Nam Nhạc đang ở toà soạn xem chủ đề lựa chọn của trang bìa kỳ gần đây.
Sau đó cô liền nhận được điện thoại của chị Thái, Nam Nhạc không quan tâm lắm, trực tiếp bắt điện thoại lên, “Chị Thái.”
Bên phía chị Thái ừ một tiếng, giọng điệu có chút nghiêm túc.
Nam Nhạc nghĩ một chút rồi nói, “Sao vậy? Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Chị Thái nói phải, sau đó giữa chừng lại vài giây mới lên tiếng, “Lúc nãy tôi nói chuyện với bên đó rồi, tài nguyên cô cho rất tốt, chẳng qua tôi nhìn ra đối phương có chút do dự, hình như không hề muốn nhận.”
Chị Thái nói lời như vậy, Nam Nhạc có chút không muốn nói tiếp.
Mẹ Ninh không muốn nhận tài nguyên cô cho, điều này có thể hiểu được, dù sao trước đó cũng đã từ chối cô một lần rồi.
Chị Thái nói xong, nghĩ một chút lại nói, “Mọi người có phải có qua lại riêng không?”
Chị Thái trước giờ đều rất thông minh, điểm này Nam Nhạc cũng hiểu rõ, cho nên có một số chuyện cô biết không giấu được bao lâu.
Thế là Nam Nhạc trực tiếp thừa nhận, cô lại nói rất thẳng thắn, cô nói trước đây đã muốn đem tài nguyên cho Ninh Tôn và mẹ Ninh, nhưng lúc đó cả hai người đều từ chối cô.
Thật ra Nam Nhạc không mặt dày được, cũng ngại nói mình muốn tranh giành với Hứa Thanh Du, cô chỉ nói bản thân tán thưởng Ninh Tôn, cho nên muốn giúp anh một tay, nhưng Ninh Tôn muốn bản thân làm đâu chắc đấy.
Cũng không biết chị Thái có hoàn toàn tin lời của Nam Nhạc không, bà chỉ là thuận theo lời Nam Nhạc nói tiếp, “Cách nghĩ này của Ninh Tôn là đúng, vốn dĩ cậu ta bây giờ bị người ta nhắm tới, nếu như tài nguyên lại tăng một bước lên trời, nói không chừng lại bị người ta tìm cách đối phó, đến lúc đó các loại tai tiếng tràn ngập, tôi cảm thấy cậu ta bây giờ leo lên từng bước một đã rất tốt rồi.”
Tài nguyên hiện tại của Ninh Tôn cũng tính là không tồi, khi những tai tiếng trước đây của anh lắng xuống, rất nhiều nhà tư bản đều nhìn ra tiềm năng của anh, cho nên bây giờ cành ô liu* trao về phía anh cũng rất nhiều.
*Cành ô liu: cơ hội
Thật ra không cần tài nguyên Nam Nhạc cho, chỉ giá trị hiện tại của Ninh Tôn muốn leo lên, cũng không phải chuyện cần quá nhiều thời gian.
Nam Nhạc ừ một tiếng, giọng nói mang chút ý cười, “Phải đó, tôi biết anh ta rất có tiềm năng, cho nên vẫn là muốn giúp một tay, để anh ta bớt đi vài con đường vòng.
Chị Thái nghĩ một chút rồi nói, “Cô trước giờ đều chưa từng xem trọng ai, sao đột nhiên lại cảm thấy cậu ta không tồi, mà còn ra tay mạnh như vậy, những tài nguyên này đều không phải dễ dàng mà có được, bên phía cô có lẽ cũng là nợ ân tình người ta rồi.”
Nam Nhạc và chị Thái quen biết nhiều năm, cũng tính là hiểu rõ lẫn nhau.
Nam Nhạc cũng biết, bản thân nếu không để lộ ra chút gì đó, bên phía chị Thái nhất định vẫn là sẽ nghi ngờ.
Cô gật đầu rồi nói, “Thật ra lúc trước khi Ninh Tôn tham gia show tuyển chọn tôi khá xem trọng anh ta, lúc đó tôi giúp anh ta kéo phiếu bầu, chị hỏi những người mà chúng ta cùng quen biết, họ sẽ nói cho chị biết lúc đó tôi quả thực gọi điện cho họ yêu cầu họ ủng hộ Ninh Tôn, con người của tôi đây, tính tình thế nào chị cũng biết rõ, không xem trọng chính là không xem trọng, chỉ cần cảm thấy người này không tồi, tôi sẽ dốc hết sức mình giúp anh ta.”
Có lẽ là sợ chị Thái không tin, cho nên Nam Nhạc lại nhắc đến Hứa Thanh Du, “Mà lúc trước tôi gặp qua bạn gái anh ta vài lần, cảm thấy người này không tồi, là một cô gái khiến người ta yêu thích, hai người họ tôi đều nhìn thuận mắt, tự nhiên liền muốn giúp đỡ.”
Chị Thái bên này do dự một lát mới nói, “Được, nếu như cô nghĩ như vậy, vậy những tài nguyên này bên tôi có thể nhận.”
Chẳng qua chị Thái cũng nói rất rõ ràng, “Chỉ là hôm nay lúc tôi bàn chuyện tài nguyên với họ không nhắc tới cô, cho nên có thể họ cảm thấy những tài nguyên này là công ty lấy được, không biết có nhận ân tình của cô không.”
Điều này Nam cũng không để ý lắm, bây giờ nhận không nhận ân tình cũng không sao cả.
Nhưng nguồn gốc của những chuyện này căn bản là cô, chính là cô, sau này nếu thật sự phải tính toán, ân tình này đến cuối cùng vẫn là tính lên đầu cô.
Thế nên Nam Nhạc cười nói không sao cả, sau đó lại nói vài lời chúc mừng, ý nói chúc Ninh Tôn sớm ngày thăng tiến, công việc thuận lợi.
Sau đó còn nói sau này như có tài nguyên thích hợp, trong tay chị thái là có nghệ sỹ phù hợp, cô cũng sẽ giúp đỡ chia sẻ.
Chị Thái lại không thuận theo lời cô nói tiếp, hai người đơn giản trò chuyện vài câu, liền cúp điện thoại.
Khi Nam Nhạc nghe điện thoại trên mặt vẫn còn nét cười, có thể là cúp điện thoại rồi, nét mặt cô thoáng chốc trầm xuống.
Cô cũng biết bước đi này của chính mình có chút gấp gáp, kỳ thực lúc trước khi gọi điện cho Ninh Tôn, Ninh Tôn trong ngoài lời nói đều tránh né cô, khiến trong lòng cô không thoải mái lắm.
Từ nhỏ điều kiện sống của Nam Nhạc sung sướng, người nhà đều chiều theo cô, cô luôn là muốn gì đều sẽ có được, trước giờ chưa từng có chuyện nào hoặc người nào làm cô nghĩ đến lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được chỗ ra tay.
Cho nên cô có chút nôn nóng, quả thật trong lòng cô không thoải mái, quả thật không cam tâm.
Cô và Hứa Thanh Du hai người cùng đứng một chỗ, nhưng hễ là người có mắt nhìn đều biết phải chọn ai.
Nếu như Hứa Thanh Du ưu tú hơn một chút, trong lòng Nam Nhạc cũng dễ chịu hơn, bị từ chối cũng sẽ không cảm thấy thảm hại như vậy.
Quả thật là cô nhìn hết trên dưới trái phải trước sau, trên người Hứa Thanh Du, cô tìm không thấy chỗ nào hơn bản thân mình.
Nhưng một người như vậy, lại có thể khiến Ninh Tôn khăng khăng một lòng với cô ta, một chút cơ hội cũng không cho mình.
Hai người lại không kết hôn, nhìn thấy cái tốt liền chọn cái tốt, đây là chuyện rất đỗi bình thường.
Cô chính là nghĩ không hiểu, tại sao Ninh Tôn lại một mực bảo vệ Hứa Thanh Du.
Bởi vì nghĩ không thông, cho nên trong lòng cô vẫn luôn bực bội, cô muốn tìm một thời cơ, phá vỡ loại cục diện giằng co này.
Nam Nhạc tựa vào ghế tựa, thoáng chốc không còn tâm tư làm việc, thật ra hôm nay cô có nhiệm vụ chụp ảnh, nhưng quả thật là tâm tình không tốt.
Cô biết hôm nay lúc chụp hình cho người ta nhất định sẽ nổi nóng, tuy rằng trước đây cũng nổi nóng với những minh tinh lớn không ít, nhưng vì lần trước rất nhiều người vạch trần cô thái độ làm việc không tốt, cô đã bị người ta mắng hết lần này đến lần khác.
Cho nên hiện tại cô không muốn gây thù với đoàn đội của minh tinh nào nữa.
Nam Nhạc đứng dậy đi đến tủ lạnh bên cạnh lấy một bình nước khoáng, vặn mở xong uống hết nửa bình, cảm giác ngọn lửa trong lòng mình vẫn là không dập tắt được.
Loại cảm giác này, từ lúc cô đi làm đến hiện tại, là lần đầu tiên âm ỉ lại khiến cô có chút phát điên.
Quay lại phía bàn làm việc ngồi xuống, Nam Nhạc tựa vào ghế tựa, bắt chéo chân, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Hôm nay tiết trời không phải đặc biệt tốt, mơ hồ tựa như muốn mưa.
Gần đây khí áp có chút thấp, cảm giác là đang ấp ủ một trận mưa bão, cũng giống như cảm xúc trong lòng cô, vẫn luôn bị đè nén, rồi sẽ có ngày bùng nổ.
Nam Nhạc khá hiểu rõ tính cách của chính mình, cô biết bản thân có lẽ nhịn không được bao lâu nữa.
Cô ở giữa rào cản so với Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, không có cách nào phát tiết với hai người đó, nhất định phải tìm người vô tội khác để trút giận.
Cũng không biết tên xui xẻo đó sẽ là ai, Nam Nhạc đợi mãi rồi nhắm mắt lại.
Những ngày tháng này, vốn dĩ trải qua không tệ, cũng không biết bắt đầu từ khi nào trở nên càng lúc càng lộn xộn..