Ninh Tôn suy nghĩ liền hỏi: “Thời điểm công bố di chúc bên đó có ồn ào gì không?”
Ninh Tú vừa nghe anh nói điều này lại vui vẻ: “Sao có thể không ồn ào được, luật sư thiếu chút nữa còn bị đánh đấy.”
Trang Lệ Nhã không tin tưởng di chúc mà luật sư giữ gìn, còn nói luật sư và Ninh Tú cùng một giuộc với nhau, bóp méo nội dung của di chúc.
Nói đến chỗ kích động liền không khống chế được bản thân, trực tiếp nhào đến, muốn ra tay.
May mà lúc đó quản gia đang ở bên cạnh ngăn lại.
Ninh Tôn nghe xong còn có hơi bất ngờ.
Anh cho rằng về chuyện di chúc, mấy thứ làm nền trước đó đã nhiều lắm rồi, Trang Lệ Nhã hẳn là đã nghĩ tới kết quả như thế này.
Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, cho nên mặc dù không tiếp thu được cũng có thể bình tĩnh một chút.
Kết quả đúng là làm anh không nghĩ đến, Trang Lệ Nhã vẫn là Trang Lệ Nhã.
Thật sự là một tí cũng không có tiến bộ.
Giọng nói của Ninh Tôn mang theo một chút bất đắc dĩ: “Ông già chắc là sẽ để lại cho bà ta một số thứ chứ, cũng không thể nào cái gì cũng không cho được.”
Dù sao đã ở bên Ninh Bang nhiều năm như vậy, thật sự cái gì cũng không cho, mặt mũi của chính mình cũng không được dễ nhìn cho lắm.
Ninh Tú ừ một tiếng: “Chia cho bà ta một số tiền, tuy không nhiều lắm, nhưng đủ để cho bà ta nửa đời sau không cần phải lo cơm áo.”
Ninh Tôn gật gật đầu, sau đó lại hỏi một câu: “Ninh Tiêu thì sao? Để lại cho Ninh Tiêu gì vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Ninh Tú liền thở dài.
Ninh Bang để lại tiền cho Trang Lệ Nhã, nhưng đối với Ninh Tiêu, ông lại chẳng hề quan tâm đến, cái gì cũng chẳng để lại cho cậu ta.
Ninh Tiêu không giống Trang Lệ Nhã.
Trừ bỏ quan hệ vợ chồng, Trang Lệ Nhã đối với Ninh Bang mà nói chỉ là một người xa lạ, nhưng Ninh Tiêu dù như thế nào cũng là con trai của ông ta.
Cho nên nói ông không thể quá tuyệt tình với Trang Lê Nhã, dễ dàng rơi vào miệng lưỡi của người đời, nhưng đối với Ninh Tiêu thì có thể.
Ông già đối xử ác độc với con trai, bên ngoài cũng chỉ có thể nói Ninh Bang quá thất vọng đối với Ninh Tiêu, cho nên một chút tiền cũng không để lại cho cậu ta.
Ninh Tôn chờ Ninh Tú nói xong, mới nhíu mày: “Lại có thể như thế này, có thể thấy cuối cùng ông già thật sự rất thất vọng với Ninh Tiêu.”
Ninh Tú nói câu đúng vậy, sau đó lại bảo: “Trong di chúc trước đây hình như có để lại một vài thứ cho Ninh Tiêu.
Tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để cho cậu ta sau này sinh sống.
Tôi cảm thấy sau này mới sửa lại phân chia di chúc, hẳn là có liên quan đến chuyện cậu ta đứng ra bôi nhọ cậu.”
Trường hợp như vậy, ban đầu nhà họ Ninh nên nhất trí với bên ngoài, nhưng Ninh Tiêu lại hết lần này tới lần khác không đè nén được tính tình, nhảy ra không ngừng bôi nhọ Ninh Tôn.
Thế cho nên bên ngoài đối với mấy chuyện của nhà họ Ninh càng bàn tán nhiều thêm, mãi không kết thúc.
Thời gian đó ông cụ đang nằm viện, Ninh Tiêu căn bản lại không đến bệnh viện thăm hỏi.
Ban đầu Ninh Bang đã có một vài ý kiến đối với cậu ta, thêm việc như vậy, Ninh Bang có thể không chịu đựng được nữa, trực tiếp xóa Ninh Tiêu ra khỏi danh sách thừa kế tài sản.
Ninh Tôn không hỏi Ninh Bang để lại cho anh cái gì.
Anh chỉ hỏi han Ninh Tú vài câu, nói đến lúc đó tìm luật sư trao đổi cùng với Ninh Tú.
Ninh Tôn nói công việc của anh ở đây đã sắp xếp, có thể trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể rút ra được thời gian.
Ninh Tú cũng hiểu cho anh.
Công việc trước đó của Ninh Tôn gặp trở ngại, chắc chắn là tồn đọng lại rất nhiều, bây giờ đi vào quỹ đạo đương nhiên là phải bận bịu rồi.
Mọi người cũng đã trưởng thành rồi.
Mỗi ngày trong cuộc sống đầy rẫy đủ loại chuyện phiền toái, không nói đến Ninh Tôn, bản thân anh cũng như vậy.
Cho nên anh nói không việc gì, đến lúc đó chờ luật sư của Ninh Tôn tới đây.
Hai người cũng đã nói dông dài nhiều như vậy rồi, sau đó liền cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du đã tỉnh dậy, nhưng không mở mắt.
Cô co lại trong lồng ngực của Ninh Tôn: “Sao vậy? Trong điện thoại nói gì thế?”
Ninh Tôn mở miệng: “Nói chuyện di chúc, bảo anh tìm luật sư tới đó tiếp nhận.”
Hứa Thanh Du chầm chậm mở mắt, nhìn ra cô vẫn còn có hơi mệt mỏi: “Có nói nội dung của di chúc là gì không?”
“Trong điện thoại không nói, anh ấy nói sẽ gửi nội dung di chúc cho anh.” Ninh Tôn vừa nói câu này xong, điện thoại ở bên cạnh liền rung lên.
Có thể biết được, hẳn là Ninh Tú gửi tin nhắn đến rồi.
Ninh Tôn mở điện thoại ra xem, xác thực là Ninh Tú gửi đến nội dung bản di chúc.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó Hứa Thanh Du đưa tay cầm lấy điện thoại.
Cô chậm rãi ngồi dậy, xem xong đặt điện thoại xuống: “Ông cụ cũng là người thông minh.”
Ninh Tôn bật cười: “Hồ đồ cả một đời rồi, thời điểm cuối cùng thông minh thì có tác dụng gì?”
Người được lợi lớn nhất trong di chúc là Ninh Tú, cổ phần công ty đều để lại cho Ninh Tú, sau đó còn có nhà tổ.
Còn lại một số tài sản cố định phân cho Ninh Tôn.
Những tài sản cố định này tuy rằng cũng không phải đặc biệt có giá trị, nhưng những khoản lung tung cũng không hề nhỏ.
Sau đó chỉ là một số vốn lưu động, để lại cho Trang Lệ Nhã và Ninh Tương.
Về Phần Ninh Tiêu, thật sự là cái gì cũng không có.
Hứa Thanh Du chẹp miệng: “Không biết thời điểm cuối cùng ông cụ nghĩ đến cái gì, mới có thể đưa ra quyết định như thế này.”
Ninh Tôn cũng mặc kệ ông nghĩ đến cái gì, người chết như đèn tắt, bây giờ lại đi suy nghĩ chuyện của Ninh Bang cũng chẳng có ý nghĩa.
Anh xoay người ôm lấy thắt lưng của Hứa Thanh Du, mặt dán lên bờ vai của cô: “Không biết truyền thông đã nhận được tin tức hay chưa? Nếu như truyền thông không kiêng nể gì đưa tin, Trang Lệ Nhã có thể liền không thể ổn định được.”
Chuyện di chúc đối với Trang Lệ Nhã mà nói hẳn là một đả kích vô cùng lớn, Nếu như truyền thông không kiêng nể gì thêm mắm thêm muối đưa tin, không biết bà ta có thể làm ra chuyện gì nữa.
Hôm nay còn dám xông lên đánh luật sư, bà ta lại làm ra chuyện gì cũng không có gì lạ.
Hứa Thanh Du lắc lắc đầu, giơ tay vuốt tóc của Ninh Tôn: “Nhân quả tuần hoàn đi.
Trước đây bà ta hung hăng càn quấy như vậy.
Bây giờ như thế cũng coi như là báo ứng.”
Cho nên luôn nói làm người nên giữ lại một đường lui, bởi vì không biết chừng lúc nào đó người khác sẽ lật người đứng dậy.
Bây giờ Hứa Thanh Du cũng không ngủ được, liền dựa vào giường, Ninh Tôn lại ôm cô trong lòng vô cùng an ổn, trong chốc lát liền ngủ mất.
Hứa Thanh Du chờ đến khi Ninh Tôn ngủ say, mới nhẹ nhàng xuống giường, theo đó trước khi ra khỏi phòng, ra ban công đứng một lúc, rồi sau đó mới thay giày xuống dưới tầng đi bộ trong khu chung cư.
Cuối cùng cô dừng lại bên cạnh một chiếc ghế dài, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho mẹ Hứa.
Mẹ Hứa nhận điện thoại rất nhanh, nhưng trong điện thoại truyền đến những tiếng lốp cốp, rõ ràng là đang đánh mạt chược.
Hứa Thanh Du hít sâu một hơi: “Nếu mẹ đang bận, thế thì thôi vậy.”
Vốn cô bởi vì chuyện của Ninh Bang mà nghĩ đến ba mẹ mình, trong lòng không dễ chịu, vì thế hiếm khi muốn gọi điện thoại cho mẹ Hứa nói chuyện vài ba câu.
Kết quả tiếng đánh mạt chược bên đó đã xóa sạch hết tất cả nhiệt tình của cô.
Đã quá hối hận rồi, cuộc điện thoại này vốn không nên gọi.
Mẹ Ninh à à mấy tiếng: “Vậy chờ một lát, mẹ chơi xong rồi gọi lại cho con.”
“Không cần đâu, bản thân con cũng không có chuyện gì, mẹ chơi đi.” Nói xong Hứa Thanh Du trực tiếp cúp điện thoại.
Cũng không thể nói rõ ràng cái gì, có thất vọng hay không, Mẹ Hứa ở trong nhà không có việc gì làm, phần lớn thời gian cũng chỉ là ngồi ở trong quán mạt chược.
Cô ít nhiều cũng đã dự đoán được..