Ninh Tôn đợi một chút, anh thấy bên chỗ Ninh Tiêu không lên tiếng nữa.
Vậy nên anh ấy mới nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng lắm thì tôi cúp mắt trước đây.
Bên tôi đang rất bận.”
Ninh Tiêu do dự, nhưng anh ta vẫn mặt dày nói: “Có một vài chuyện tôi thấy cũng khá quan trọng, vậy nên tôi muốn bàn bạc vớ anh.”
Ninh Tôn có chút không chịu được nữa, trong giọng điệu có vài phần châm chọc, “Vậy thì anh nói tóm tắt đi.
Tôi thấy những chuyện mà anh xem là quan trọng thì đối với tôi chẳng quan trọng chút nào.”
Bên chỗ Ninh Tôn đang hít sâu một hơi, cũng không biết có phải anh ta không thích tác phong của Ninh Tôn hay không.
Nhưng mà anh ta cũng không thể nào phát tiết được.
Ninh Tiêu dừng một chút rồi mới lên tiếng, “Nội dung của bản di chúc đó chắc anh cũng biết rồi nhỉ.”
Ninh Tôn chỉ hừ một tiếng, và không nói gì nữa.
Ninh Tiêu lại nói: “Nếu như anh đã biết thì chắc là anh cũng có thể hiểu bản di chúc đó bất công đến nhường nào.
Đương nhiên tôi cũng không có ý kiến gì về phần tài sản mà anh đã được thừa hưởng.
Nhiều năm trôi qua như vậy anh đúng thực là không nhận được bất cứ thứ gì từ nhà họ Ninh.
Bố mất rồi, ông ấy để lại nhiều tài sản cho anh như vậy cũng hợp lý.
“
Khi anh ta nói như vậy, ít nhiều gì Ninh Tôn cũng đã hiểu ra vài phần.
Đã nhiều năm trôi qua, Ninh Tôn được nhà họ Ninh bảo vệ đến thế.
Nhưng bây giờ ông già đã mất rồi, đại đa số tài sản đều cho Ninh Tú, bên chỗ Trang Lệ Nhã chắc là muốn ra tay với phần tài sản mà Ninh Tú được thừa kế.
Ninh Tôn đột nhiên bật cười, “Sau đó thì sao nữa.”
Bên chỗ Ninh Tiêu chắc là cũng không biết nói làm sao, vì vậy anh ta nói chuyện úp úp mở mở, “Chắc anh cũng biết Ninh Tú đã thừa kế được bao nhiêu tài sản đúng không.”
Ninh Tôn trực tiếp nói: “Tôi không quan tâm đến những cái đó.
Anh ta thừa kế được bao nhiêu thì liên quan gì đến tôi chứ? “
Anh ta nói vậy xong thì Ninh Tiêu cũng không biết nói gì hơn.
Làm sao có thể nhịn được, chỉ có một miếng bánh lớn như vậy, có người ăn nhiều hơn, tất nhiên cũng có người ăn ít đi.
Lợi ích của họ có mối liên hệ với nhau.
Nhưng mà Ninh Tôn luôn biểu hiện ra mình không có bất kí hứng thú gì với tài sản nhà họ Ninh.
Anh ta nói như vậy Ninh Tiêu cũng chẳng thấy anh ta đã có món hời như vậy mà còn giả bộ.
Vì vậy, anh ta có chút do dự, nghi hoặc nói: “Tất cả cổ phần trong công ty gia đình đều nằm trong tay Ninh Tiêu, gần như toàn bộ công ty đã giao cho anh ta rồi.
Tôi không cần nói ai cũng hiểu trong lòng.
Ninh Tú đã có rất nhiều thứ từ nhà họ Ninh.
Cuối cùng anh ta còn lấy được một khối tài sản lớn như vậy nữa.
Đây quả thật là chuyện rất không hợp lý.
“
Hứa Thanh Du ngồi bên cạnh Ninh Tôn, và có thể nghe thấy những gì Ninh Tiêu nói trong điện thoại.
Cô có chút muốn cười.
Lúc trước khi chưa công bố tài sản thì mẹ con Trang Lệ Nhã còn muốn đẩy Ninh Tôn ra khỏi danh sách thừa kế.
Bây giờ di chúc đã được công bố, bọn họ cũng nên biết không thể ra tay với Ninh Tôn.
Vì vậy bọn họ muốn di chuyển mục tiêu lên Ninh Tú.
Bọn họ biết nếu mình giằng co với Ninh Tôn cũng không có kết quả tốt gì.
Vậy nên muốn làm đồng mình với Ninh Tôn.
Những người này không biết trong đầu họ đang nghĩ gì, tâm địa độc ác, đầu óc lại không được thông minh nữa.
Lẽ nào bọn họ đều cảm thấy ai cũng ngu như bọn họ hay sao chứ..
Ninh Tôn cũng không phải là không thù dai.
Lúc trước đã làm loạn đến mức nào, bây giờ sao có thể liên minh với bọn họ được chứ.
Ninh Tôn nói: “Tại sao lại không hợp lý chứ? Cái công ty đó trước giờ là do Ninh Tú điều hành.
Không có anh ta cũng không có công ty như bây giờ.
Anh nói xem công ty không giao cho Ninh Tú thì giao cho ai hả?”
Lời nói này của Ninh Tôn rõ ràng đã thể hiện rõ lập trường của mình.
Và khiến cho bên chỗ Ninh Tiêu không nói ra được lời nào nữa.
Thật ra thì Ninh Bang đã sớm nghỉ hưu, còn công ty thì để một mình Ninh Tú chống đỡ.
Ninh Tiêu và Ninh Tương cũng làm việc trong công ty một thời gian.
Nhưng hai người này không đáng tin cậy, sau đó thì bị Ninh Bang đuổi ra ngoài.
Cho dù Ninh Tiêu không có não thì anh ta cũng có thể hiểu được một số điều.
Nếu như không có Ninh Tú thì công ty của nhà họ Ninh đã sớm không còn gì nữa.
Vì vậy, anh không thể phản bác lại lời nói của Ninh Tôn.
Sau đó Ninh Tôn chế nhạo, “Đừng nói nhiều năm như vậy Ninh Tú đã có được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Ninh, anh ta cũng đã giúp ích rất nhiều cho gia đình.
Cho dù anh ta có lấy bao nhiêu vì anh ta xứng đáng có được những thứ đó.”
Ninh Tôn đã không nói ra mẹ con Trang Lệ Nhã đã hưởng hết vinh hoa phú quý nhưng từ trước đến giờ chưa làm được việc gì cả cho cái gia đình này.
Nếu như nói người nào không nên thừa hưởng tài sản này thì anh ta thấy mình không xứng và ba mẹ con họ cũng không xứng có được một đồng.
Cho dù giao toàn bộ tài sản thừa kế cho Ninh Tú, anh ta cũng không có ý kiến gì.
Nhưng cuối cũng Ninh Bang cũng để lại một ít thể diện cho Trang Lệ Nhã, cũng để lại cho Ninh Tương một số tài sản để cô ấy có thể sống qua ngày.
Có thể do ông ấy quá thất vọng với Ninh Tiêu.
Vì vậy một xu ông ấy cũng không để lại cho.
Nhưng mà có hai mẹ con Ninh Tương thì chắc cuộc sống của Ninh Tiêu sẽ không quá tệ.
Ninh Tiêu bất đắc dĩ nghe Ninh Tôn nói: “Tại sao anh ta lấy bao nhiêu cũng được chứ.
Nhiều năm trôi qua anh ta đã lấy không biết bao nhiêu, nhưng thật sự là anh ta cũng đã có đóng góp.
Bây giờ quyền thừa kế tài sản là bình đẳng.
Những công lao ở trước kia đều phải xóa đi, tại sao anh ta đòi lấy phần lớn hơn chứ? “
Ninh Tôn giọng điệu tràn đầy châm chọc, “Theo di chúc đã ghi như vậy thôi.”
Tốt lắm, với mấy chữ đơn giản, Ninh Tiêu nghẹn ngào chỉ dám thở gấp.
Đúng thực theo di chúc đã nêu rõ thì Ninh Tôn có tư cách lấy nhiều như vậy.
Ai cũng không có cách gì để nói cả.
Hứa Thanh Du có thể thấy được Ninh Tôn không muốn tiếp tục đay nghiến với Ninh Tiêu, nên nói: “A Tôn à, anh qua đây đi.
Bên chỗ em có chút rắc rối, anh qua giúp em với.”
Ninh Tôn nghe theo lời Hứa Thanh Du nói: “Anh đến liền đây.”
Nói xong, anh ta nói với bên đầu dây: “Bên chỗ tôi có chút chuyện, không nói nữa nhé.”
Sau khi nói xong câu này, Ninh Tôn chẳng do dự chút nào liền cúp điện thoại đi.
Cúp điện thoại xong, anh ném điện thoại lên sô pha, sau đó không nhịn được lẩm bẩm nói: “Cũng không biết bọn người đó đang nghĩ gì.
Những lời đó nói ra mà cũng không ngượng miệng sao.”
Hứa Thanh Du thở dài, cô ngồi qua ôm lấy Ninh Tôn, “Chắc đây cũng là lần giãy giụa cuối cùng của bọn họ rồi.”
Dù sao lúc trước muốn áp chế Ninh Tôn nhưng không thành công.
Bây giờ mục tiêu cuối cũng của bọn họ cũng chỉ còn Ninh Tú mà thôi.
Nếu như đối phó với Ninh Tú không được thì chuyện di chúc cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi.
Mới cúp điện thoại của Ninh Tiêu chưa được bao lâu thì bên chỗ Ninh Tú lại gọi điện thoại đến.
Ninh Tôn đoán là Ninh Tú đã biết Ninh Tiêu đã gọi điện thoại cho anh ta.
Vậy nên anh ta mới đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm.
Anh ta nhanh chóng trả lời điện thoại, “Biết tin tức nhanh như vậy sao?”
Ninh Tú thở dài, “Không phải là biết được tin tức.
Vừa rồi Ninh Tiêu mới điện thoại đến nói một đống chuyện nhảm nhí.
Sau đó, nó còn nói có điện thoại cho cậu nữa.”
Ninh Tôn cười cười, “Nó còn có mặt mũi để nói những chuyện đó nữa hay sao.
Nó đã nói những gì.”
Ninh Tú thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ là nói điện thoại cho cậu, hai người muốn thương lượng một chút về chuyện bản di chúc.”
Ninh Tôn có chút bất lực, “Thật sự cái gì nó cũng dám nói hết.”
Ninh Tú đương nhiên tin tưởng Ninh Tôn, “Tôi cũng chẳng tin tưởng nó đâu.
Tôi không ngờ nó lại quay đầu đi tìm cậu.
Bên chỗ nhà tổ đã có người tới hỏi giá rồi.
Chắc là cũng bán nhanh thôi, đến lúc đó thì sẽ tính toán rõ ràng với bọn họ.
“
Ninh Tôn cũng gật đầu, “Bán nó đi cũng là chuyện tốt.
Chắc là sau chuyện ai cũng có thể an phận hơn rồi.”
Ai nói không phải chứ.
Một ngày không bán ngôi nhà tổ kia thì sẽ còn một ngà phiền phức.
Mấy ngày nay, Trang Lệ Nhã đem Ninh Tiêu về nhà tổ không ít lần.
Lúc trước mấy người họ dọn đi rất dứt khoát, nhưng không biết sau này tại sao lại thay đổi chủ ý.
Chắc là bọn họ nghĩ mình bị lỗ nên mới dọn về đó lại.
Nhưng mà bên chỗ ngôi nhà tổ đã sắp xếp người ở đó hết rồi.
Chính là để phòng cái chiêu này của bọn họ.
Trang Lệ Nhã có trở về mấy lần, nhưng không có cách nào ở căn nhà chính.
Vậy nên cuối cũng bà ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Nhưng Ninh Tú vẫn cảm thấy rằng bọn họ sẽ không chịu từ bỏ những việc này.
Những người này nếu không đến bước đường cũng thì họ sẽ không chịu bỏ cuộc đâu..