Trì Uyên không nói gì nữa.
Cổ Tự biết Trì Uyên không thích ồn ào nên sau đó chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên.
Cô cũng không xem điện thoại, cả người thả lỏng.
Trì Uyên đã bắt đầu làm việc thì sẽ không quan tâm đến điều gì.
Lúc thì gọi cấp dưới đến để sắp xếp lại tài liệu, lúc thì sẽ ra ngoài giao việc.
Anh không chú ý đến Cổ Tự như rất nhiều lần trước đó.
Cổ Tư ngồi trên ghế sofa, không lâu sau bắt đầu ngáp.
Thực ra trong văn phòng của Trị Uyên có phòng nghỉ.
Thỉnh thoảng Trị Uyên hay nghỉ trưa bên trong.
Cửa phòng nghỉ đang đóng, Cố Tư hoàn toàn không biết có gì đằng sau cánh cửa.
Vốn dĩ cô muốn nằm trên ghế sofa ngủ một giấc, nhưng cô cảm thấy như vậy có hơi khoa trường.
Tư thế ngủ của mình không tốt lắm, cô cũng biết điều này.
Trì Uyên đang làm việc nghiêm túc ở bên kia, còn cô thì nằm ngửa ngủ ở bên này.
Thực sự có chút không thích hợp.
Thế là cô lăn lộn trên ghế sofa nửa ngày.
Cuối cùng, dựa vào góc ghế sofa ôm gối mà ngủ thiếp đi.
Trì Uyên bận rộn rất lâu mới giao lại hết công việc đang làm cho cấp dưới.
Khi anh ngẩng đầu lên liền thấy Cố Tư đã ngủ rồi.
Tư thế này của cô nhìn có chút tủi thân và ấm ức.
Cả người co tròn lại trong góc ghế sofa.
Vốn dĩ đã trông rất gầy và nhỏ bé, co lại như thế này người khác hầu như không thể chú ý đến cô được.
Anh chậm rãi đứng dậy đi đến đứng bên cạnh ghế sofa.
Cố Tư hoàn toàn không phát hiện ra, nghiêng đầu ngủ ngon lành.
Phải một lúc lâu sau, Trì Uyên mới thở dài, cúi người nhẹ nhàng bể Cố Tư lên.
Cổ Tự mở mắt rồi, nhưng cả người vẫn còn đang mơ màng.
Cô vươn tay ôm cổ Trì Uyên cọ vào trong lòng anh.
Trì Uyên đi đến phòng nghỉ và đặt Cố Tư lên giường.
Cổ Tự lật người, quay lưng về phía Trị Uyên ôm chặn ở bên cạnh.
Chiếc váy hoa dại khẽ vén lên.
Cũng không bị lộ quá nhiều.
Trì Uyên cúi xuống giúp cô kéo lại.
Nhưng khi anh vừa đứng lên, Cố Tư lên tiếng.
Giọng cô mơ hồ, không rõ là tỉnh hay mê.
Cô nói, "Trì Uyên, tại sao tôi lại gặp anh chứ."
Trì Uyên sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Tự hồi lâu.
Nói thế nào nhỉ, anh thực sự cũng không thể hiểu được.
Tại sao anh lại gặp một cô gái như vậy.
Nếu Cố Tư không xuất hiện, cuộc sống hiện tại của anh hẳn sẽ khác.
Theo thỏa thuận, cô kết hôn với Tùy Mị.
Mặc dù không qua lại thân thiết gì với Tùy Mi, nhưng Trị Uyên cảm thấy Tùy Mị chắc sẽ là một người vợ tốt.
Hơn nữa, bà Trì thích Tùy Mi, hai người chắc chắn sẽ chung sống rất hòa hợp.
Sau đó cuộc sống hôn nhân chắc chắn sẽ rất suôn sẻ.
Bây giờ, có khi đã có con rồi.
Quỹ đạo của cuộc đời đều rất bằng phẳng, suôn sẻ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trị Uyên cảm thấy bối rối.
Hoặc là có thể nói rằng, chỉ cần nghĩ đến tình trạng hiện tại.
Anh lờ mờ có chút muốn phát điên.
Không thể giải thích được tại sao.
Hơi khó chịu, hơi bực bội.
Trì Uyên xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.
Sau khi đóng cửa, anh trở về chỗ ngồi của mình.
Buổi chiều anh có rất nhiều việc, nhưng không hiểu vì sao bây giờ anh không tiếp tục làm được nữa.
Anh dứt khoát dựa vào ghế, cả người thả lỏng.
Mới ngồi được mấy phút, chuông điện thoại reo lên.
Là tin nhắn gửi đến.
Bây giờ, ngoài những tin nhắn bán hàng hay tin rác ra thì rất ít người gửi tin nhắn.
Trì Uyên cầm lên xem, hơi ngạc nhiên.
Là Tùy Mị gửi tin nhắn tới.
Cô ta nói rằng hôm qua mới biết tin ông cụ Tùy đến, nghĩ là chắc là đến vì cô ta.
Cô ta nói rằng rất xin lỗi, chắc ông cụ Tùy đã hiểu lầm chuyện gì đó.
Tùy Mị nói rất thẳng thắn làm Trì Uyên không thể tìm ra vấn đề gì.
Anh tiện tay trả lời: Không sao.
Đầu bên kia không có động thái gì nữa.
- ---------------------------.