Mẹ Ninh không nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn hơi bất ngờ, “Thái độ của bọn họ đối với con đột ngột thay đổi, có phải là vì sơ yếu lí lịch và tư lịch mà trường con tốt nghiệp quá hoàn mỹ hay không?”
Hứa Thanh Du ngại ngùng trả lời, thật ra sơ yếu lý lịch của cô không có quá gì đặc biệt, hơn nữa trường mà cô tốt nghiệp cũng không phải là trường có danh tiếng đứng nhất đứng nhì này nọ.
Nếu như người ta thật sự bị sơ yếu lí lịch và bằng tốt nghiệp của cô đáng gục, vậy thì có lẽ Hứa Thanh Du sẽ buồn cười chết mất.
Một công ty lớn như vậy, có ai lại không phải nhân tài, có khi cô lại còn kéo chân người khác ấy chứ.
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Thú thật thì con nguyện lòng tin tưởng bọn họ bị nhan sắc của con thuyết phục hơn.”
Mẹ Ninh ngồi ở bên cạnh nhịn không được cười rộ lên, “Được được được, con nói gì thì chính là cái đó.”
Bọn họ vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ, còn ở bên này, sắc mặt của Ninh Tôn vẫn luôn nghiêm nghị như cũ.
Cả hai người Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đều chẳng có ai quan tâm đến anh, cười cười đi đến bàn ăn, mọi người cùng nhau ngồi xuống dùng bữa.
Hôm nay Hứa Thanh Du làm vài món, chay mặn kết hợp, cả mùi vị hương sắc đều vẹn toàn.
Anh tài xế giúp bưng thức ăn lên bàn, vừa làm vừa nói, “Ôi mùi hương này, tôi chảy cả nước miếng rồi đây này.”
Không biết có phải là do anh ta cố ý khen cô không, nhưng quả thực tâm trạng của Hứa Thanh Du rất vui vẻ.
Ở trong tủ lạnh còn có rượu mơ, Hứa Thanh Du mở ra hai chai.
Anh tài xế còn phải lái xe nên không uống, vì vậy chỉ có Hứa Thanh Du, Ninh Tôn và mẹ Ninh, mỗi người uống một ít.
Trong bữa ăn, mọi người cùng nhau trò chuyện về những chuyện xảy ra gần đây ở công ty của anh tài xế.
Trước đây, khi anh ta kể những câu chuyện ấy, lúc nào cũng mang theo vẻ oán hận không dứt, ấy vậy mà anh ta hoàn toàn xem chuyện ấy như một câu chuyện cười.
Anh ta kể rằng, ban đầu chị Thái chỉ định anh làm việc cho một cô minh tinh mới nổi, rốt cuộc cô minh tinh ấy lại chê tài xế không đủ ân cần, không có tình người, thế nên không muốn anh làm việc với cô ta nữa.
Chị Thái cho rằng nữ minh tinh đa phần rất ra vẻ, thế nên đẩy anh ta qua cho một ngôi sao nam.
Ấy vậy mà, ở với nam ngôi sao này còn xảy ra nhiều chuyện hơn cả trước, bắt anh ta phải chạy đủ lại việc vặt, đã không còn đối đãi với anh ta như một tài xế mà quả thực là xem anh ta như một người hầu chuyên chức cho tên đó.
Nam minh tinh này cũng có trợ lý, nhưng bạn trợ lý này còn thảm hơn anh ta, mỗi ngày đều bị sai bảo, làm hết việc này đến việc khác.
Hứa Thanh Du biết hai vị minh tinh mà anh tài xế nhắc đến, trong lòng cô có hơi bất ngờ, bởi vì bình thường cô không cần phải xử lý công việc ở công ty thế nên cô mới chỉ gặp qua hai người đó được vài lần, vốn dĩ Hứa Thanh Du còn cho rằng bọn họ khá tốt, gặp ai cũng cười, không hề làm giá.
Hoá ra lại làm ra nhiều chuyện xấu như vậy.
Không khí của bữa cơm này rất tốt, mọi người đều vui vẻ cười đùa, hơn nữa hương vị của món ăn cũng không tồi, sau một bữa cơm có thế nhận ra tâm trạng của mọi người tương đối thoải mái.
Anh tài xế không ở lại đây quá lâu, anh ta nói vừa nãy ăn quá no, cho nên bây giờ muốn về nhà ngủ.
Thế là Hứa Thanh Du và Ninh Tôn tiễn anh ta ra đến cửa thang máy, đợi anh ta đi xuống, sau đó mới xoay người trở về nhà.
Mẹ Ninh uống một chút rượu, bà dựa người vào sô pha, có phần mơ hồ.
Thật ra khuôn mặt của Hứa Thanh Du cũng đã đỏ bừng, nhưng cô uống ít hơn, thế nên không cảm thấy choáng váng.
Hứa Thanh Du đi vào phòng bếp đun một ít nước nóng, sau đó mang một ly đến cho mẹ Ninh, “Bác có muốn đi nghỉ một lát không ạ?”
Mẹ Ninh xua tay, mượn sức sô pha đứng lên, “Bác phải về nhà, về nhà ngủ một giấc.”
Tuy rằng mẹ Ninh uống không ít, nhưng chưa say đến mức quên trời quên đất, bà đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sửa sang lại vẻ bề ngoài của mình, sau đó mới nói lời chào tạm biệt với Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.
Cùng nhau ở trong một khu chung cư, khoảng cách giữa hai nhà cũng không xa nhau mấy, thế nên Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không tự mình đưa bà về.
Đợi đến khi mẹ Ninh đi mất, Ninh Tôn mới đi đến ôm lấy Hứa Thanh Du từ phía sau, trong hơi thở vương vấn hương rượu, anh vùi đầu vào cổ của Hứa Thanh Du, muốn hôn cô.
Hứa Thanh Du bị anh làm cho ngứa ngáy, cô vặn người bỏ trốn, “Buông tay ra, nhột quá.”
Ngược lại, Ninh Tôn lại càng ôm chặt cô hơn, có điều anh không hôn cô nữa mà tựa cằm trên vai cô, mở miệng hỏi, “Em thật sự muốn đi làm ư?”
Hứa Thanh Du cảm thấy hơi bất ngờ khi nghe Ninh Tôn hỏi như vậy, cô quay đầu nhìn anh, đáp, “Anh không muốn em đi làm sao?”
Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là Ninh Tôn sẽ không ngăn cản cô, anh hơi dừng lại một chút rồi mới trả lời, “Không có, chỉ là hơi luyến tiếc em thôi.”
Hứa Thanh Du bật cười thành tiếng, “Đâu phải em đi làm là sẽ đến công ty rồi không trở về luôn đâu, nếu như sau khi anh hoàn thành cảnh quay và trở về nhà, chúng ta vẫn có thể gặp nhau.”
Ninh Tôn khẽ ừ, thật ra trong lòng anh vẫn còn vướng bận một vài chuyện khác, nhưng anh không nói ra.
Ninh Tôn không nói, vậy thì nhất định Hứa Thanh Du cũng sẽ không biết, cô chỉ tưởng rằng anh cảm thấy không quen khi cô và anh phải tách ra mà thôi.
Dù sao thì từ lúc cô làm trợ lý cho Ninh Tôn đến bây giờ, hầu như bọn họ chưa từng rời xa nhau, duy chỉ có một lần đó chính là khi hai người cãi nhau, cô tự mình chạy về nhà.
Ninh Tôn cảm thấy không quen là chuyện bình thường, bởi vì ngay cả Hứa Thanh Du cũng cảm thấy không quen với điều đó.
Hứa Thanh Du quay đầu lại ôm lấy Ninh Tôn, “Em phải là người lo lắng mới đúng, trong đoàn phim của anh có một nữ minh tinh xinh đẹp như vậy, sợ rằng lúc em không có mặt anh lại làm ra chuyện bậy bạ ấy chứ.”
Ninh Tôn cúi đầu, khẽ khàng hôn lên trán Hứa Thanh Du, “Yên tâm đi, anh không dám làm vậy đâu.”
Hứa Thanh Du ngay lập tức hiểu được lời nói của anh có ý gì, tuy rằng Ninh Tôn đã đủ nổi tiếng rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người đang chực chờ để hạ bệ anh xuống.
Nếu như sau này hai người bọn họ chia tay, Hứa Thanh Du có thể tưởng tượng ra được, mặc kệ là bởi vì sao, cho dù lý do chia tay có bình thường đến mức nào đi nữa, thì chắc chắn Ninh Tôn sẽ lại phải chịu một đợt chỉ trích.
Có lẽ ý của Ninh Tôn là vậy, nếu như anh dám ra ngoài làm bậy, vậy thì một khi bị phát hiện, anh sẽ không có cách nào để xoay người.
Khoé miệng của Hứa Thanh Du khẽ nhướng lên, cô ừ một tiếng.
Đầu tiên, Ninh Tôn hôn lên trán của cô, sau đó bờ môi chậm rãi di dời xuống dưới, hôn lên đầu mũi của cô, cuối cùng là khoé miệng.
Tuy rằng Hứa Thanh Du không thích mùi rượu ở trên người Ninh Tôn, nhưng cuối cùng cô vẫn nhón người lên đáp trả nụ hôn của anh.
Hai người quấn quýt lấy nhau đi vào trong phòng.
Rượu là một thứ tốt, không những có thể giúp con người ta giải sầu, mà còn có thể giúp bọn họ lấy được can đảm.
Trước đây Hứa Thanh Du chưa từng buông thả ở trên giường như vậy, dù sao thì đầu óc có hơi choáng váng, thế nên lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, không cảm thấy thẹn thùng như bao lần.
Ninh Tôn rất thích bộ dáng này của Hứa Thanh Du, không ngượng ngùng xoắn xít, muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hai người lăn lộn một hồi sau đó mới ngừng lại, dựa vào cồn ngủ thiếp đi.
Khi một lần nữa tỉnh lại, Ninh Tôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Ninh Tú gọi đến.
Ninh Tôn híp mắt cầm lấy điện thoại, sau đó chấp nhận cuộc gọi.
Giọng điệu của Ninh Tú ở đầu dây bên kia tương đối mệt mỏi, trước tiên anh ta hỏi Ninh Tôn đang làm gì.
Ninh Tôn trả lời đầy sâu xa, “Trưa nay có uống chút rượu, bây giờ đang ngủ.”
Ninh Tú trả lời một cách vô cùng hâm mộ, “Thật là thoải mái, khiến tôi ghen tị quá đi mất.”
Ninh Tôn khẽ cười đáp, “Ai cũng có nỗi khổ riêng, có chuyện gì vậy? Gọi điện thoại đến là vì có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?”
Ninh Tú chậm rãi thở dài một hơi, “Tôi đã gửi nội dung bản di chúc cho cậu, cậu nhớ xem qua một chút, trong khoảng thời gian này, tài sản sẽ được phân chia lại, có lẽ cậu không có nhiều thời gian đâu đúng không, cậu có thể thuê một luật sư đến đây bàn chuyện với tôi cũng được.”
Ninh Tôn nhàn nhã ngồi dậy, dựa vào đầu giường, “Tôi không vội như vậy, anh rất vội sao?”
Trong giọng điệu của Ninh Tú mang theo ý cười, “Cả hai chúng ta đều không vội, nhưng có người vội.”
Người mà Ninh Tú nhắc đến, Ninh Tôn biết là ai..