Mẹ Ninh cũng không ở đây quá lâu, bên ngoài trời cũng đã tối.
Bà ấy ở bên này không lâu liền đứng dậy để đi về.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn tiễn mẹ Ninh xuống dưới lầu, mẹ Ninh cười nói: “Cũng không đến mức này đâu nhé.
Mẹ cũng ở khu chung cư này, nếu hai đứa muốn thì tiễn mẹ xuống phòng luôn đi.”
Ninh Tôn nói: “Nếu mà tiễn mẹ tới nhà thì mẹ còn phải tiễn chúng con về nhà lại đấy.
Hay là thôi đi, chúng ta cứ qua loa thôi cũng được.”
Mẹ Ninh mỉm cười vẫy tay với bọn họ, quay người rời đi.
Ninh Tôn đợi mẹ Ninh đi xa, đến khi không thấy bóng dáng của bà nữa thì anh mới giơ tay ra nắm vào cổ tay của Hứa Thanh Du, “Cô bé à, gần đây em kiêu ngạo lắm đấy.
Nào nào nào, chúng ta cùng nhau về nhà để tính toán rõ ràng nào.”
Hứa Thanh Du cũng không sợ hãi chút nào, cô hừ một tiếng, rồi lập tức ôm lấy cánh tay của Ninh Tôn, “Anh đừng chạy đó.
Em nói với anh em còn sợ nửa đường anh sẽ chạy mất đó.”
Ninh Tôn cười gian: “Được được được.
Mới mấy ngày không gặp, sao tính tính khí lại nóng nảy thế, là ai cho em cái dũng khí vậy hả cục cưng?”
Hứa Thanh Du không nói nhảm với anh ấy, cô vẫn luôn ôm cánh tay của anh.
Và đi theo anh ấy về hướng nhà.
Hai người vội vàng trở về nhà, sau khi đóng cửa lại, Ninh Tôn đè Hứa Thanh Du lên cửa để hôn.
Tất nhiên Hứa Thanh Du cũng không chịu thua.
Cô cũng muốn chủ động, cô cởi áo của Ninh Tôn.
Ninh Tôn mỉm cười khi thấy cô như thế này, “Em sao vậy, lúc trước em đâu có như vậy đâu chứ.
“
Hứa Thanh Du chỉ ừ một tiếng, cô không quan tâm và cũng không nói quá nhiều.
Cô nhón chân lên hôn anh ta, “Chủ yếu là em quá nhớ anh.”
Lần này hai người họ có chút gấp gáp.
Chưa kịp về đến phòng thì Ninh Tôn đã ôm Hứa Thanh Du lên sô pha.
Bên chỗ ghế sô pha cũng không chuẩn bị cái gì.
Vì thế bọn họ cũng không sử dụng bất cứ biện pháp tránh thai nào cả.
Sau khi làm xong, Ninh Tôn vẫn còn nằm trên người Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du liền hỏi:”Anh không mang bao thì có khi nào em có thai không? “
Ninh Tôn không chút nào sợ hãi, “Nếu em mang thai thì chúng ta sẽ kết hôn, chuyện này đơn giản biết bao chứ.”
Đúng vậy.
Nghe như thế cũng đơn giản thật.
Nhưng nếu như hai người họ thật sự kết hôn thì phải giải quyết rất nhiều chuyện.
Vậy nên hai người họ cần cân nhắc rất kĩ lưỡng.
Ninh Tôn nghỉ một chút rồi anh lại đè lên Hứa Thanh Du.
Sau đó, anh ôm Hứa Thanh Du về phòng và đặt cô lên giường, anh nói với giọng điệu ranh mãnh: “Nào nào nào, để anh xem bản lĩnh của em như thế nào.”
Hứa Thanh Du rất mệt mỏi, nhưng miệng của cô cũng rất cứng, “Nào nào nào, vậy thì để em xem anh còn bao nhiêu hàng tồn nữa nhá.”
Những lời này thật sự kích thích đến Ninh Tôn.
Dù sao hai người ăn uống no nê, thể lực cũng tốt hơn bình thường.
Lần này, Ninh Tôn còn có thể tiếp tục được, so với lần trước thì có thể cố gắng được nhiều hơn.
Lần trước trong khách sạn, Hứa Thanh Du đã khóc và mắng chửi anh ấy vào phút cuối.
Nhưng lần này, cho dù Hứa Thanh Du không có chịu được nỗi nữa, cô cũng không xin Ninh Tôn buông tha.
Vì vậy ở phút cuối Ninh Tôn cũng không tém lại gì cả.
Hứa Thanh Du cảm thấy thể lực của cơ thể con người phải không ngừng rèn luyện.
Chẳng hạn như lúc trước khi cô ở cùng Ninh Tôn thì chỉ một chút thôi đã không chịu đựng được rồi.
Nhưng bây giờ không ngờ cô lại chiến đấu đến cùng với Ninh Tôn.
Điều này cũng đáng được khích lệ lắm.
Cuối cùng lúc hai người họ xong việc thì phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc, tay của Hứa Thanh Du cũng đang run.
Ninh Tôn ôm cô vào lòng, cả hai người đều ướt đẫm.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Du không sử dụng biện pháp tránh thai, nên sau đó Ninh Tôn cũng dứt khoát không làm cái gì khác nữa.
Mặc dù tâm trí của Hứa Thanh Du vẫn còn một chút mơ hồ, nhưng mà cô vẫn có đủ tỉnh táo để nghĩ xem mình đang là thời kỳ an toàn hay thời kỳ rụng trứng.
Kinh nguyệt của cô thường rất chuẩn.
Tính toán một chút hình như cô đang ở trong thời kì rụng trứng.
Sau đó cô nhắm mắt lại, cô thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo ý trời mà thôi.
Cô muốn xem xem rốt cuộc cô và Ninh Tôn có thể đi đến đâu.
Sáng hôm sau, Ninh Tôn thức dậy rất sớm.
Anh ấy thu dọn đồ đạc của mình trước vì bên chỗ trường quay có chút xa.
Thời gian đi về sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Hứa Thanh Du nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy, “Sớm như vậy mà anh đã đi rồi sao?”
Ninh Tôn sờ sờ đầu Hứa Thanh Du, “Em ngủ thêm một chút nữa đi.
Vì lúc đi đến trường quay sẽ tốn rất nhiều thời gian nên anh mới đi sớm như vậy.”
Anh cũng không thể đến muộn mãi, dù sao anh cũng là một người mới.
Để nhiều người đứng đợi anh như vậy, thì có chút không thích hợp cho lắm.
Hứa Thanh Du đâu ngủ tiếp được nữa.
Cô cũng đứng dậy để đánh răng rửa mặt.
Sau đó, cô còn tiễn Ninh Tôn ra tới tận cửa.
Ninh Tôn mới đi ra vài bước, suy nghĩ một hồi rồi lại quay người lại.
Anh ôm mặt của Hứa Thanh Du, và hôn thật mạnh.
Anh ta làm như vậy cũng khiến Hứa Thanh Du có chút đau thương, cô vẫy vẫy tay với anh, “Đợi độ nổi tiếng của anh hạ xuống một chút, em sẽ đến thăm anh vậy.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, sau đó quay người đi vào thang máy.
Hứa Thanh Du đi tới bên cửa sổ nhìn xuống lần nữa, cô nhìn thấy Ninh Tôn đi ra ngoài, cũng nhìn thấy Ninh Tôn đang ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Có lẽ là Ninh Tôn cũng đã nhìn thấy cô, nên anh ấy giơ tay vẫy vẫy với cô.
Chờ Ninh Tôn rời đi, Hứa Thanh Du mới quay trở về phòng.
Bây giờ cô lại không ngủ được.
Cô ngồi trong phòng một lúc rồi đứng dậy đi làm bữa sáng.
Cô ăn sáng xong vẫn chưa đến thời gian đi làm, cô lại lấy giấy bút của mình ra để vẽ vài bản thiết kế.
Bản thiết kế không có chủ đề nào cả.
Hứa Thanh Du chỉ vẽ ra những gì mà trong não cô hình dung ra được mà thôi.
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, Hứa Thanh Du thu dọn và ra ngoài để đi làm việc.
Thực ra trước đây cô cũng thích công việc như thế này.
Nhưng mà bây giờ bởi vì hoàn cảnh ở công ty cũng không tốt lắm, có nghĩ thoáng đến nhường nào thì tâm lý cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vậy nên mỗi ngày đi làm tâm trạng của Hứa Thanh Du cũng không tốt cho lắm.
Tuy nói rằng không tệ lắm nhưng mà cũng không phải là quá vui vẻ.
Khi đến công ty, thì những người khác cũng đã đến đây.
Dù sao Hứa Thanh Du cũng không có việc gì làm nên cô tiếp tục lựa chọn ra những nhiệm vụ của mình.
Sau đó, cô mới từ từ vẽ ra những bản thiết kế.
Cứ lặp đi lặp lại những điều như vậy mỗi ngày, cô không hề cảm thấy buồn chán hay cáu gắt, nhưng cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn nếu xung quanh không có những người quây quần bên nhau và xì xào.
Bản vẽ thiết kế được nửa chừng, cô nghe thấy tiếng người bên cạnh chế giễu lớn hơn một chút, “Có thật không vậy, không phải là có bạn trai à.
Sao lại liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác chứ.
Hừm, không biết phải nói như thế nào, dáng vẻ cũng thuộc dạng bình thường.
Cũng có bản lĩnh thật đấy, thật khiến người khác phải thán phục mà.
“
Không cần nghĩ cũng biết.
Những người đó đang lan truyền chuyện của cô ấy.
Chắc là chuyện lúc trước cô đi ăn với Tống Kình Vũ lúc trở về thì bị người khác thấy.
Sau đó thì bị những người này lan truyền ra.
.
đam mỹ hài
Ban đầu, Hứa Thanh Du đối với chuyện mà những người đó nói to nói nhỏ về cô là không hề quan tâm.
Bởi vì dù sao chuyện đi ăn là có thật, nhưng bọn họ lại nói tác phong của cô có vấn đề.
Chuyện này thật sự cô không thể nhẫn nhin được.
Hứa Thanh Du đập mạnh cây bút mình đang cầm lên bàn.
Sau đó cô quay người và nói to về hướng những người đó, “Mấy người muốn nói gì thì hãy nói thẳng.
Cứ nói thì thầm như vậy có ý gì chứ.
Muốn nói xấu người khác, mà cũng không dám nói rõ ra à.
Mấy người cũng có bản lĩnh thật đấy.
“
Cô gái đó chắc là nghĩ Hứa Thanh Du không dám lên tiếng, nên mới nghĩ rằng Hứa Thanh Du rất dễ bị bắt nạt.
Bây giờ lại bị cô nói lại dăm ba câu thì liền không có mặt mũi gì đứng đó nữa.
Vậy nên cô gái đó cứng họng nói: “Nói cô đó thì sao chứ.
Cô dám làm mà không dám nhận à?”
Hứa Thanh Du bật cười, “Dám nhận cái gì chứ.
Cô có tận mắt nhìn thấy hay không? Cô chỉ nghe người khác nói vài câu liền hùa theo để nói.
Cô không sợ đến cuối cùng bị ăn tát hay sao.
Như cô mà cũng có học hành, một chút năng lực phân tích cũng không có.
Chín năm nghĩa vụ của cô đều học vào đâu vậy chứ.
“
Vẻ mặt của Hứa Thanh Du rất bình thường, dù cho cô nói chuyện khó nghe nhưng cô cũng không lộ ra vẻ mặt ác độc.
Con người của cô rất ít khi cãi vã với ai.
Nhưng nếu có cãi nhau thì cũng không nhượng bộ từng bước.
Sau đó Hứa Thanh Du liếc nhìn xung quanh và nhìn tất cả những người đang tụ tập để nói về chuyện của cô, “Không phải là vì tôi là một người vô tài hay sao? Tôi nói cho mấy người biết tôi là nhờ mối quan hệ mới vào đây được đấy.
Tôi cũng nói với cô, mối quan hệ của tôi cũng rộng lắm, tôi còn quen biết lãnh đạo nữa.
Mấy người hãy cẩn thận tôi sẽ làm khó dễ đó, tôi sẽ khiến mấy người đều không sống yên đâu.
“
Sau đó Hứa Thanh Du nói thêm, “Cô tưởng rằng cô nói xấu sau lưng tôi mà tôi không biết sao chứ? Chỉ là con người tôi chỉ muốn sử dụng chiêu xấu và thích đâm sau lưng người khác mà thôi.
Nếu muốn đối phó với mấy người thì chẳng cần cãi nhau gì cả.
Việc này quá làm mất giá trị của tôi rồi, tôi có quá nhiều cách để mấy người không thể làm việc được dưới tay của thầy Quách nữa.”
Những lời của cô ấy nói cũng có thật có giả.
Điều này khiến những người đó không thể phân biệt được nhưng mà cũng đã khiến những người đó bị dọa một phen..