Sáng ngàu hôm sau, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều dậy từ rất sớm.
Hôm nay Ninh Tôn phải đi tham gia lễ khởi động máy mà Hứa Thanh Du cũng phải chính thức đi làm, tâm lý của hai người bọn họ cũng ít nhiều có chút khác trước.
Lúc Hứa Thanh Du nấu bữa sáng tìù có lấy điện thoại ra xem tin tức một chút.
Đương nhiên lại có tin của cô ta và Ninh Tôn, chỉ là cũng không nằm trong top đầu tìm kiếm.
Truyền thông cũng chỉ phỏng đoán nói Ninh Tôn đi theo Hứa Thanh Du về nhà gặp mặt ba mẹ, nhưng bọn họ lại không có nhiều chứng cứ nên nói tới nói lui cũng chỉ là phỏng đoán của những người kia.
Hứa Thanh Du nhanh chóng xem qua một số bình luận.
Bình luận còn khá ổn, mọi người đều khá bình tĩnh như thể bọn họ đã dự đoán sẽ có chuyện như thế này xảy ra.
Trước đó Ninh Tôn và Hứa Thanh Du tuyên bố với bên ngoài là hai người bọn họ ở bên nhau đã rất nhiều năm, cho nên bây giờ đi gặp mặt ba mẹ thì những người kia sẽ chỉ cảm thấy Ninh Tôn là một người đàn ông tốt biết chịu trách nhiệm.
Dù sao dựa theo nhiệt độ của anh ta bây giờ tại ngành giải trí thì nếu là một người đàn ông khác thì có lẽ sẽ hoa mắt mà chưa chắc còn có thể chung thủy một lòng với bạn gái của mình.
Ninh Tôn có thể làm đến mức này rồi thì có là người hâm mộ cũng đều gửi lời chúc phúc tốt đẹp.
Hứa Thanh Du cong khóe miệng lên, cô ta nhớ tới trước đó cô ta và Nam Nhạc đối chọi gay gắt với nhau.
Không biết bây giờ Nam Nhạc có còn vô cùng tin tưởng, nghĩ là chỉ cần cô ta kiên trì thì có thể đào góc tường* Ninh Tôn này.
đào góc tường: cướp người (yêu) từ tay người khác
Sáng nay Hứa Thanh Du nấu bánh sủi cảo, cô ta và Ninh Tôn ăn xong rồi tách ra ở cửa nhà.
Ninh Tôn ngồi lên xe đi công ty để chuẩn bị lễ khởi động máy, Hứa Thanh Du thì bắt taxi đi Đỉnh Phong.
Lúc Hứa Thanh Du đến công ty còn có chút không được tự nhiên, cô ta thở sâu hít hai cái mới tiến vào sảnh chính.
Cô ta đi qua quầy lễ tân chào hỏi, cô lễ tân vốn còn có việc làm dở trong tay nhưng vừa ngẩng đầu một cái thấy là cô ta thì lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.
Cô gái kia bỏ dở chuyện đang làm rồi mang theo Hứa Thanh Du đi thang máy lên tầng ba, sau đó tìm cô gái lúc trước phỏng vấn Hứa Thanh Du.
Cô gái kia cũng rất nhiệt tình như cũ mà mang theo Hứa Thanh Du dạo quanh một vòng rồi đi khu làm việc của nhà thiết kế.
Lần đầu tiên Hứa Thanh Du nhìn thấy trường hợp như vậy.
Có không ít nhà thiết kế bên trong công ty cho nên diện tích làm việc của bọn họ cũng rất lớn, nửa tầng đều là khu làm việc của bọn họ.
Cô gái phòng nhân sự đưa Hứa Thanh Du đi tìm nhà thiết kế phụ trách cô ta.
Nhà thiết kế này thật sự rất nổi tiếng, trước đó Hứa Thanh Du đã nhìn thấy cô ta trên TV rất nhiều lần.
Lúc bọn họ đi qua thì nhà thiết kế kia đang xem bản thảo thiết kế, có một số người vây xung quanh cô ta, tất cả đều là nhà thiết kế thực tập.
Cô gái phòng nhân sự đi qua, kính cẩn nói chuyện, “Cô Quách, tôi mang nhân viên thực tập mới tới cho chị ạ.”
Quách Châu xoay người lại nhìn thoáng qua Hứa Thanh Du, ừ một tiếng, “Được, biết rồi.”
Cô gái phòng nhân sự gật đầu với Hứa Thanh Du một cái rồi rời khỏi.
Hứa Thanh Du đứng tại chỗ không biết bước tiếp theo nên làm cái gì.
Sau đó Quách Châu không nhìn nữa mà tiếp tục xem bản thảo trong tay, nhưng cô ta vẫn mở miệng nói với Hứa Thanh Du, “Sau này cô ở bên kia, chỗ kia là của cô.”
Nói như vậy rồi cô ta vươn tay chỉ một hướng.
Hứa Thanh Du nhìn thấy bên kia có một cái bàn làm việc để trống, cô ta nghĩ đến cái này là chuẩn bị cho cô ta.
Cô ta nhanh chóng gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi ạ.”
Quách Châu không nói nữa, Hứa Thanh Du cũng không dám tự tiện rời đi mà chỉ có thể đứng bên cạnh chờ Quách Châu sắp xếp tiếp theo nên làm gì như những nhân viên thực tập kia.
Quách Châu không phải đang xem bản thảo cô ta thiết kế mà là bản thảo do nhân viên thực tập thiết kế.
Sau khi xem xong cô ta chỉ ra những lỗi còn tồn tại trong bản thiết kế từng li từng tí một.
Giọng nói chuyện của cô ta vẫn rất nghiêm túc, lúc nói đến một số vấn đề rõ ràng thì vẻ mặt không tốt lắm.
Có vẻ như vô cùng không nên mắc phải những sai lầm như vậy mới đúng.
Hứa Thanh Du biết những nhà thiết kế nổi tiếng đều có tính tình riêng của mình, cũng như Nam Nhạc vậy.
Nhưng cô ta nhìn thấy Quách Châu như vậy thì trong lòng vẫn run rẩy một cái.
Loại tay mơ như cô ta thì sau này chắc chắn sẽ mắc phải rất nhiều lỗi, cô ta cần phải dò đường từ những sai lầm.
Thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ đến lúc đó không khéo phải bị mắng đến mức như thế nào.
Chờ đến khi Quách Châu phân tích xong hết nội dung bên trong bản thảo, sau đó những nhân viên thực tập này giải tán lập tức trở về chỗ làm việc của mình thì Hứa Thanh Du mới dám đi về chỗ làm của bản thân.
Quách Châu đi về phòng làm việc của mình trước, không biết làm cái gì mà một lát sau cô ta mới đi đến chỗ Hứa Thanh Du.
Cô ta gõ cái bàn của Hứa Thanh Du ra hiệu bảo đi qua chỗ cô ta có chuyện muốn nói.
Hai người bọn họ bước vào phòng làm việc của Quách Châu.
Quách Châu ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Du, “Ngồi đi, tôi biết cô.
Tại sao cô vẫn nghĩ đến việc trở thành một nhà thiết kế thực tập? Tôi tưởng cô và Ninh Tôn sống cùng nhau rất tốt, cô chắc phải rất thỏa mãn mới đúng chứ.”
Hứa Thanh Du ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc và nói, “Những ngày qua quả thật cũng tốt nhưng tôi muốn có sự nghiệp của riêng mình.
Cái này là những gì tôi đã học ở trường đại học, tôi không muốn dễ dàng vứt bỏ nó.”
Quách Châu hơi nhíu mày lại, “Vốn là không muốn vứt bỏ vậy tại sao cô lại đi làm trợ lý của Ninh Ninh Tôn? Cô đã bỏ bê nó thời gian hơi dài.”
Hứa Thanh Du nhẹ gật đầu, cũng có chút bất đắc dĩ, “Dòng đời xô đẩy, dù sao làm người thì đều phải ăn cơm.”
Quách Châu bật cười, “Sao? Ninh Tôn hay móc cô sao?”
Hứa Thanh Du lắc đầu rồi nhanh chóng giải thích, “Anh ấy rất tốt với tôi, cũng rất rộng lượng và hào phóng.
Nhưng tôi không thể luôn dựa vào anh ấy được, tôi nên có sự nghiệp của riêng mình.”
Quách Châu nhẹ gật đầu, “Có suy nghĩ này là đúng.”
Sau khi nói xong dường như cô ta do dự một chút mới mở miệng, “Ninh Tôn có biết ông chủ của công ty chúng ta không?”
Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên, cô ta không hiểu tại sao Quách Châu lại nói những điều như vậy.
Cô ta lắc đầu, “Tôi không nhận ra.
Trước đó tôi đã nói với anh ấy nhưng anh ấy không quen ai trong công ty này.”
Ninh Tôn thực ra không có bất kỳ mạng lưới quan hệ nào, hơn nữa tính cách của anh ta cũng không phải là loại người thân thiện nhiệt tình.
Dù có tham gia một số chương trình thì sau khi kết thúc chương trình đó xong là anh ta cũng sẽ rời đi ngay chứ không ở lại trò chuyện tạo mối quan hệ với những người tham gia chương trình để làm cơ sở cho lần tham gia chương trình tiếp theo.
Vì vậy, anh ta không quen biết nhiều người.
Nếu muốn anh ta giúp đỡ giật dây thì hơi khó.
Quách Châu hơi nhíu mày lại, “Không phải Ninh Tôn sao?”
Hứa Thanh Du không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Sao vậy ạ? Sao chị lại hỏi vậy?”
Quách Châu cười mà không nói nhiều lời, “Không có chuyện gì, cô đi làm việc đi, có vấn đề gì thì tới tìm tôi.”
Nói xong Quách Châu đưa cho Hứa Thanh Du một phần tài liệu, trong đó là một số nội dung đánh giá mà nhân viên thực tập phải hoàn thành.
Cô ta nói, “Cô chọn một đề tài trong số những cái này rồi tự thiết kế trước xem thử sau đó thì đưa tôi xem thế nào.”
Thái độ của cô ta không thể nói là tốt hay xấu, cô ta chỉ đang giải quyết việc chung.
Hứa Thanh Du cầm lấy tập tài liệu rồi nhẹ gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Quách Châu.
Khi đi đến chỗ ngồi của mình, cô ta còn do dự tự hỏi vừa rồi Quách Châu nói như vậy thì rốt cuộc có nghĩa là gì.
Rõ ràng là có điều gì đó ẩn giấu trong lời nói của cô ta.
Hứa Thanh Du ngồi trên ghế cau mày.
Cô ta cảm thấy mình được tuyển như vậy có chút không thể giải thích được, dựa theo lời của Quách Châu để phân tích thì dường như cô ta đã được đi cửa sau.
Nhưng rõ ràng cửa sau này không phải do Ninh Tôn giúp đỡ mở ra, người mà Hứa Thanh Du nghĩ đến sau đó chính là Tống Kình Vũ.
Nhưng cô ta lại cảm thấy điều đó là không thể, cô ta không qua lại gì nhiều với Tống Kình Vũ, Tống Kình Vũ lẽ ra không nên giúp cô ta nhiều như thế này.
Đúng là ngày đó Tống Kình Vũ có đề cập đến chuyện này nhưng cô ta cũng không để ý.
Một số giúp đỡ là thuận tay mà làm sẽ không làm cho người khác cảm thấy đột ngột, nhưng nếu như là sự giúp đỡ giống như bây giờ thì Hứa Thanh Du thực sự cảm thấy hơi khó xử.
Cô ta đợi một lúc rồi mới bắt đầu làm việc.
Có người ở bên cạnh xoay ghế và trượt qua..