Đúng thật là Ninh Tôn không có nói bốc nói phét bao giờ mà, cuối cùng Hứa Thanh Du cũng thật sự khóc.
Cô đứa tay đấm bả vai Ninh Tôn, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Cái đồ khốn kiếp nhà anh, không thể nương tay một chút sao.”
Ninh Tôn cúi vùi mặt vào chỗ xương quai xanh của Hứa Thanh Du, âm thanh có hơi trêu ghẹo: “Không phải em rất lợi hại sao? Sức lực lúc nãy dùng để khiêu chiến với anh đi đâu mất rồi.”
Hứa Thanh Du méo miệng, cô có cảm giác như mình vừa mới chết đi một lần vậy.
Ninh Tôn vẫn còn chưa xong việc, nghỉ ngơi một lúc là lại tiếp tục.
Đến miệng cũng không tha cho người khác: “Để anh nhìn xem lần sau em còn nữa không, chuyện này mà cũng dám thách anh, em cảm thấy liệu anh có thể bỏ qua cho em không?”
Hứa Thanh Du bóp chặt cánh tay Ninh Tôn, lẩm bẩm kháng nghị nhưng lại chẳng thể nói rõ ràng được.
Thời gian đã không còn sớm nữa, nhưng còn chưa ngủ được chút nào.
Cô cứ bị Ninh Tôn giày vò hết lần này đến lần khác, đến lúc dừng lại, đầu óc Hứa Thanh Du đã là một mớ hỗn độn.
Cô chỉ còn biết là cuối cùng thì Ninh Tôn cũng buông tha cho mình, cuối cùng cô cũng có thể sống lại, sau đó một giây thì ý thức của cô cũng trôi đi đâu mất, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn tựa người ở trên cạnh giường nhìn cô một lát, sau đó anh xuống giường đi vào nhà vệ sinh, xả nước tắm rửa trước, rồi lại xả nước lần nữa mới quay người đi về phòng, ôm Hứa Thanh Du đến phòng tắm.
Hứa Thanh Du mệt rã rời, toàn bộ quá trình tắm rửa đều chẳng có tí phản ứng nào, mặc Ninh Tôn xử lý.
Ninh Tôn nhìn những vết hồng hồng đỏ đỏ trên người Hứa Thanh Du, lại thấy ảo não đau lòng, đồng thời lại cảm thấy buồn cười.
Cô gái này không được bao lâu thì bắt đầu lẩm bẩm cầu xin tha thứ, ngay từ đầu đã không thể hoàn toàn cường quật chiến đấu với anh như lúc khiêu chiến.
Nhưng mà thật sự thì anh thật sự thích dáng vẻ Hứa Thanh Du cầu xin mình, cô ấy mềm mại giống như vũng nước, con mắt ngập nước nhìn anh.
Cứ mỗi lần như vậy là Ninh Tôn lại cảm thấy mình đặc biệt tà ác.
Thế nhưng lại chẳng có cách nào khác, dáng vẻ Hứa Thanh Du càng đáng thương bao nhiêu thì anh càng muốn chà đạp cô bấy nhiêu.
Sau khi giúp Hứa Thanh Du tắm rửa xong, Ninh Tôn lại giúp cô thay quần áo, sau đó hai người mới nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mặc dù Ninh Tôn tình thần vẫn khá tốt, nhưng ít nhiều gì cũng có chút mệt mỏi.
Anh kéo Hứa Thanh Du lại gần mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Thanh Du một lúc lâu.
Kỳ thực sao anh lại không đoán ra được, mỗi lần gặp mặt Nam Nhạc thì Hứa Thanh Du đều sẽ cẩn thận từng li từng tí một thăm dò anh.
Ninh Tôn không biết làm thế nào để giải thích cùng với Hứa Thanh Du, mặc dù thân thể của Nam Nhạc có bao nhiêu điểm sáng hay gì đó, thì đều không phải là tính cách mà anh thích.
Cho dù không có Hứa Thanh Du thì anh cũng sẽ không có quan hệ gì với Nam Nhạc nói gì đến yêu đương.
Chí là những lời này không thể chỉ nói suông ngoài miệng chút được, anh vẫn muốn để cho Hứa Thanh Du nhìn hành động biểu hiện cụ thể của anh hơn.
Ninh Tôn hôn nhẹ một cái trên trán của Hứa Thanh Du, sau đó ôm chặt cô vào trong ngực, một lúc sau mới nhắm mắt lại.
Hứa Thanh Du bị giày vò đến mệt lả, đến mức mà ngủ rất sâu, ngày hôm sau khi Ninh Tôn đã tỉnh rồi mà cô vẫn không có động tĩnh gì.
Ninh Tôn không gọi Hứa Thanh Du rời giường mà tự mình nhẹ nhàng ra ngoài vệ sinh cá nhân sau đó đi vào trong phòng bếp.
Mặc dù đối với việc bếp núc với những đồ dùng trong này Ninh Tôn không quá am hiểu nhưng cũng không phải là không biết tí gì.
Anh mở tủ lạnh lấy ra một túi bánh sủi cảo đông lạnh sau đó mở bếp bắt đầu đun nước nóng.
Nấu xong sủi cảo rồi mà Hứa Thanh Du vẫn không có tý động tĩnh nào là thức dậy, xem ra là thật sự mệt mỏi.
Ninh Tôn đứng một lúc sau vẫn đi vào trong phòng, chút nữa là mẹ Ninh sẽ qua đây, Hứa Thanh Du lúc này vẫn chưa muốn rời giường.
Hứa Thanh Du ngủ cực kỳ sâu, Ninh Tôn đi qua lay cô mấy lần mà cô vẫn không có chút phản ứng nào.
Ninh Tôn bật cười, cái cô này thế lực thật sự quá kém, cần phải bắt cô tăng cường luyện tập.
Sau mấy lần không đánh thức được cô Ninh Tôn trực tiếp vòng tay ôm Hứa Thanh Du từ trên giường lên đi vào trong nhà vệ sinh.
Làm như vậy Hứa Thanh Du nhất định sẽ tỉnh lại.
Cô mở to mắt nhìn Ninh Tôn, sau đó phản xạ có điều kiện hừ một tiếng trách móc.
Ninh Tôn bâth cười: “Em nhìn em mà xem, chính mình không chơi nổi, cứ thua như vậy thôi.”
Hứa Thanh Du lại hừ một tiếng, đợi đến lúc lúc Ninh Tôn đã ôm đi đến được phòng vệ sinh thì cô nhảy xuống tự mình đánh răng rửa mặt.
Ở bên ngoài Ninh Tôn đã dọn xong chén bát ra bàn, động tác bên phía Hứa Thanh Du cũng nhanh hơn, đi vào phòng thay quần áo thì đúng lúc chuông cửa vang lên, hẳn là mẹ Ninh đến.
Ninh Tôn đi ra mở cửa, đi vào trong mấy bước thì dừng lại sau đó nhìn ngó bốn phía một lúc: “Tiểu Du đâu, Tiểu Du đã chuẩn bị xong chưa?”
Ninh Tôn nở nụ cười: “Mẹ gấp gáp như vậy làm gì chứ? Cô ấy vừa mới chuẩn bị xong, còn chưa ăn sáng nữa.”
Mẹ Ninh đã ăn sáng trước khi đến đây rồi, mới sáng sớm bà đã thức dậy rồi, mọi chuyện cũng chuẩn bị xong sớm, nhưng mà sau đó vẫn ngồi ở nhà đợi chút rồi mới qua đây.
Mẹ Ninh a một tiếng, sau đó đi đến ghế sofa ngồi chờ.
Hứa Thanh Du thay đồ xong thì đi ra, khi nhìn thấy mẹ Ninh không hiểu sao lại thấy ngại.
Cô có chút không được tự nhiên lắm chỉnh sửa lại cổ áo, đêm qua cô với Ninh Tôn rất lâu mới dừng lại, thật sự có chút điên cuồng, trên người cô bây giờ còn có rất nhiều vết tích nữa.
Vừa rồi lúc rửa mặt có nhìn qua gương, Hứa Thanh Du thấy rất bất đắc dĩ, trên cổ và xương quai xanh của cô đều có dấu hồng hồng.
Cho nên hôm nay cô phải chọn một chiếc áo có cổ viền ren, mới có thể che lấp đi chút.
Nhưng mà bởi vì lo lắng nên cô luôn cảm thấy sẽ bị người khác nhìn thấy.
Mặc dù đây cũng không phải là chuyện gì quá to tát nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Mà mẹ Ninh làm gì có tâm tư gì mà xem sau lớp áo của Hứa Thanh Du có cái gì, bây giờ bà chỉ đang nghĩ một lúc nữa đến công ty thì nên nói chuyện như thế nào với chị Thái.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi qua phòng bếp nhanh chóng ăn bữa sáng, buổi quay hình hôm nay của Ninh Tôn khá muộn mới bắt đầu nên ba người họ ngồi ở sofa xem tivi một lúc.
Mẹ Ninh rõ ràng không có tâm trạng để xem, liên tục thất thần hồn để trên này, chuyện này thì Hứa Thanh Du có thể hiểu được.
Mẹ Ninh đã rời khỏi giới giải trí một thời gian rất lâu rồi, bây giờ sắp có thể quay trở lại bà kích động một chút cũng có thể lý giải được.
Chờ đến khi thời gian cũng sắp đến thì ba người bọn họ xuống lầu, tài xế đã đứng chờ ở đó, bọn họ lên xe đứa Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đến công ty trước sau đó mới đứa Ninh Tôn đến chỗ quay.
Đến nơi thì chị Thái đã chờ sẵn ở trong phòng họp, mẹ Ninh đi vào trước, Hứa Thanh Du chờ ở bên ngoài.
Khi chị Thái nhìn thấy mẹ Ninh thì biểu cảm vẫn tính là bình thản, chị mở miệng nói trước, nói chuyện về nhân vật mà mẹ Ninh nhận lần này sẽ đổi một chút, nhân vật lần này có cơ hội xuất hiện trước ống kính nhiều hơn, sau đó cũng sẽ được nhiều người biết đến yêu thích hơn.
Đối với mẹ Ninh bên phía công ty cũng có một vài yêu cầu, đó là khoảng thời gian này bà không thể xuất hiện thêm tin tức tiêu cực nào.
Trong kịch bản cũng có nhiều điều cần cân nhắc, mẹ Ninh muốn khiến người khác yêu thích thì nhân vật bên trong phim và cuộc sống ở ngoài cũng phải gần như giống nhau, để những tiếng xấu có thể xoay chuyển đi.
Về điểm này mẹ Ninh có thể hứa hẹn thực hiện được, bà gật đầu: “Được, cái này tôi biết rồi, thời gian tới tôi chắc hẳn cũng sẽ không có tin tức vớ vẩn lung tung gì bị truyền ra.”
Trên người bà hố đen lớn nhất cũng chỉ có sự việc của mình bà Ninh Bang, hiện giờ Ninh Bang đã hóa thành tro xuống mồ rồi, lúc đó chuyện cũ trước kia của bà cũng bị đào lại, nhưng bây giờ nếu như có người muốn dùng nó để lấy nhiệt thì cũng không có mấy ai nguyện ý xem.
Cho nên tiếp đến trên người bà hẳn là không có thêm tin tức tiêu cực nào.
Chị Thái cũng khá tin tưởng mẹ Ninh, bà đã lớn tuổi như vậy, lợi với hại chính bản thân bà cũng có thể tự cân nhắc được.
Cơ hội lần này để tiến vào ngành giải trí rất vất vả mới có thể tranh thủ được, chị ta tin mẹ Ninh sẽ không làm ẩu.
Sau đó chị Thái lại nói lại với mẹ Ninh chuyện vào đoàn quay phim, bà ấy sẽ nhập đoàn phim muộn hơn, chờ đến lúc có thể vào đoàn thì chị Thái sẽ thông báo lại cho bà ấy.
Chị Thái cũng nói thêm cho mẹ Ninh, hiện giờ công ty không thể ghép bà ấy và Ninh Tôn lại một chỗ để lấy nhiệt độ được, nếu như trong đoàn phim mà hai người có va chạm gặp nhau thì cũng tận lực tránh tiếp xúc quá nhiều.
Truyền thống luôn thủy chung với thái độ mập mờ không rõ ràng, rất dễ bị người khác điều khiển dư luận.
Điều này mẹ Ninh cũng hiểu rất rõ, khoảng thời gian nhà họ Ninh xảy ra chuyện, bà cùng với Ninh Tôn đầu bị kéo vào, những tin tức đưa ra có bà thì chắc chắn sẽ có Ninh Tôn và ngược lại.
Nhưng bởi vì sự việc liên quan đến nhà họ Ninh nên không thể nào tránh né được, nhưng về sau lúc gây dựng lại sự nghiệp mà còn để chung hai người lại với nhau quá nhiều lần, vậy thì thật sự rất khó coi.
Hứa Thanh Du đứng dựa ở ngoài tường cạnh cửa ra vào lấy điện thoại ra xem, Ninh Tôn vừa mới gửi cho cô một tin nhắn, hỏi bên cô như thế nào rồi.
Ngón tay Hứa Thanh Du gõ nhanh trên màn hình điện thoại, trả lời Ninh Tôn là mẹ Ninh vẫn còn đang nói chuyện với chị Thái ở bên trong phòng, chuyện của cô còn chưa bắt đầu nói.
Cô vừa gửi đi tin nhắn liền cảm nhận được bên cạnh có người đi qua, trong công ty người đến người đi, có người qua lại cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua là người kia đi qua được vài bước thì lùi trở về, đứng tại bên cạnh Hứa Thanh Du.
Lúc này Hứa Thanh Du mới quay đầu nhìn sang, sau đó có chút bất đắc dĩ.
Đứng ở bên cạnh cô lại là Linda.
Nghe nói lần trước bởi vì chuyện của Ninh Tôn mà Linda bị cho nghỉ lễ dài hạn, cơ hồ là sắp bị công ty đóng băng luôn rồi, hiện giờ chỉ có thể đi một vài sự kiện nhỏ, địa vị lại không quá cao..