Ninh Tôn cũng nhìn thấy Nam Nhạc.
Vẻ mặt anh hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Nam Nhạc trò chuyện với đạo diễn vài câu, vừa quay đầu lại thì thấy ngay Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.
Lúc đối mặt với hai người họ, biểu cảm trên gương mặt cô ta vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, thậm chí cô ta còn gật đầu chào hỏi Ninh Tôn: “chụp hình xong rồi đấy à?”
Người xung quanh lập tức đi chậm lại, quay đầu nhìn về phía mấy người bọn họ.
Vụ bê bối trên mạng lần trước diễn ra nghiêm trọng như vậy, hiển nhiên những người như bọn họ cũng biết rõ.
Ánh mắt của những người nhìn vế phía ba người bọn họ đều mang ý đồ không giống nhau.
Ninh Tôn gật đầu với cô ta: “ừ, xong rồi.
Sao cô lại đến đây?”
Giọng điệu Nam Nhạc có chút vui: “ tôi đến đây để gặp một người bạn.”
Nói xong cô ta dời ánh mắt lên người Hứa Thanh Du, cảm xúc trên gương mặt cô càng thêm dịu dàng: “cô Hứa, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
Hứa Thanh Du biết, những tình huống như thế này mọi người đều phải diễn thật tốt.
Dù sao vụ bê bối kia vẫn chưa qua được bao lâu, hiện giờ có lẽ những người kia đều đang đứng để xem xem bọn họ sẽ diễn ra trò cười gì.
Vậy nên Hứa Thanh Du cũng mỉm cười: “trùng hợp quá nhỉ, cô Nam.”
Vị đạo diễn bên cạnh quay lại đứng đối diện với Nam Nhạc và nói: “thì ra mọi người đều là bạn của nhau à.”
Nam Nhạc đáp lại người này “đúng vậy.”, sau đó tựa như có hơi mất kiên nhẫn, “Trước đây chỉ là cuộc gặp gỡ của những người bạn thân thiết bình thường thôi.
Ai biết đâu được lại bị một số người hiểu theo một diễn biến khác cơ chứ.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Ninh Tôn: “khi nào rảnh cúng ta cùng ăn bữa cơm.
Lần trước trò chuyện với dì tôi thấy vui lắm.
Tôi mong rằng chúng ta có thể gặp lại nhau vào một ngày nào đó.”
Cô ta đã nói như vậy rồi, Ninh Tôn cũng nên để cái thang cho cô bước xuống, nên anh đành gật đầu: “được thôi, khi nào rảnh liên lạc với nhau nhé.”
Nói xong, Ninh Tôn dẫn theo Hứa Thanh Du chào tạm biệt bọn họ, hai người bước ra khỏi khu chụp hình.
Lên xe rồi Ninh Tôn mới mờ lời: “cô ta đến đây làm gì nhỉ?”
Câu hỏi này ngoài Nam Nhạc ra thì không ai có thể biết được đáp án.
Bác tài xế khởi động xe rồi từ từ lái chiếc xe ra khỏi nơi này.
Sau đó Hứa Thanh Du nói: “khi nãy cô ấy gặp đạo diễn thực hiện, chẳng biết hai người họ nói gì với nhau mà phải gặp riêng như thế.”
Ninh Tôn chẳng bận tâm những gì mà họ nói với nhau.
Dù sao chương trình này chỉ cần tham gia một lần thôi đã đủ rồi.
Sau này có hợp tác nữa hay không anh không quan tâm.
Anh ngả người dựa lên ghế rồi khởi động hai vai, “cô ta quen biết khá nhiều người đấy chứ.
Anh còn tưởng trong giới này không ai thích khẩu khí của cô ta.”
Dù sao trước đây trên các mặt báo anh chưa từng thấy Nam Nhạc tương tác với ai bao giờ.
Phần lớn toàn là cô ta làm một vài hoạt động tuyên truyền giúp các toà soạn báo, hơn nữa khi Nam Nhạc xảy ra chuyện, người trong giới không một ai chịu đứng ra nói đỡ cho cô ta nửa lời.
Vì vậy anh vẫn luôn cho rằng tính tình của Nam Nhạc quá tệ.
Nhưng hôm nay khi thấy đạo diễn thực hiện nói chuyện với cô ta, cả thái độ lẫn giọng điệu đều vô cùng tốt.
Ninh Tôn cho rằng có lẽ trước đây anh đã suy nghĩ quá ít.
Những người này toàn giấu nghề là giỏi.
Nam Nhạc có thể nắm trong tay nhiều tài nguyên đẳng cấp đến vậy, sao có thể không có người giúp đỡ cô ta cơ chứ.
Hứa Thanh Du dựa lên Ninh Tôn: “em còn tưởng người ta đến để tìm anh cơ.”
Ninh Tôn quay lại nhìn Hứa Thanh Du, sau đó anh bật cười: “anh còn không biết cô ta đến đây mà, em đừng có mà nghĩ vớ va vớ vẩn.”
Bác tài xế nhìn hai người qua gương chiếu hậu trong xe, sau đó nói: “chậc chậc chậc, không phải chứ, tiểu Du ghen với Nam Nhạc cơ à.”
Hứa Thanh Du lập tức lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng trước mặt Ninh Tôn.
Nhưng trước mặt bác tài xế, cô không thể cúi gằm mặt xuống được.
Thế là cô đành mở lời: “cũng không hẳn là ghen, đùa thôi mà.
Tại vì cháu cũng biết hai người họ chẳng có gì cả.”
Bác tài xế không nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu mà không nói gì.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn trở về nhà nhưng không tiến thẳng vào khu dân cư.
Đồ trong tủ lạnh không còn nhiều, nên hai người ghé siêu thị trước.
Tuy Ninh Tôn đã đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng vừa bước vào đã có người nhận ra anh.
Hứa Thanh Du chỉ đeo khẩu trang, không trang bị quá kĩ, nên sau khi có người nhận ra cô cũng không trốn tránh.
Chắc là vì hôm nay bị Nam Nhạc kích thích nên cô cảm thấy bây giờ có xuất hiện ở ngoài đường nhiều hơn cũng chẳng làm sao đâu.
Ninh Tôn cũng mặc kệ ánh mắt người khác, đẩy xe đẩy đưa Hứa Thanh Du đi xung quanh.
Hai người mua khá nhiều đồ, nhìn là biết đồ dùng gia đình.
Trước đây Hứa Thanh không muốn cùng Ninh Tôn ra ngoài và xuất hiện dưới ánh mắt của nhiều người như vậy.
Thế nhưng hôm nay cô cảm thấy cảm giác này cũng khá tuyệt.
Tâm trạng cô cũng có những thay đổi đáng kể.
Có thể cô đã quen với vai diễn của mình hơn rồi.
Đi siêu thi tốn mất một khoảng thời gian.
Sau đó hai người mới trở về nhà.
Hứa Thanh Du đi nấu cơm.
Cô chưa làm cơm xong, bài báo đưa tin về việc Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi siêu thị đã được đăng lên.
Cũng chẳng biết mấy người này làm cái gì mà suốt ngày chỉ biết soi người khác.
Ninh Tôn nhìn thấy tin tức về hai người họ thì đưa qua cho Hứa Thanh Du đọc.
Hứa Thanh Du nhìn bài báo một lúc rồi vẩn cơ suy nghĩ không biết Nam Nhạc có nhìn thấy bài báo này chưa.
Trong bài báo có đang một vài tấm hình chụp cô và Ninh Tôn cùng nhau lượn siêu thị, hai người dính sát vào nhau, chọn thực phẩm trong khu thuỷ hải sản.
Bức ảnh thể hiện rõ sự thân mật giữa hai người họ.
Trong đó còn có một tấm Ninh Tôn xoa đầu Hứa Thanh Du, trông cực kỳ yêu chiều cô.
Hứa Thanh Du không nhớ rằng khi đó Ninh Tôn có làm động tác này.
Xem ra mấy tên nhà báo này tuy rằng suốt ngày đưa tin lá cải, nhưng đôi lúc cũng có ích phết.
Dù sao Hứa Thanh Du cũng thích những tấm hình này.
Hứa Thanh Du mỉm cười, tiếp túc nấu ăn: “Chưa gì mà báo đã đăng lên rồi.
Anh nói thử xem bọn họ có đứng trực sẵn trước cửa nhà chúng ta.
Mỗi ngày đều ở đó, tìm thời cơ mà đăng một số tin tức về anh không?”
Ninh Tôn chép miệng: “không hẳn đâu.
Chắc là vì dạo gần đây có nhiều tin tức liên quan đến nhà họ Ninh nên bọn họ muốn tìm chút tin giật gân ấy mà.”
Lúc này Hứa Thanh Du mới nhớ ra, đúng là nội dung di chúc của Ninh Bang chỉ mới vừa được công bố ra ngoài, vẫn đang là đề tài được bàn luận trên mạng.
Hiện giờ Ninh Tôn có sức ảnh hưởng cao, nên giới truyền thông muốn thu thập thêm nhiều thông tin về Ninh Tôn cũng là điều dễ hiểu thôi.
Ninh Tôn vẫn đang ngồi trong phòng bếp, đợi Hứa Thanh Du làm xong một món ăn, sau đó hai người đến bên bàn ăn.
Bát đũa vừa mới chuẩn bị xong, còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại của Ninh Tôn chợt vang lên.
Bình thường Ninh Tôn không có nhiều bạn nên anh cảm thấy khá bất ngờ khi có người gọi cho anh.
Khi cầm điện thoại ra, Ninh Tôn nói: “Chắc lại là Ninh Tú, anh ta chẳng có ai để nói chuyện hay sao mà cứ tìm anh mãi.”
Nhưng lúc nhìn lên màn hình điện thoại mới nhận ra không phải Ninh Tú mà là Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu không khác gì trò cười trong di chúc của Ninh Bang.
Lúc báo chí đưa tin về bản di chúc cũng không chịu buông tha cho cậu ta.
Không chỉ vì cười cợt cậu ta không nhận được phần tài sản của Ninh Bang, mà còn vì những chuyện trước đây mà cậu ta làm đều bị lật tẩy.
Không một ai có thể đồng tình và tha thứ cho cậu ta, bọn họ đều nói cậu ta bị như vậy là đáng đời.
Trang Lệ Nhã và hai người con của bà ta bị chế giễu rất nặng nề.
Hứa Thanh Du không muốn bình luận về những chuyện như vậy.
Nhưng ít nhiều gì cô cũng cảm thấy thật ra trong chuyện này, Ninh Tiêu không nên phải gánh nhiều tội danh đến vậy.
Dù sao mọi vấn đề cũng đến từ Trang Lệ Nhã.
Đạo đức và tính cách của một người trưởng thành luôn ảnh hưởng trực tiếp từ sự giáo dục và quan tâm từ khi họ còn bé.
Trang Lệ Nhã không trao cho họ sự giáo dục tốt nhất nên mới dẫn đến Ninh Tiêu của ngày hôm nay.
Ninh Tôn hơi do dự, anh không muốn nhận cuộc gọi này, anh và Ninh Tiêu chẳng có gì hay ho để nói với nhau cả.
Hứa Thanh Du nhận ra ý của Ninh Tôn, nên cô nói: “không muốn nhận thì đừng nhận nữa, dù sao mọi người đều lộ bộ mặt thật của mình rồi, chẳng có gì phải xấu hổ cả anh à.”
Ninh Tôn thấy cô nói vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúp máy.
Ai ngờ đâu điện thoại vừa mới cúp chưa bao lâu đã reo lại lần nữa.
Lần này vẫn là Ninh Tiêu..