứa Thanh Du sẽ nói như vậy.
Trước đây Hứa Thanh Du chưa từng chủ động đề cập đến chuyện trong nhà với Ninh Tôn, anh không ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Ninh Tôn siết chặt bàn tay Hứa Thanh Du, dùng sức một chút, lẳng lặng an ủi cô.
Hai người cùng nhau trải qua những sự việc tương tự, thấu hiểu cảm xúc lẫn nhau, cũng biết những lời an ủi ấy vô dụng đến mức nào.
Hứa Thanh Du nhìn về phía xa xa, “Thế gian trăm vẻ, em đã khóc đến mức chết đi sống lại, ấy vậy mà những cô dì chú bác thân thích kia lại có thể ngồi một bên vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ.”
Không biết bọn họ làm vậy là vì không thèm quan tâm hay là do suy nghĩ của bọn họ quá thoáng..