Hứa Thanh Du bắt được điểm quan trọng trong lời nói của Tống Kình Vũ, “Đêm qua Ninh Tôn gọi điện thoại cho anh rồi?”
Tống Kình Vũ ừ một tiếng, “Cô không biết sao?”
Nói xong anh ta dường như mới có chút bất đắc dĩ, “Vậy chắc tôi không nên đề cập đến chuyện này mới đúng nhỉ?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Không, không.
Không có chuyện gì đâu, đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.”
Tống Kình Vũ gật đầu sau đó giơ tay kiểm tra thời gian, “Được rồi, cũng sắp đến giờ làm việc của cô rồi, đi làm việc đi.”
Hứa Thanh Du đi xuống khỏi xe của Tống Kình Vũ, chỗ này cách công ty cô không xa lắm, đi bộ qua là được rồi.
Lúc cô đi về phía bên kia thì nhớ lại lời nói của Tống Kình Vũ.
Đồng thời cô cũng nhớ tới cuộc gọi Ninh Tôn đã gọi trong phòng ngày hôm qua.
Lúc ấy cô hỏi Ninh Tôn là gọi cho ai nhưng Ninh Tôn chỉ nói đùa với cô chứ không trả lời thẳng câu hỏi của cô.
Có lẽ đó chính là cuộc gọi anh ta gọi cho Tống Kình Vũ.
Nói như vậy thì anh ta đã biết là Tống Kình Vũ giúp Hứa Thanh Du sau lưng một tay từ trước nhưng anh ta lại không nói với cô.
Điều này khiến Hứa Thanh Du cảm thấy hơi bối rối trong chốc lát.
Ninh Tôn vẫn luôn không yên tâm cô và Tống Kình Vũ, cũng như chuyện cô luôn lo lắng Ninh Tôn và Nam Nhạc vậy.
Bây giờ Tống Kình Vũ giúp cô chuyện lớn như vậy mà Ninh Tôn lại không biết gì, không biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Hứa Thanh Du muốn gọi điện thoại cho Ninh Tôn giải thích với anh ta một chút, nhưng nếu tùy tiện mở miệng nói chuyện này thì cô lại cảm thấy quá hấp tấp.
Hứa Thanh Du thực sự khó chịu trong lòng.
Bởi vì trong lòng cô đang có chuyện nên cả buổi chiều này tiến độ bản thảo thiết kế chậm hơn buổi sáng rất nhiều.
Cho đến khi sắp tan làm rồi mà cô ta còn chưa vẽ xong, cuối cùng Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi quyết định tăng ca một chút.
Dù sao hôm nay chưa chắc Ninh Tôn sẽ về nhà đúng giờ, bây giờ cô có về nhà thì cũng chỉ có một mình, không có ý nghĩa gì.
Tất cả mọi người trong văn phòng lần lượt rời đi, chỉ có Hứa Thanh Du còn ngồi ở chỗ đó.
Cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người có thiên phú, muốn dùng thực lực để chinh phục những người khác thì lại càng phải chịu nhiều khổ hơn bọn họ.
Có lẽ là do mọi người trong văn phòng đã rời đi nên không hiểu sao Hứa Thanh Du bình tĩnh lại.
Cô bổ sung hoàn chỉnh bản thảo thiết kế sau đó lại thay đổi một số chi tiết.
Cô lại nhìn một lượt từ đầu tới cuối những điều mà các nhà thiết kế cần chú ý khi thiết kế bản thảo mà hôm nay Quách Châu mới nói với cô ta.
Cô tự cảm thấy có lẽ còn có vấn đề nhưng nhất định không còn nhiều lỗi như bản thảo thiết kế đầu tiên nữa.
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đặt bản thảo thiết kế lên bàn làm việc, nâng vai hoạt động một chút sau đó dọn dẹp bàn làm việc rồi mới đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Điều cô không ngờ tới là Quách Châu cũng tình cờ đi ra khỏi phòng làm việc, hai người chạm mặt nhau.
Quách Châu có chút bất ngờ nhìn cô, “Muộn như vậy rồi còn chưa về à.”
Hứa Thanh Du đeo túi lên lưng, “Tôi có một bản thảo thiết kế muốn hoàn thành xong đã rồi mới về.”
Quách Châu không sắp xếp nhiệm vụ thiết kế nào cho Hứa Thanh Du nhưng nghe nói cô ở lại đây lâu như vậy vì để thiết kế cho xong thì vẻ mặt vẫn có chút vui mừng, “Nếu không bận gì thì đưa bản thảo thiết kế kia cho tôi đi, tôi xem bây giờ luôn.”
Người ta đã nói như vậy rồi thì cho dù Hứa Thanh Du có đang bận cái gì đương nhiên cũng không thể nói, cô nhanh chóng quay lại văn phòng lấy ra cho Quách Châu xem.
Quách Châu đứng tại chỗ mở bản thảo thiết kế của cô ra xem thử.
Tim của Hứa Thanh Du đập thình thịch.
Bản thảo lần trước của cô bị Quách Châu phê bình, nhìn chung là không đáng một đồng.
Nếu lần này không có tiến bộ nào thì cô thật sự không biết để mặt vào đâu cho đỡ xấu hổ.
Quách Châu nhìn rất cẩn thận, trên mặt nhìn không ra cô có đang không vui hay không.
Sau khi xem nó trong khoảng năm phút, cuối cùng Quách Châu đã chỉ ra một số sai sót trong thiết kế cho cô.
Cô ta nói chuyện vẫn rất đúng trọng tâm.
Quách Châu nói mỗi một nhà thiết kế lúc thiết kế đều có một số thói quen nhỏ của riêng mình, sau đó cô chỉ ra một số thói quen trong thiết kế của Hứa Thanh Du để sau này chú ý hơn một chút mỗi khi thiết kế.
Sau đó còn nói các yếu tố nội dung thiết kế của cô hơi nhiều quá nên sẽ có vẻ rườm rà, cần khiến cho phong cách thiết kế tổng thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút thì hiệu ứng hình ảnh sẽ càng tốt hơn.
Lần này cô ấy không phát hiện ra các vấn đề nhỏ trong thiết kế của Hứa Thanh Du mà chỉ có một số vấn đề về phương hướng chung.
Hứa Thanh Du gật đầu, cô có thể nghe hiểu tất cả.
Có lẽ là do lần này Quách Châu có nhiều thời gian hơn cho nên cô ta đã giải thích rất nhiều cho Hứa Thanh Du.
Hai người bọn họ đứng tại cửa phòng làm việc nói cũng phải nửa tiếng.
Con người Hứa Thanh Du cái khác không được nhưng trí nhớ lại rất tốt, trước kia khi còn làm việc với Ninh Tôn cô ta đã giúp anh ta nhớ một số lịch trình công việc, cô ta có thể sắp xếp chúng cho ngay ngắn rõ ràng.
Chờ đến khi nói hết xong, Quách Châu quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Nói hơi nhiều, có thể nhớ hết không?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Tôi có thể nhớ.”
Quách Châu trả bản thảo thiết kế cho Hứa Thanh Du, “Có thể nhớ là tốt.
Bắt đầu từ ngày mai, cô thiết kế bản thảo từ đầu đến cuối các chủ đề được liệt kê trong tập tài liệu tôi đưa cho cô lần trước, thiết kế xong thì trực tiếp đưa qua phòng làm việc của tôi rồi để đó là được.”
Hứa Thanh Du lập tức đồng ý.
Cô thật sự rất vui, mặc dù nhiệm vụ Quách Châu giao cho cô không phải là nhiệm vụ thiết kế bình thường nhưng có thể coi như cuối cùng cũng chú ý đến cô rồi.
Sau khi hai người nói chuyện xong, Hứa Thanh Du cất bản thảo sau đó cùng Quách Châu rời khỏi công ty.
Mặc dù đã qua giờ tan làm nhưng vẫn còn có một số đồng nghiệp ở lại trong công ty làm việc.
Khi hai người ra khỏi thang máy thì đã thấy có người đang đứng ở trong sảnh chính của công ty.
Hứa Thanh Du không quen biết bọn họ nên cũng không chào hỏi mà chỉ rời đi với Quách Châu.
Trời cũng đã tối, Hứa Thanh Du bắt taxi rồi báo địa chỉ nhà.
Lúc xe đang chạy về nhà cô nhận được cuộc gọi của Ninh Tôn.
Ninh Tôn nói vẫn chưa xử lý xong hết việc nên bảo cô không cần chờ.
Anh ta nói anh ta cần bàn bạc chút chuyện với đoàn làm phim nên không biết khi nào mới có thể hoàn thành.
Hứa Thanh Du thở ra một hơi, cô đã chuẩn bị tâm lý trước rằng sẽ có lúc bản thân và Ninh Tôn có thể sẽ không gặp nhau sau khi hai người bọn họ làm việc riêng.
Nhưng bây giờ đã đến ngày này thì trong lòng cô lại có chút khó chịu.
Nhất là cô lại nghĩ tới chuyện của Tống Kình Vũ là luôn cảm thấy rất có lỗi với Ninh Tôn.
Chẳng qua có rất nhiều chuyện cũng không tiện nói qua điện thoại cho nên Hứa Thanh Du chỉ dặn dò Ninh Tôn, bảo anh ta chăm sóc bản thân cho tốt, nói không cần lo lắng cho cô.
Chờ đến khi về nhà Hứa Thanh Du đứng ở chỗ cửa nhà, không bật đèn, phòng khách tối om.
Có lẽ lúc này cảm giác tủi thân dâng lên, mắt cô phiếm hồng, trong lòng vô cùng khó chịu.
Thật ra Hứa Thanh Du cũng biết bản thân làm quá, có lẽ là do khoảng thời gian này Ninh Tôn chiều cô quá mới như vậy.
Rõ ràng lúc cô mới từ trường học đi vào xã hội đã nếm qua tất cả các loại khổ, chịu đủ mọi loại tủi thân, lúc đó cô cũng đã gồng gánh hết rồi, cũng không cảm thấy thế nào.
Nhưng bây giờ chỉ là không gặp được người, chỉ là xảy ra chút chuyện trong công việc vậy mà cô lại đỏ hoe vành mắt.
Bản thân cô cũng cảm thấy mình rất vô dụng.
Hứa Thanh Du hít vào một hơi thật sâu rồi nhấc chân đi vào phòng khách, cô còn chưa ăn gì nên đúng là có chút đói, nhưng cô lại không muốn ăn một chút nào cả.
Cô đặt túi xuống trước rồi đi qua ngồi trên ghế sô pha thư giãn một lúc.
Trong nhà chỉ có một mình cô nên thực sự không có chút hứng thú nào đi làm bất cứ chuyện gì.
Hứa Thanh Du chờ một lát rồi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho mẹ Ninh.
Ninh Tôn không ở nhà, cô muốn tìm một người khác ở cùng mình.
Nhưng không ngờ mẹ Ninh nhận điện thoại nhưng cũng nói bà ta không ở nhà.
Bởi vì muốn mẹ Ninh phụ trách nhạc phim bộ phim Ninh Tôn đóng vai chính kia cho nên bà ta cũng có rất nhiều chuyện, bây giờ bà ta đang bàn bạc cụ thể với người của nhà làm phim.
Hứa Thanh Du nghe bà ta nói như vậy thì có chút bất đắc dĩ, cô chỉ có thể bảo mẹ Ninh cứ bận việc của mình trước đã, nói cô cũng không có việc gì.
Sau đó cô cúp máy.
Hứa Thanh Du vung tay ném điện thoại sang một bên rồi mím môi bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cuối cùng cô vẫn đứng dậy đi tủ lạnh tìm bánh sủi cảo đông lạnh đi phòng bếp nấu nóng.
Dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải ăn cơm.
Cô vừa nấu xong cơm thì Ninh Tôn lại gọi điện thoại tới, Ninh Tôn hỏi cô về nhà chưa, đang làm cái gì.
Thật ra trong lòng Hứa Thanh Du không thoải mái lắm nhưng cô ta không để lộ ra.
Giọng nói của cô trong điện thoại vẫn rất tốt, “Em đã về nhà lâu rồi, đang xem TV.”
Ninh Tôn thở dài một hơi, “Không biết khi nào bên anh mới có thể kết thúc được.
Chắc là nửa đêm mới xong, em không cần chờ anh, nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi.”
Hứa Thanh Du nói được, sau đó do dự một chút rồi cuối cùng vẫn nói chuyện công việc.
Cô nói hôm nay cô mới biết mình đi cửa sau mới vào được công ty, hóa ra là Tống Kình Vũ giúp cô khơi thông quan hệ..