Mẹ Ninh ngồi ở đây nói chuyện với Hứa Thanh Du mãi cho đến khi Ninh Tôn tắm rửa xong đi ra.
Anh ta mặc đồ ngủ lảo đảo đi tới.
Mặc dù Ninh Tôn không nói gì nhưng mẹ Ninh biết anh ta đến tìm Hứa Thanh Du.
Hai người bọn họ cứ quấn quýt bên nhau, đúng là rất phù hợp với dáng vẻ thanh niên yêu đương.
Mẹ Ninh cũng không phải là người không có ánh mắt, bà ta thấy thế thì đứng lên, “Đồ ăn trong nồi cả, hai đứa đói bụng thì lấy ra mà ăn.
Vậy mẹ đi trước đây, hai đứa đi nghỉ ngơi đi.”
Tóc của Ninh Tôn mới khô được một nửa, anh ta nghe vậy thì tiễn mẹ Ninh ra cửa.
Mẹ đã đi ra ngoài rồi nhưng cuối cùng bà ta lại do dự rồi ngừng lại.
Bà ta quay đầu nhìn Ninh Tôn, nhỏ giọng nói, “Cẩn thận một chút.”
Câu nói này không đầu không đuôi lại đột nhiên nói ra như thế thì có lẽ người bình thường đều nghe không hiểu.
Nhưng kết hợp với vẻ mặt có ý riêng kia của mẹ Ninh thì Ninh Tôn ngay lập tức hiểu ra.
Anh ta cũng không ngượng ngùng gì mà chỉ cười, “Yên tâm đi, con tự nắm chắc trong lòng.”
Mẹ Ninh lại không nói gì nữa mà xoay người đi qua chỗ thang máy.
Ninh Tôn chờ bà ta đi rồi mới đóng cửa quay lại trong phòng.
Hứa Thanh Du vẫn còn ngồi dựa vào ghế sô pha, cả người uể oải.
Ninh Tôn đi qua khẽ cong eo bế cô ta từ ghế sô pha lên rồi đi về phía phòng ngủ, anh ta vừa đi vừa nói, “Em biết vừa nãy mẹ anh nói cái gì với anh không?”
Hứa Thanh Du ôm cổ Ninh Tôn, đầu óc mê man giống đã ngủ lại giống chưa ngủ, “Ừm, đã nói cái gì?”
Giọng nói của Ninh Tôn mang theo tiếng cười, “Sợ hai chúng ta làm ra mạng người.”
Lúc đầu Hứa Thanh Du còn chưa kịp phản ứng ra đây là cái gì, một lát sau cô ta mới hiểu được lời của Ninh Tôn có ý gì, cô ta lập tức mở to hai mắt nhìn.
.
ngôn tình hoàn
Sau đó cô ta lại có cảm giác ngại ngùng, giọng nói mềm mại yếu ớt, “Sao bác đột nhiên lại nói như vậy?”
“Ai mà biết được.” Ninh Tôn đặt Hứa Thanh Du lên giường, sau đó anh ta đi qua kéo màn cửa rồi đi tới nằm bên cạnh cô ta, “Có đoán cũng đoán không ra mấy chuyện này.”
Ninh Tôn cảm thấy mình và Hứa Thanh Du cũng không biểu hiện quá mức nồng nàn trước mặt mẹ Ninh, lần nào bọn họ cũng chỉ hành động thân mật trong âm thầm thôi.
Chắc là mẹ Ninh không thấy cái gì, chỉ là bà ta là người từng trải cho nên nhắc nhở hai người bọn họ một số việc thì cũng coi như là bình thường.
Ninh Tôn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Hứa Thanh Du bị câu nói này của Ninh Tôn làm cho tỉnh táo, cô ta xoay người ôm eo Ninh Tôn, vẫn còn có một ít lo lắng hỏi, “Bác sẽ không cảm thấy em không biết tự trọng đấy chứ?”
“Sao lại thế.” Ninh Tôn cười rồi xoay người kéo cô ta lại gần, “Mẹ anh thích em nhiều như vậy mà.
Em lại không phải không biết, mẹ anh hoàn toàn không nghĩ theo hướng như vậy, có lẽ mẹ sẽ chỉ cảm thấy anh mặt dày mày dạn thôi.”
Hứa Thanh Du thở dài một hơi.
Loại thời điểm này thì có nói cái gì cũng không có tác dụng, cho nên cô ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể trách anh ta mà mắng một câu, “Tại anh cả đấy.”
Ninh Tôn dùng cằm tựa vào cái trán của Hứa Thanh Du, “Anh nhớ rõ là em cũng rất nhiệt tình kia mà, sao đến cuối lại chỉ có mỗi anh gánh tội vậy?”
Hứa Thanh Du nhẹ nhàng véo lưng Ninh Tôn một cái, “Tầm bậy tầm bạ.”
Cô ta thật sự rất mệt mỏi, đến nỗi không có sức mà trêu đùa nhau.
Hai người bọn họ cũng chỉ đấu khẩu vài câu rồi đều ôm người kia nhắm mắt ngủ.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du cảm thấy về nhà mình, nằm trên chiếc giường mình đã từng ngủ rất dễ chịu, nhưng bây giờ về tới đây cô ta mới biết được, thật ra cô ta càng thích ở bên này hơn.
Giấc ngủ này kéo dài tới tận lúc xế chiều, Hứa Thanh Du bị đói tỉnh.
Lúc cô ta mở mắt ra thì phát hiện bản thân còn nằm trong ngực Ninh Tôn.
Chắc là Ninh Tôn cũng rất mệt, đến giờ anh ta vẫn còn ngủ say.
Hứa Thanh Du không muốn đánh thức anh ta nên chậm rãi chui ra khỏi vòng tay anh ta, sau đó cô ta xuống giường đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Cô đi đến phòng vệ sinh bên ngoài tắm rửa một lát rồi sau đó lấy thức ăn ra ăn trước.
Sau đó cô ngồi yên trên ghế sô pha lấy điện thoại ra nhìn.
Cô vẫn luôn không nhìn xem sau khi mình đăng tin kia lên vòng bạn bè sẽ có phản ứng như thế nào, bây giờ vừa lúc mở ra xem thử.
Bài đăng trong vòng bạn bè được like, sau đó cũng có người bình luận.
Người bình luận đều là người mà trước kia cô quen biết, bọn họ cũng không hỏi về Ninh Tôn mà chỉ nói là cô về nhà mà sao lại không thông báo một tiếng để mọi người cùng nhau gặp mặt ăn một bữa cơm.
Cho dù vòng bạn bè của cô ta nhìn qua thấy nhẹ nhàng như mây như gió, nhưng Hứa Thanh Du loáng thoáng có thể đoán được chuyện cô và Ninh Tôn về nhà cũng đã truyền ra.
Cô không kết bạn với Nam Nhạc, nếu không thì thật sự muốn để người kia xem cho kỹ.
Nam Nhạc có quan hệ rộng rãi như vậy thì cũng không biết cô ta có nghe được về hành trình lần này của mình và Ninh Tôn từ người khác hay không.
Nam Nhạc để ý Ninh Tôn như vậy thì chắc là phải biết hai ngày này cô ta cũng đi ra ngoài chứ nhỉ.
Hứa Thanh Du ngồi ở chỗ này suy nghĩ lung tung rất lâu.
Mà ở trong phòng ngủ, Ninh Tôn xoay người một cái lại phát hiện ra cô không ở trên giường mới tỉnh táo lại.
Ninh Tôn đi ra khỏi phòng thì thấy ngay Hứa Thanh Du đang ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha.
Anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ nên đi qua chỗ cô ta, “Có chuyện gì vậy? Em đang nghĩ gì thế?”
Hứa Thanh Du lập tức bừng tỉnh, cô quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Không có gì, em chỉ suy nghĩ chuyện công việc tiếp theo thôi.”
Lúc nãy bộ phận nhân sự của công ty gửi tin cho cô để báo ngày đầu tiên đi làm phải chuẩn bị thứ gì và những việc cần phải làm.
Cô cũng không có kinh nghiệm làm nhà thiết kế thực tập cho nên thật sự không hiểu giai đoạn trước bản thân phải chuẩn bị những gì.
Loại cảm giác này thật sự giống như việc lại tiến vào một lĩnh vực khác mà mình không biết, khá giống với lúc ban đầu cô làm trợ lý cho Ninh Tôn, đều là kiểu không hiểu ra sao, đầu óc ngơ ngác.
Hứa Thanh Du đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Em đi lấy thức ăn ra, anh đi rửa mặt đi.”
Ninh Tôn ừ một tiếng rồi xoay người đi phòng vệ sinh.
Anh ta rửa mặt xong rồi đi ra, sau đó đi qua ngồi bên cạnh bàn ăn.
Ninh Tôn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua trước theo thói quen, động tác của anh ta rõ ràng dừng một chút sau đó mới đặt điện thoại lên trên mặt bàn.
Hứa Thanh Du nhìn thấy động tác của anh ta.
Hứa Thanh Du khẽ nhíu mày một chút, “Có chuyện gì vậy? Có người tìm anh à?”
“Cũng không phải người hay chuyện quan trọng gì, không cần phải để ý đến làm gì.” Ninh Tôn mở miệng nói rồi cúi đầu ăn cơm của mình.
Mặc dù anh ta nói như vậy nhưng đến khi ăn cơm xong, lúc Hứa Thanh Du dọn dẹp bát đũa đi vào phòng bếp thì Ninh Tôn cũng cầm điện thoại quay lại phòng gọi điện thoại.
Hứa Thanh Du dọn dẹp hết phòng bếp đi ra, cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Cửa phòng cũng không khóa nghiêm mà còn có một khe hở nhỏ.
Cô do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi tới, lúc đi đến gần cửa thì vừa vặn nghe thấy tiếng Ninh Tôn nói chuyện ở bên trong.
Ninh Tôn nói, “Yên tâm đi, tôi biết phải làm những chuyện này như thế nào.
Tôi có kế hoạch cả.”
Hứa Thanh Du không nghe được đầu dây bên kia nói cái gì, cô ta chỉ nghe được Ninh Tôn nói tiếp, “Tôi cũng không có cách nào khống chế chuyện này được, rung động chính là rung động thôi.”
Sau đó hình như anh ta nở nụ cười, “Đã đoán được, đúng không?”
Hứa Thanh Du thu liễm ánh mắt, cô ta mơ hồ đoán được người đầu dây bên kia là ai.
Cũng không mấy ai có thể khiến cho Ninh Tôn bày ra thái độ này.
Hứa Thanh Du lùi trở về trên ghế sô pha, sau khi ngồi xuống thì cô ôm chân nghiêng người dựa vào một bên tay vịn.
Chờ như thế được một lúc thì Ninh Tôn đi ra khỏi phòng, anh ta đi về phía Hứa Thanh Du.
Vẻ mặt anh ta rất bình thường, không nhìn ra được có chuyện gì không đúng.
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh ta, “Lúc nãy anh gọi cho ai vậy?”
Ninh Tôn ngồi xuống bên cạnh rồi dang tay ôm cô ta vào trong lòng, “Chị Thái.”
Quả nhiên là người đó, sau đó Hứa Thanh Du lại hỏi, “Hai người các anh nói cái gì?”
Ninh Tôn nghe thấy cô ta hỏi như vậy thì bật cười, “Thì do em đăng cái kia lên vòng bạn bè làm hai chúng ta bị bại lộ, chị Thái đương nhiên phải gọi hỏi anh chuyện gì đã xảy ra rồi.”.