Khi Hứa Thanh Du trở lại phòng riêng, Ninh Tôn và Tống Kình Vũ đã thay đổi chủ đề nói chuyện.
Hai người ngừng nói về các dự án đầu tư và chuyển sang nói những chuyện trong giới giải trí.
Những chuyện trong giới giải trí thì Hứa Thanh Du có thể hiểu được.
Cô ngồi bên cạnh Ninh Tôn, cô gật đầu với Tống Kình Vũ trước.
Sau đó, cô ngồi nghe xem hai người họ đang nói gì.
Tống Kình Vũ cũng biết một số người trong ngành giải trí, anh ấy đã nói về những mối quan hệ mà anh ấy đã gặp trong chương trình trò chuyện trước đó.
Chỗ dựa của Tống Kình Vũ và Ninh Tôn khác nhau, nên cho dù Tống Kình Vũ có nói, Hứa Thanh Du cũng không nhận ra.
Nhưng dường như Ninh Tôn đã biết nên hai người bắt đầu nói về chương trình mà Tống Kình Vũ đang tham gia.
Hứa Thanh Du ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, nhưng kết quả đến lúc giữa chừng, Tống Kình Vũ lại quay đầu sang nói với Hứa Thanh Du: “Sau này cô Hứa cũng muốn vào giới giải trí à?”
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng xua tay, “Không, không, tôi không được, điều kiện như tôi thì không vào được chỗ nào đâu.
Sau này tôi chỉ muốn tìm một công việc phù hợp mà thôi.”
Tống Kình Vũ gật đầu, “Trước đây cô Hứa là chuyên ngành gì?”
Nói đến chuyên ngành của Hứa Thanh Du thì Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng, “Tôi học ngành thiết kế thời trang, nhưng sau khi ra trường chưa làm công việc liên quan đến lĩnh vực này, hiện tại rất khó tìm được việc làm trong lĩnh vực thời trang.
“
Hứa Thanh Du cũng thuận miệng nói là ngày qua mình mới tìm được một chỗ để học việc.
Cô có chút ngượng ngùng, “Những điều kiện mà họ đề ra tôi còn kém xa lắm”
Tống Kình Vũ suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Làm việc ở Đỉnh Phong sao?”
Đây là công ty mà ngày hôm qua Hứa Thanh Du đến để xin học việc, Hứa Thanh Du gật đầu, “Đúng vậy.
Chỗ này ở trong ngành cũng có tiếng lắm.
Tôi nghĩ tôi qua đó làm thì sẽ có nhiều thứ cần học.
Vậy nên ngày qua tôi đã đến đó và hỏi thứ.
Ai dè kết quả… “
Cô lắc đầu, “Thực ra nghĩ lại, yêu cầu của công ty lớn như vậy càng phải khắt khe hơn.
Tôi nghĩ tôi phải ở bên ngoài làm việc nhiều hơn để lấy kinh nghiệm.”
Vẻ mặt của Tống Kình Vũ rất bình tĩnh, “Ông chủ của công ty đó có chút quan hệ với tôi.
Tôi đã từng đi ăn cùng ông ấy.
Ông chủ đó cũng tốt tính, trong tay quả thực có một vài nhà thiết kế tên tuổi.
Nếu như thật sự có thể vào đó làm thì chắc chắn sẽ học được nhiều thứ hơn bên ngoài.
“
Hứa Thanh Du không nghĩ nhiều, chỉ nói phải.
Vẻ mặt của Ninh Tôn ngồi ở bên cạnh trở nên nghiêm túc hơn một chút, quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, “Không sao đâu.
Còn rất nhiều công ty tốt khác.
Chúng ta xem thử đi.
Nếu như không được thì em đi học lại, chúng ta đi học thêm nhiều hơn nữa.
Có rất nhiều con đường chứ không phải chỉ có được một con đường này thôi.
“
Hứa Thanh Du cười, “Vâng, vâng, em biết rồi.”
Sau khi nói nhiều như vậy thì chủ đề này đã kết thúc.
Chủ đề tiếp theo lại quay trở lại giới giải trí.
Hứa Thanh Du ngồi ăn một lát.
Bữa ăn này cũng sắp kết thúc rồi
Ninh Tôn và Tống Kình Vũ không uống bia rượu, nên bữa ăn này chỉ đơn giản và không kéo dài thêm.
Lần này lại là Tống Kình Vũ trả tiền.
Nói thật Hứa Thanh Du cũng có chút ngại.
Cô ấy luôn nói rằng sẽ mời Tống Kình vũ đi ăn, nhưng cuối cũng lần nào đi ăn cũng là người ta trả tiền..
Tống Kình Vũ không nghĩ như vậy, “Mọi người đi chơi trong khoảng thời gian lâu như vậy.
Bữa ăn này coi như là tiệc mừng trở lại vậy.”
Hứa Thanh Du lặp lại những gì đã nói trước đó, “Lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ mời ăn một bữa.”
Tống Kình Vũ gật đầu như trước, “Được được được, chúng ta hẹn lần sau.”
Bên ngoài nhà hàng đã tối, Tống Kình Vũ muốn lái xe đưa Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi về.
Nhưng Ninh Tôn không cần, anh ta nói muốn đi dạo với Hứa Thanh Du.
Hai người họ là người yêu nên khi ăn no xong đi dạo cũng là chuyện bình thường.
Tống Kình Vũ cũng không nói thêm chuyện gì khác, anh chỉ ra về trước.
Chờ Tống Kình Vũ lái xe đi, Ninh Tôn nắm tay Hứa Thanh Du đi về một hướng ven đường, “Em thật sự muốn trở thành một nhà thiết kế tập sự sao?”
Lúc này Hứa Thanh Du cũng do dự, không hạ quyết tâm được.
“Ngày mai em muốn đi đến công ty hỏi thử.
Lần này các bằng cấp và học lực em đều có đem theo, nếu như không được thì bỏ đi cũng được.”
Người như Hứa Thanh Du quả thật là trung lập.
Chỉ nỗ lực một xí thôi, không được thì bỏ..