Lịch chụp hình của Ninh Tôn là vào buổi chiều ngày thứ hai, cho nên ở nhà dính lấy nhau với Hứa Thanh Du cả buổi sáng mới ra khỏi cửa.
Lúc ra khỏi cửa Hứa Thanh Du nói đùa, “Anh nói xem hôm nay anh có gặp lại Nam Nhạc không?”
Ninh Tôn khựng lại một chút, quay đầu nhìn Hứa Thanh Du.
Thoáng chốc anh cũng có ý muốn đùa, “Có muốn đánh cược không?”
Hứa Thanh Du nhíu mày, “Cược thế nào? Anh nói đi.”
Ninh Tôn nói, “Em cược cô ta có xuất hiện không?”
Hứa Thanh Du khoanh tay nhìn Ninh Tôn, nét mặt đặc biệt nghiêm túc, “Tiền đặt cược là gì?”
Ninh Tôn suy nghĩ một chút, “Đính hôn được không?”
Điều kiện này khiến Hứa Thanh Du rất bất ngờ, cô trực tiếp hỏi, “Nói thế nào?”
Điệu bộ của Ninh Tôn trông giống như đã suy nghĩ rất nghiêm túc, “Nếu như anh thua em đính hôn với anh, nếu như em thua anh đính hôn với em.”
Vốn dĩ biểu cảm của Hứa Thanh Du đang bình thường, vừa nghe Ninh Tôn nói như vậy, lập tức hết nói nổi.
Tuy rằng người này nói đồ đặt cược mà anh ta đặt ra đối với phía cô có lợi, nhưng anh ta đánh một vòng lớn vậy với cô, thật sự cho rằng cô là đồ ngốc sao?
Hứa Thanh Du bước tới nhéo eo Ninh Tôn một cái, “Đồ ngốc.”
Ninh Tôn thuận thế ôm cô vào lòng, “Nói xem em có cược không?”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cô ôm lấy eo Ninh Tôn, “Được được được, cứ như vậy đi, dù sao nhìn thế nào cũng là em có lời.”
Ninh Tôn hôn trán Hứa Thanh Du một cái, “Em chắc là em có lời chứ, anh thấy thế nào anh cũng không lỗ.”
Hai người ôm nhau ân ái một hồi mới ra khỏi cửa, tài xế đã đợi sẵn dưới lầu.
Lúc cả hai xuống tài xế đang ngậm thuốc lá, cầm điện thoại đứng bên cửa xe đợi.
Nét mặt anh ta có chút phức tạp, nhìn ra không ra tốt hay xấu.
Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn bước tới, tài xế vội vã bỏ điện thoại xuống, “Đồ đạc đem đủ rồi chứ? Vậy chúng ta đi.”
Lên xe xong, Hứa Thanh Du vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, “Lúc nãy nói chuyện với ai vậy, thấy nét mặt anh đặc biệt nghiêm túc.”
Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn một lượt Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, giọng điệu có chút do dự, “Là vài đồng nghiệp của tôi, mỗi ngày đưa đón các vị, cũng quen biết được vài tài xế của minh tinh, chúng tôi có một group chat, họ ở trong đó trò chuyện, tôi xem náo nhiệt một chút.”
Nói rồi anh ta móc điện thoại ra, trực tiếp mở khoá đưa cho Hứa Thanh Du, “Cô có muốn xem không?”
Hứa Thanh Du thấy bị hiểu lầm, vội vã xua tay, “Không cần không cần, tôi chẳng nghi ngờ gì anh cả, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Tài xế cười một tiếng, “Tôi không phải nói cô nghi ngờ tôi, trong đó thật sự có vài chuyện tôi không tiện nói với các vị, các vị tự mình xem đi.”
Anh ta nói như vậy, Hứa Thanh Du liền nhận lấy điện thoại, mở ra chính là giao diện group Wechat của bọn họ.
Hứa Thanh Du tuỳ tiện lướt một cái, phát hiện bên trong đúng là nhắc tới Ninh Tôn.
Điều này khiến Hứa Thanh Du có chút bất ngờ, theo lý mà nói những tài xế của minh tinh này sớm đã nhìn quen chuyện trong giới giải trí, nên đối với chuyện phiếm của minh tinh không hiếu kỳ mấy mới đúng.
Kết quả cô chỉ nhìn một lượt, nhìn thấy họ hình như đều đang bàn tán đời sống tình cảm của Ninh Tôn.
Thật ra đời sống tình cảm của Ninh Tôn cũng tính là công khai với bên ngoài, lúc trước cô và Ninh Tôn còn tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, không có quá nhiều chuyện phải giấu giếm.
Hứa Thanh Du lướt một chút giao diện điện thoại, tìm xem rất nhiều tin nhắn phía trước, sau đó liền có chút ngây người.
Bởi vì trong group đã có người nói Nam Nhạc và Ninh Tôn có qua lại mờ ám rồi.
Người nói là tài xế của minh tinh khác, nói rằng vô tình nhìn thấy Nam Nhạc đến các studio lớn đi dạo, sau đó hỏi thăm nhân viên công tác tin tức của Ninh Tôn.
Sự qua lại của Nam Nhạc và Ninh Tôn là bắt đầu từ khi chụp trang bìa tạp chí trước đây, sau đó còn có tin đồn, lúc đó thái độ của Nam Nhạc khá mập mờ, không hề giải thích rõ ràng.
Sau đó hai người cũng không có qua lại gì nữa, phần lớn người đều biết hai người họ không phải quan hệ bạn bè tốt đẹp gì.
Nam Nhạc đi khắp nơi nghe ngóng chuyện của Ninh Tôn, hỏi công việc của Ninh Tôn có sắp xếp gì, còn có vài chi tiết nhỏ lúc anh tham gia chụp ảnh, nghĩ thế nào cũng không hợp với kiểu người như Nam Nhạc.
Đừng nói là giới giải trí, kể cả trong đời sống thường ngày, một khi có tin đồn nổi lên, vậy rất nhanh sẽ truyền đi rộng rãi.
Người đầu tiên nhắc một chút, nghi ngờ Nam Nhạc có ý khác đối với Ninh Tôn, lập tức sẽ có người thứ hai người thứ ba đứng ra chứng thực chuyện này.
Cho nên hiện tại phần lớn người trong group đều nghi ngờ quan hệ giữa Nam Nhạc và Ninh Tôn, cái gì cũng nói, còn có người nói hai người nhất định lén lút sờ sờ mó mó, có quan hệ không thể nói cho người khác biết.
Hứa Thanh Du xem một lượt nội dung cuộc trò chuyện, có chút bất lực, cô đem điện thoại trả cho tài xế, “Loại chuyện thế này, thanh giả tự thanh vậy, thật sự không có cách nào giải thích nhiều, giải thích nhiều quá, ngược lại người ta sẽ cho là giấu giếm gì đó.”
Mà loại chuyện thế này cũng không tiện giải thích, bởi vì lời mà những người trong group nói có vài lời là đúng.
Giống như việc họ nói hình như Nam Nhạc thích Ninh Tôn, chuyện này thật sự không cách nào cãi được.
Nam Nhạc làm việc không hề thích giấu giếm, cho nên ý đồ của cô ấy dễ dàng bị người ta nhìn ra.
Cho nên hiện tại nếu như đi phản bác, sau này rất có thể bị vả mặt.
Tài xế nhận lại điện thoại, sau đó lắc đầu, “Thật sự khiến tôi không ngờ tới, nhưng mà Nam Nhạc gan cũng lớn thật, dù thế nào đi nữa, bây giờ Ninh Tôn đã có bạn gái, cô ta cho dù có ý đồ, cũng nên tự mình giấu đi, tại sao tôi lại cảm thấy cô ta giống như muốn gióng trống khua chiêng nói cho tất cả mọi người biết.”
Hứa Thanh Du tựa vào ghế tựa, “Có thể do tính tình của cô ta là như vậy.”
Cô ta có lẽ cũng không thiếu suy nghĩ đến mức gióng trống khua chiêng nói cho tất cả mọi người biết, cô ta thích Ninh Tôn, muốn tranh giành với cô.
Có thể tính cách cô ấy là loại không giỏi giấu giếm.
Vả lại thích một người thật sự rất khó che đậy, đặc biệt là Nam Nhạc, cô ta vốn có chút kiêu ngạo, nhất thời không có được Ninh Tôn, cô ta nhất định sẽ nghĩ cách khác, người ta một khi nôn nóng sẽ đưa ra cách làm thất bại, là rất khó tránh khỏi.
Ninh Tôn ở bên cạnh thở dài một hơi, “Được rồi, đi thôi, chuyện này chỉ cần anh không đáp lại, liền không liên quan tới chúng ta, không cần để ý cô ta.”
Tài xế lúc này mới khởi động cho xe chạy.
Suốt đường đi ba người đều không nói chuyện, trong lòng Hứa Thanh Du cũng không tính là lo lắng, thật ra cô nghĩ một thoáng, dựa theo tính tình của Nam Nhạc, một khi cô ta đem chuyện này công khai, còn có lợi với chính mình bên này.
Nếu như nhiều người biết cô ta nhớ nhung Ninh Tôn, trong tình huống Ninh Tôn còn có bạn gái, còn lén lút làm những chuyện mờ ám.
Cô ta nhất định sẽ bị rất nhiều người ngăn chặn.
Cũng không biết Nam Nhạc xem trọng công việc hơn một chút, hay là quan tâm tình cảm hơn nữa.
Nếu cô ta làm lớn chuyện, nhất định sẽ khó mà kết thúc, cho dù bản thân và Ninh Tôn không có kết quả tốt gì, tương lai Nam Nhạc không nhất định thật sự có thể ở bên Ninh Tôn.
Càng nhiều người biết ý đồ của cô ta, cô ta và Ninh Tôn càng không có khả năng.
Điều này không biết Nam Nhạc có rõ không, chẳng qua tất cả những chuyện cô ta làm hiện tại, hình như không hề ý thức được điều này.
Đợi xe lái đến studio, Hứa Thanh Du thông qua cửa sổ xe nhìn về phía những chiếc xe đỗ trước cửa studio.
Cô chỉ biết mỗi chiếc xe đua mui trần của Nam Nhạc, nhìn một vòng như vậy, không hề nhìn thấy xe của Nam Nhạc.
Không lẽ cô ta từ bỏ rồi, hôm nay không muốn đến nữa?
Hôm nay thời gian chụp hình của Ninh Tôn khá muộn, dựa theo tính cách không ai cản nổi của Nam Nhạc, nếu như cô ta muốn đến, có lẽ đã sớm đợi sẵn ở đây rồi..