Ninh Tiêu đã kiên trì như vậy, có lẽ có việc quan trọng muốn nói với Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn cầm lấy di động, nhíu mày lại.
Cũng có thể vì muốn chống đối với phía bên kia một chút nên anh ta lại lần nữa cúp điện thoại, sau đó quả nhiên như trong dự đoán, chỉ sau vài giây, tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.
Vẫn là Ninh Tiêu.
Đến lần thứ ba, Ninh Tôn đang chuẩn bị bắt máy, lấy tính nết càng không được càng muốn làm của Ninh Tiêu, nếu anh vẫn luôn tắt máy thì đoán chừng bên kia vẫn cứ tiếp tục gọi tới.
Kết quả Hứa Thanh Du đã nhanh hơn một bước, cầm lấy điện thoại của Ninh Tôn: “Để em nghe giúp anh.”
Ninh Tôn không ngăn cản cô, cũng ngầm đồng ý.
Hứa Thanh Du nhận điện thoại, không đợi bên kia nói chuyện, cô đã lên tiếng trước: “Alo, xin chào.”
Bên kia chỉ vừa nói được một chữ “Ninh” thì ngay lập tức đã dừng lại sau khi nghe thấy giọng nói của Hứa Thanh Du, những lời nói sau đó cũng không nói ra được.
Hứa Thanh Du chỉ vờ như không nghe thấy gì, lại hỏi: “Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây mới lên tiếng: “Ninh Tôn đâu?”
Giọng điệu của Hứa Thanh Du không phải rất tốt: “Anh là ai vậy? Anh ấy đang có việc bận, nếu anh có việc quan trọng thì cứ nói trước với tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy sau.”
Ninh Tiêu cũng không biết Ninh Tôn đang bận thật hay chỉ vì không muốn nói chuyện với anh ta, anh ta chần chừ nói: “Vậy đợi một chút nữa, khi anh ấy xong việc, cô nói với anh ấy gọi lại cho tôi, tôi có chuyện cần tìm anh ấy.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng xem như đã đồng ý với anh ta.
Khi chuẩn bị tắt máy, Hứa Thanh Du nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ ở bên phía Ninh Tiêu, có lẽ người phụ nữ muốn hỏi Ninh Tiêu có chuyện gì, có điều Ninh Tôn tắt máy hơi nhanh, người phụ nữ chỉ thốt ra một từ đơn âm tiết.
Vì thế trong chốc lát Hứa Thanh Du cũng không có cách nào phân biệt được, người bên đó có phải là Trang Lệ Nhã hay không.
Hứa Thanh Du trả di động lại cho Ninh Tôn: “Nghe giọng điệu của anh ta hình như thật sự có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh.”
Ninh Tôn hơi cười, hừ một tiếng: “Đối với bọn họ, chuyện quan trọng chắc cũng chỉ liên quan đến tiền.”
Việc tranh chấp di chúc vẫn chưa xong, đoán chừng bên đó vẫn sẽ kiếm chuyện quanh vấn đề di chúc thôi.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, nhưng vừa mới ăn được nửa bữa thì di động của Ninh Tôn lại vang lên.
Hứa Thanh Du tưởng vẫn là Ninh Tiêu, hơi cau mày: “Anh không nhận điện thoại thì anh ta gọi tới liên tục không ngừng.”
Ninh Tôn cũng khó chịu: “Thời điểm này không thể gọi luật sư để nói chuyện rõ ràng và giải quyết cậu ta, nói cho cậu ta không được làm phiền chúng ta nữa.”
Ninh Tôn nói như vậy xong thì cầm điện thoại lên, nhưng khi nhìn thoáng qua, biểu cảm hơi giật mình.
Hứa Thanh Du cảm thấy có gì đó không đúng từ vẻ mặt của Ninh Tôn, vì vậy cô trực tiếp hỏi: “Không phải Ninh Tiêu à?”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Không phải cậu ta, là Nam Nhạc.”
Nét mặt Hứa Thanh Du hơi căng thẳng: “Nam Nhạc? Cô ta lại gọi điện thoại tới làm gì chứ?”
Cái này thì Ninh Tôn cũng không biết, anh cũng khá ngạc nhiên.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào điện thoại của Ninh Tôn: “Anh nghe máy đi, bật loa ngoài để em xem thử cô ta muốn nói gì.”
Ninh Tôn hơi gật đầu, cũng nhận điện thoại, bấm loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
Đầu dây bên kia Nam Nhạc nói trước, trong giọng nói có chút ý cười: “Ninh Tôn.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, giọng điệu rất bình đạm: “Sao vậy? Có việc gì không?”
Dường như Nam Nhạc không nghe thấy được vẻ hờ hững trong giọng điệu của Ninh Tôn, cô ta cười, nói: “Hôm nay tôi đến gặp bạn để nói công chuyện, không ngờ anh cũng ở đó, thật là trùng hợp.”
Bên cạnh, Hứa Thanh Du hơi bĩu môi, cô như thế nào cũng không tin những lời nói này của Nam Nhạc, có thể do sự ích kỷ quấy phá, cô không tin rằng Nam không biết việc hôm nay Ninh Tôn sẽ ở đó.
Ninh Tôn cũng không thăm dò sự thật giả trong lời nói của Nam Nhạc, chỉ ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Có lẽ Nam Nhạc cũng thấy hơi xấu hổ, ý cười trong giọng nói của cô ta càng sâu hơn: “Vị đạo diễn thực hiện của các anh là bạn lâu năm của tôi, anh ấy phụ trách rất nhiều tiết mục, lời nói của anh ấy cũng được xem như là có trọng lượng, tài nguyên trong tay cũng không tệ.”
Vừa nói đến tài nguyên thì Ninh Tôn có chút tâm lý phản nghịch, Nam Nhạc luôn nhấn mạnh đến vấn đề tài nguyên với anh, nhưng anh cũng không quan tâm đến những thứ này trong tay Nam Nhạc.
Vì vậy, giọng nói của anh ta càng lạnh lùng hơn: “Ồ, vậy sao, không nhìn ra.”
Làm sao Nam Nhạc có thể không nghe ra sự khác lạ trong giọng điệu của Ninh Tôn, cô ta lăn lộn trong giới giải trí lâu năm như vậy, sớm đã luyện được tâm tư rất tinh tế rồi.
Cho nên cô ta giải thích một cách đầy ẩn ý: “Vâng, hôm nay lúc nói chuyện với anh ấy, tôi cũng đã nói hai câu về anh, sau đó mới nghĩ đến việc gọi điện thoại cho anh, hôm nay thật sự rất trùng hợp.”
Ninh Tôn thuận theo lời của cô ta, nói: “Ừ, rất trùng hợp, không ngờ có thể gặp phải cô.”
Nam Nhạc cũng không nói thêm lời thừa nào nữa, xác thật cô vốn có lời muốn nói với Ninh Tôn, nhưng thái độ của Ninh Tôn như vậy khiến cô ngay lập tức ngừng lại.
Vì vậy cô chỉ nói bỗng dưng chính mình có ý nghĩ gọi điện thoại nói vài câu với anh, sau đó nói không có chuyện gì nữa rồi cũng tắt máy.
Chờ anh cúp điện thoại, Hứa Thanh Du hừ một chút: “Trước đây khi cô ta lên mặt em cảm thấy rất đáng ghét, tuy bây giờ cô ta không lên mặt nữa nhưng em cảm thấy càng đáng ghét hơn.”
Ngay lập tức Ninh Tôn bật cười: “Quên đi quên đi, đừng suy nghĩ đến loại chuyện này nữa, thật vô nghĩa.”
Hứa Thanh Du mím miệng không nói chuyện, hai người lại bắt đầu ăn cơm.
Trong bữa ăn, Hứa Thanh Du thật sự không nhịn được, có điều giọng điệu lần này của Hứa Thanh Du đã thay đổi, cô nói: “Thật ra hôm nay khi ở bên ngoài, em đã nhìn thấy Nam Nhạc lái xe tới đây, ban đầu em không nhận ra cô ta, xe thể thao rất khí phách, cô ta mặc đồ cũng rất đẹp, trông hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày của cô ta.”
Ninh Tôn không quá để ý đến chuyện hôm nay Nam Nhạc mặc gì, nghe được Hứa Thanh Du nói như vậy, anh hơi do dự: “Có gì khác sao? Hôm nay cô ta mặc cái gì? Anh không để ý lắm.”
Anh vừa nói như vậy, trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.
Anh nói không để ý, Hứa Thanh Du tin điều đó, bình thường Ninh Tôn không nói dối về loại chuyện này.
Cho nên vẻ mặt căng thẳng của cô cũng từ từ giảm bớt: “Vậy bỏ đi, thế thì không nói nữa, anh cũng không để ý thì em nói rồi anh cũng không biết.”
Hứa Thanh Du nói xong lại tiếp tục ăn cơm, có điều trạng thái hiển nhiên tốt hơn trước đó rất nhiều, Ninh Tôn ngước mắt nhìn chằm chằm cô một lúc rồi cười thầm.
Thỉnh thoảng dỗ dành con gái cũng là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần dùng một chút kỹ xảo nhỏ thì có thể chỉ cần nói một hai câu hoặc làm một hai hành động là ổn rồi.
Ninh Tôn cảm thấy bộ dạng này của Hứa Thanh Du thật sự rất đáng yêu, trước đây cô ấy luôn hiện ra thái độ vô dục vô cầu*, nhưng bây giờ lại quan tâm đến một số chuyện nhỏ ngược lại khiến trong lòng Ninh Tôn càng thêm mềm mại.
*Vô dục vô cầu: không có ham muốn, không có nhu cầu.
Sau khi hai người ăn xong cơm, lại cùng nhau ngồi xem phim một lúc, điện thoại của Ninh Tôn lại lần nữa vang lên, lần này vẫn là Ninh Tiêu.
Cũng không biết Ninh Tiêu rốt cuộc có chuyện gì quan trọng, thế nào cũng phải gọi tới liên tục, không gặp được không ngừng.
Ninh Tôn không muốn trốn tránh nữa, trực tiếp nghe máy, alo một tiếng.
Nghe được giọng nói của Ninh Tôn qua điện thoại, Ninh Tiêu rõ ràng thở phào một hơi, giọng điệu nói chuyện của anh ta với Ninh Tôn so với trước đã tốt hơn rất nhiều lần.
Anh ta nói: “Ninh Tôn, bây giờ anh có bận không?”
Ninh Tôn không trả lời, mà trực tiếp hỏi: “Cậu có chuyện gì thì mau nói đi.”
Thái độ của Ninh Tôn không được tốt, Ninh Tiêu cũng hiểu, từ trước đến nay mối quan hệ giữa anh ta và Ninh Tôn cũng chưa bao giờ tốt, trước kia anh đã gây khó khăn cho Ninh Tôn nhiều lần.
Cho nên, cho dù bây giờ thái độ của Ninh Tôn đối với anh ta không tốt, anh ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
Giọng điệu của Ninh Tiêu vẫn được xem là ôn hòa: “Tôi có chút chuyện mốn nói với anh, anh có tiện không?”
Ninh Tôn có chút ý xấu, trực tiếp nói: “Không tiện.”
Ngay lập tức, Ninh Tiêu ở đầu bên kia bị nghẹn họng không nói nên lời..