Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Sau khi về nhà, trước tiên Hứa Thanh Du đi rửa mặt.

Khi đi ra ngoài thì cô thấy Ninh Tôn đang đứng ở sân thượng.

Hứa Thanh Du đứng trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào ban công, Ninh Tôn quay lưng lại, anh ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô.

Không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không, Hứa Thanh Du lại cảm thấy cuộc điện thoại này là Nam Nhạc gọi đến.

Lúc bắt đầu Hứa Thanh Du không muốn đến đó để nghe, cô ngồi ở phòng khách để đợi.

Nhưng mà Ninh Tôn gọi điện thoại cả lúc lâu cũng chưa xong nên cô ấy có chút không nhịn được.

Hứa Thanh Du nhanh chóng nhấc chân đi về phía ban công, cửa ban công đã đóng lại.

Nhưng chỉ cần cô mở cửa ra là có thể nghe thấy tất cả những gì mà Ninh Tôn đang nói.

Ninh Tôn không quay đầu lại nhìn sang, một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, anh vẫn đang nói với đối phương: “Mối quan hệ của chúng ta rất tốt, những chuyện khác tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.

Bây giờ tôi cũng khá quen với công việc hiện tại, chuyện tình cảm cũng khá thuận lợi.

Tôi rất thích cuộc sống hiện tại của tô.


Hứa Thanh Du bước đi chậm rãi, ôm eo Ninh Tôn từ phía sau, áp mặt vào lưng Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du không thể nghe thấy cô ta nói gì trong điện thoại, và sau đó Ninh Tôn cười nhẹ.

Nhưng nghe điệu cười đó thật sự có vẻ không vui lắm, giống như là qua loa cho có mà thôi.

Sau đó, Ninh Tôn lại nói: “Tôi cảm ơn tấm lòng tốt của cô.

Nhưng mà cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt.

Tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Sau khi nói xong, anh ta quay nửa người lại.

Anh giơ tay lên ôm Hứa Thanh Du và dùng lực kéo cô vào lòng mình.

Những lời anh ta nói với Hứa Thanh Du rất nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp vô cũng, “Sao em lại qua đây rồi? Không phải em nói em mệt sao? Đi nghỉ một chút đi.

Anh qua liền đây.”
Anh ta vẫn còn để điện thoại ở bên tai.


Nên nói như thể này người ở bên kia chắc chắn sẽ nghe thấy.

Hứa Thanh Du hiểu được một chút ý đồ của Ninh Tôn, vì vậy cô không cảm thấy xấu hổ, cô nói: “Anh không ở bên cạnh em, em thấy không quen.”
Ninh Tôn mỉm cười, cúi người xuống hôn Hứa Thanh Du, “Anh qua liền đây.

Ngoan, ở bên đó đợi anh nhé.”
Hứa Thanh Du ừ nhẹ một tiếng, “Vậy anh nhanh lên đi nhé.”
Ninh Tôn nói một câu biết rồi.

Sau đó Hứa Thanh Du buông anh ra, liếc nhìn vào điện thoại của Ninh Tôn.

Cô nở ra một nù cười đắc ý, rồi quay người rời đi chỗ khác.

Tiếp theo đây Ninh Tôn có nói cái gì thì Hứa Thanh Du cũng không để ý nữa.

Dù sao hồi nãy cô và Ninh Tôn tương tác với nhau đến như vậy, chắc cũng đủ làm cho bên chỗ Nam Nhạc khó chịu.

Thực ra lúc mà trên đoạn về nhà, Hứa Thanh Du đã nghỉ rất nhiều.

Thực sự Nam Nhạc muốn tỏ vẻ mình phải có bằng được.

Nhưng Hứa Thanh Du cũng không phải dạng vừa, mà để cô ta muốn ức hiếp là được.

Hôm nay ở trước mặt Nam Nhạc cô thấy mình không cần thiết khoe khoang những hành động ngọt ngào của mình và Ninh Tôn.

Nhưng mà cũng không đồng nghĩa với việc cô không có cách đối phó với Nam Nhạc.

Bây giờ cô là bạn gái chính thức của Ninh Tôn nên cô chẳng sợ cái gì cả.

Nếu như Nam Nhạc khăng khăng muốn làm như vậy thì Hứa Thanh Du có rất nhiều cách để đối phó với cô.

Ít nhất bây giờ Ninh Tôn đứng bên phía Hứa Thanh Du.

Chỉ cần cô có tình yêu của Ninh Tôn thì cô có thể làm cho Nam Nhạc khó chịu.

Hứa Thanh Du trở lại sô pha ngồi xuống, sau đó cô lấy điện thoại ra..

Thực ra những tin tức liên quan đến cô ta và Ninh Tôn, Hứa Thanh Du đã xem nhiều rồi, cô ấy không ngừng xem đi xem lại.

Nhưng cũng có thể là vì Nam Nhạc quá tự tin mà thôi.

Vì vậy bây giờ Hứa Thanh Du lên mạng và tìm những video phỏng vấn lúc trước của cô và Ninh Tôn.

Bên chỗ truyền thông cũng đã đăng tải bài viết mới.


Những bài viết đó đều có ảnh của Hứa Thanh Du và Ninh Tôn.

Hai người đứng với nhau vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.

Trong những bài viết đó cũng có lời khen ngợi của người khác, còn chúc bọn họ phải bên nhau mãi mãi.

Hứa Thanh Du thấy được những lời chúc phúc của người khác dành cho mình.

Cô lại thấy được ảnh chụp chung của mình và Ninh Tôn, bản thân cô cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Sau đó cô thoát ra khỏi trang đó, không có việc gì làm liền đăng nhập vào game.

Chơi game rất dễ khiến chúng ta thả lỏng rồi trút hết tất cả cằng thẳng trong cuộc sống.

Ninh Tôn cũng cúp điện thoại, từ ban công qoay người lại.

Anh nhìn thấy Hứa Thanh Du đang chơi game.

Nhưng mà ván game của cô ấy không suôn sẻ, vẻ mặt của cô rất nghiêm tục và miệng thì nói không ngừng.

Tuy nói vì đồng đội phối hợp không tốt, nhưng mà có thể thấy được vẻ mặt của cô trong rất khó chịu.

Ninh Tôn cũng biết không giải quyết hết được những chuyện của anh, khiến tâm lý của Hứa Thanh Du có sự thay đổi rất lớn.

Rõ ràng trước kia Hứa Thanh Du rất thản nhiên và điềm tĩnh trước mọi chuyện.

Dù cho Nam Nhạc có một chút tình ý với Ninh Tôn thì trạng thái của cô cũng rất bình thường.

Ninh Tôn nhanh chóng tiến lên hai bước đến ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, ôm cô vào lòng mà không ảnh hưởng đến việc chơi game của cô.

Tâm tình của Hứa Thanh Du không tốt chút nào, làm sao có thể thắng được trò chơi chứ? Trận đấu kết thúc trong vòng vài phút, lúc này bọn họ thua khá thê thảm.

Hứa Thanh Du thở dài, đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Vừa rồi người nói trong điện thoại là Nam Nhạc đúng không?”
Ninh Tôn ậm ừ nói thật, “Là cô ấy.

Cô ấy gọi điện nói hôm nay đi thăm bạn bè ở cơ sở nhiếp ảnh.

Sau đó nói bạn của cô ấy còn có tài nguyên trong tay, hỏi anh có cần không hay không.”
Không cần hỏi Hứa Thanh Du, Ninh Tôn cũng đã tự mình nói hết mọi chuyện.


Đương nhiên anh ta từ chối lòng tốt của Nam Nhạc.

Sau đó nói muốn tự mình từng bước từng bước đi lên, anh ấy cũng khá kiên trì với quyết định của mình.

Anh ta không cần đi cửa sau gì cả.

Chỉ có như thế này căn cơ của sự nghiệp mới vững được và anh cũng có thể thư thái hơn.

Nam Nhạc cũng ngờ tới Ninh Tôn sẽ có thái độ như thế này.

Vì vậy cô cũng không khuyên bảo gì nhiều hơn.

Hơn nữa, Nam Nhạc sẽ biết khi trở về Hứa Thanh Du sẽ nói nội dung của cuộc nói chuyện cho Ninh Tôn biết.

Vì vậy không để Ninh Tôn nói nhiều, cô ta đã mở miệng nói trước.

Cô ấy chủ động nói chuyện lúc trước mình đã gặp Ninh Tôn, hỏi Ninh Tôn có ấn tượng gì không.

Ninh Tôn cũng nói không nên lời, anh hoàn toàn không nghĩ ra cái gì.

Nhưng mà không biết cách nói chuyện này có kích thích gì đến Nam Nhạc hay không.

Bởi vì khi nói chuyện trong điện thoại, thậm chí Nam Nhạc cũng đã cười, còn nói cô ấy đoán cũng là kết quả như vậy.

Sau đó, cô ta tự nói lúc mà Ninh Tôn tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, thì cô có bình chọn cho anh.

Cũng luôn mong chờ Ninh Tôn có thể ra mắt.

Cô ấy đã nói hết tất cả.

Ninh Tôn cũng không nói những cái khác, anh chỉ có thể nói cám ơn với cô.

Nam Nhạc cũng rất dửng dưng trong điện thoại, “Điều mà em muốn nghe không chỉ là lời cảm ơn vậy thôi.”
Nhưng ngoài lời cảm ơn, Ninh Tôn không có gì khác để nói với cô ấy.

Ninh Tôn đã nói với Hứa Thanh Du tất cả những điều này, và anh ấy ôm chặt Hứa Thanh Du trong vòng tay của mình, “Em yên tâm đi.

Hôm nay anh đã nói rõ tất cả mọi chuyện rồi.

Chỉ là cô ta còn muốn giữ lại một chút tình nghĩa ở vẻ ngoài vậy thôi, nên sẽ không để mối quan hệ rơi vào ngõ cụt.

Nếu như cô ta không để ý đến những thứ đó mà đến tìm anh, thì anh cũng bình thường, không sao cả.

Dù sao làm việc gì cũng nên để lại một con đường.


Hứa Thanh Du quay người lại mình lại, thu vào trong vòng tay Ninh Tôn, nâng cánh tay ôm eo của anh, nói: “Tai họa, anh đúng là một tai họa mà.”
Ninh Tôn cười nhẹ vài tiếng, cúi người hôn Hứa Thanh Du, “Nhưng không phải anh cũng phải ngã xuống trước váy của cây lựu như em sao.

Anh là tai họa, vậy em là gì hả?”

Hứa Thanh Du không hề che giấu, thậm chí còn nghiêng người hôn lên Ninh Tôn, “Anh nói cái gì thì chính là cái đó.


Cả hai người quấn quýt nhau một hồi.

Chắn chắn là đã bắt đầu sẽ không dừng lại được.

Cuối cũng Ninh Tôn ôm Hứa Thanh Du vào phòng của họ.

Tuổi trẻ đúng thật là tốt.

Chi nghỉ ngơi một tối thôi thì thể lực lại hồi phục như ngày hôm qua.

Vốn dĩ Hứa Thanh Du còn ư ư lên vài tiếng để xin Ninh Tôn tha qua cho mình.

Nhưng mà có lẽ lần này bị Nam Nhạc châm chọc, nên đột nhiên cô vào thế chủ động.

Cô lại đè Ninh Tôn ở phía dưới.

Hứa Thanh Du trầm mặc nhìn Ninh Tôn, “Em còn nhớ ra một chuyện nữa.

Lát nữa em sẽ lấy điện thoại để chụp hết toàn bộ quá trình của chúng ta lại.

Sau này mà anh dám phụ em thì em sẽ đăng toàn bộ những thứ này lên mạng.

Em sẽ khiến anh thân bại danh liệt “
Ninh Tôn không nhin được cười, ngực của anh rung một chút.

Chắc là do lúc Hứa Thanh Du ấn vào, có thể cảm giác được rất rõ ràng.

Ninh Tôn nói: “Em chắc chắn người cuối cũng thân bại danh liệt sẽ là anh sao?”
Loại chuyện này chịu thiệt chỉ có thể là con gái.

Dù cho bị toàn mạng thấy được thì người khó coi nhất chắc chắn không phải là anh ta.

Hứa Thanh Du nghe thấy anh ta nói như vậy thì cô chỉ hừ lên một tiếng, cô giơ tay nhéo vào cổ của Ninh Tôn, “Anh đúng thật là vô sỉ lắm nhé.”
Ninh Tôn nhéo nhéo eo của cô, đẩy eo cô lên, “Đúng vậy.

Anh vô sỉ vậy đấy.

Nêu không vô sỉ thì bây giờ sao chúng ta có thể làm việc này chứ?”
Sau đó anh ấy hỏi lại, “Nhưng mà, em có thích những chuyện này không?”
Nếu như câu hỏi này được đặt trong quá khứ thì chắc chắn Hứa Thanh Du sẽ không bao giờ trả lời.

Nhưng mà không biết tại sao hôm nay cô ấy lại không thấy ngại ngùng nữa.

Cô chỉ mỉm cười và cúi người mình xuống gần Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du cúi xuống hôn Ninh Tôn, “Em thích lắm luôn.”.


Nhấn Mở Bình Luận