Ninh Tôn nghe Hứa Thanh Du nói vậy liền yên tâm.
Lúc ăn cơm anh nhắc đến việc mình xuất viện, trưa nay lại làm kiểm tra thêm lần nữa, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, về dưỡng thương cho thật tốt là được.
Chị Thái lúc sáng đã qua xem anh như thế nào, mặc dù lời nói không quá rõ ràng, nhưng Ninh Tôn nghe ra được, cô muốn anh trở về đoàn phim nhanh hết sức có thể.
Người hâm mộ lần trước đóng vai diễn viên quần chúng giúp tuyên truyền một lần, có rất nhiều người biết được vị trí đoàn làm phim của Ninh Tôn, gần đây càng nhiều người chạy đến vây bên ngoài đoàn làm phim.
Nếu như anh cứ một mực không chịu xuất hiện, ngoài kia chắc chắn sẽ truyền thêm nhiều lời đồn nữa.
Bây giờ Ninh Tôn thật sự là người một tin tức cũng không thể tạo thêm được.
Hứa Thanh Du có chút lo lắng, “Anh đang bị thương, dù sao đi nữa cũng phải nghỉ ngơi vài ngày chứ?”
Ninh Tôn buông đũa xuống, kéo tay Hứa Thanh Du qua sờ lên phần đầu phía sau của mình, “Em xem, vết thương cũng lành miệng rồi, chắc là không sao đâu.”
Hứa Thanh Du cũng không biết phải giải quyết như thế nào giữa sức khỏe và tiền đồ của Ninh Tôn, cứ do dự mãi, cuối cùng chỉ đành nhếch miệng, “Anh muốn trở về đoàn phim để quay không phải là không thể, nhưng mà phải chắc chắn là không được lao lực như trước nữa, chọn cái dễ mà làm trước.
Ninh Tôn ừ ừ hai tiếng, “Được, biết rồi, yên tâm nhé.”
Hai người vừa ăn vừa nói về việc bên công ty của Hứa Thanh Du.
Hứa Thành Du cũng không giấu giếm Ninh Tôn, nói việc hồ sơ của mình bị mất ra, nhưng cũng không nói cặn kẽ cho lắm, chẳng hạn như xung đột trước kia của cô và cô gái kia.
Cô chỉ nói đơn giản thôi, có lẽ là vì cô đi cửa sau, nên là bị người khác ghi hận rồi.
Ninh Tôn thở dài, “Thật ra ở đâu cũng vậy, ngành này của chúng ta cũng như vậy, những người có thực lực sẽ nhìn không thuận mắt những người có lưu lượng.”
Chuỗi xem thường này làm sao giải thích đây, mặc dù rất nhiều người nhìn chướng mắt, nhưng cũng không thay đổi được.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đối diện nhau, hai người im lặng một lúc thì bật cười.
Ninh Tôn lên tiếng, “Hai người chúng ta nhìn bề ngoài thì rất rực rỡ, nhưng thật ra thì rất thảm.
Mặc dù Ninh Tôn trong đoàn phim được người khác chiếu cố, nhưng những người đó ở đằng sau đều nhìn anh với sự khinh bỉ.
Ai nấy cũng nghĩ là chẳng qua anh chỉ dựa vào lưu lượng mới được nổi tiếng, rất nhiều người đều đang đợi anh tuột dốc.
Nên những ngày này cũng không dễ dàng gì.
Ăn cơm xong, thời gian của Hứa Thanh Du không còn nhiều, dọn dẹp hộp giữ nhiệt xong cũng đi ngay.
Rời khỏi bệnh viện, vừa bước ra thang máy cô đã đụng phải một gương mặt quen thuộc đang bước đến, bước vào thang máy.
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong thấy người đó cầm rất nhiều đồ.
Hứa Thanh Du chau mày, cứ cảm thấy người này lúc trước đã gặp qua đâu đó, chỉ là nhất thời không nghĩ ra được.
Từ lúc bước ra khỏi bệnh viện đến lúc lên xe, cả đoạn đường cô cứ nghĩ về người đó, thực sự là rất quen mặt, chắc chắn đã gặp qua đâu đó rồi, chỉ là đột ngột như vậy, nghĩ như thế nào cũng nhớ ra được.
Lúc Hứa Thanh Du về đến công ty, vừa đúng giờ làm buổi chiều.
Trong phòng làm việc đặc biệt yên tĩnh, có một phần bởi vì Quách Châu đã trở về, phần khác có lẽ là vì mọi người cảm nhận được có việc gì đó xảy ra rồi.
Quách Châu vừa trở về, cô gái xung đột với Hứa Thanh Du liền từ chức, những người này vốn dĩ nhìn Hứa Thanh Du có chút chướng mắt, bây giờ dĩ nhiên thì ai cũng có tâm tư riêng.
Ngược lại Hứa Thanh Du không suy nghĩ nhiều, ngồi xuống vẽ ra một trang bản thảo thiết kế, sau đó đột nhiên nhớ ra người đã gặp ở trước cửa thang máy bệnh viện là ai.
Trước đây chắc chắn cô đã gặp qua người này rồi, người này là trợ lý của Tô Yên.
Trước đó một ngày Hứa Thanh Du và Tô Yên từng đụng mặt nhau, lúc đó người trợ lý này ở ngay bên cạnh Ninh Tôn, lúc đó Hứa Thanh Du chỉ lướt nhìn một cái, không ngờ lại có thể nhớ được.
Tô Yên đang cố gắng ở quay phim trong đoàn, trợ lý mang nhiều đồ như vậy đến bệnh viện, chắc chắn là đến thăm Ninh Tôn rồi.
Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn và Tô Yên có qua hệ tốt đến mức nào, Ninh Tôn nhập viện, Tô Yên để ý như vậy sao.
Suy nghĩ của cô hơi lo ra, nếu như tiếp tục như vậy thì não bộ có chút rối loạn, linh cảm gì đó toàn bộ sẽ biến mất.
Vốn dĩ hôm nay Quách Châu muốn dạy cho cô một ít về bản thảo thiết kế lúc trước, nhưng sau khi việc của Tiểu Nhã xảy ra, bên đó cũng không có tâm trạng.
Nhưng cô vẫn đặc biệt gọi Hứa Thanh Du qua, giải thích với cô một lượt, bảo cô đem những bản thảo thiết kế này về nhà xem đi, ngày mai sẽ đến để dạy Hứa Thanh Du một số điều.
Dĩ nhiên Hứa Thanh Du không có yêu cầu gì rồi, nói khi nào xem cũng được, dù gì cũng không gấp.
Quách Châu nói xong những điều này cũng không bảo cô về ngay, mà thở dài, “Những đồng nghiệp còn lại tôi sẽ tìm thời gian để từ từ nói chuyện với họ, ngay cả khi cô thoát khỏi mối quan hệ đến lòng bàn tay của tôi, mọi người đều nhìn vào thực lực, tôi nghe nói rồi, khoảng thời gian gần đây cô sống không được tốt lắm, những việc này để tôi giải quyết.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng nói, “Cũng tốt, bản thân tôi cũng không giỏi trong việc giao tiếp, bọn họ không qua lại với tôi, tôi cũng yên tĩnh được phần nào.”
Quách Châu nghe cô nói vậy liền bật cười, nhưng cũng nhận ra được rằng Quách Châu rất đồng tình với suy nghĩ này của cô.
Cô tiếp tục nói, “Những chuyện riêng tư của đồng nghiệp nói ra lúc rãnh rỗi thật sự không thu hoạch được gì cả, chỉ có nói ra được các loại ánh mắt ghen tị.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Đúng, những điều này tôi đều hiểu được, trước đó tôi làm trợ lý bên cạnh Ninh Tôn, hiểu quá rõ loại bằng mặt không bằng lòng này rồi.”
Quách Châu có lẽ là vô cùng cảm động, “Đúng rồi, quan hệ giữa người với nhau là khó giải quyết nhất.”
Cô tiếp tục, “Tốt, bản thân cô có thể nghĩ thông suốt như vậy, vậy tôi cũng không nhiều lời làm gì, cô tiếp tục công việc đi, có vấn đề gì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Hứa Thanh Du từ phòng làm việc của Quách Châu về, vừa bước vào cửa đã thấy những người kia dùng ánh mắt đề phòng nhìn cô.
Đoán chừng hiện tại đều sợ cô rồi, trước đó có người khiêu khích cô, Quách Châu vừa trở về người ấy liền từ chức, nồi này chắc chắn phải úp vào đầu cô rồi.
Hứa Thanh Du nghĩ một hồi, thật ra cũng tốt, mặc dù nói cao xử bất thắng hàn*, đứng ở nơi cao có thể thấy được nhiều phong cảnh hơn, những kẻ ở phía dưới muốn khiêu khích cô cũng không làm được gì rồi.
*ý chỉ người càng ở trên cao thì không tránh khỏi cô đơn, lạnh lẽo.
Mặc dù chuyện của Tiểu Nhã vấn đề gần như đều nằm ở bản thân cô ta, nhưng Hứa Thanh Du cũng không muốn giải thích với người khác.
Cứ coi như cô trừ khử đi cũng được, xem sau này còn có ai dám chọc vào cô.
Hứa Thanh Du cảm thấy trong một khoảng khắc nào đó bản thân bị ép phải vùng lên, không biết tại sao nghĩ như vậy lại cảm thấy hơi tự hào.
Buổi chiều lúc sắp tan ca Quách Châu lại qua đây nữa, đem hồ sơ Hứa Thanh Du làm mất làm lại một bản mới đưa cô.
Nhưng Hứa Thanh Du nhận ra được, hồ sơ mà Quách Châu chỉnh sửa lại giúp cô nhiều hơn một chút, có lẽ là để bồi thường chăng.
Người bên cạnh không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ cho là Quách Châu muốn dạy riêng cho Hứa Thanh Du, đưa cô tài liệu để học tập.
Cách đối xử với người chơi nhân dân tệ và người chơi miễn phí thật sự khác nhau.
Trong lòng những người kia cho dù không phục, nhưng biểu hiện cũng không dám thể hiện trên khuôn mặt.
Lần này Hứa Thanh Du không dám để hồ sơ lại ở văn phòng nữa, cô chỉ đợi đến lúc tan ca đem hồ sơ bỏ vào trong túi rồi mang đi.
Bước ra từ cửa lớn của công ty, Hứa Thanh Du gọi điện thoại cho Ninh Tôn, cô nói bóng nói gió hỏi Ninh Tôn có đang ở trong phòng bệnh không.
Giọng điệu Ninh Tôn bình thản, “Còn có anh tài xế nữa.”
Hứa Thanh Du hỏi tiếp, “Có cô gái nào không?”
Ninh Tôn cười một lúc, “Cô gái ấy vừa rời khỏi, em hỏi trễ rồi, gọi đến sớm một chút, anh còn có thể để cô gái ấy hàn thuyên với em vài câu.”
Hứa Thanh Du cũng không biết những lời này là thật hay giả, cho nên chỉ đành hừ một tiếng, “Nếu như bị em bắt được, anh xem em có phế anh không.”
Ninh Tôn ừ ừ hai tiếng, “Anh sẽ cố gắng không để em bắt được.”
Hai người cứ nói chuyện cho đến khi Hứa Thanh Du ngồi xe về đến nhà mới ngừng, Hứa Thanh Du mở cửa đối điện với căn phòng lạnh lẽo.
Hứa Thanh Du thật sự không thích lắm cảm giác mỗi ngày về nhà chỉ có một mình này.
Cô cũng lười nấu ăn, về đến phòng liền nằm ngay xuống giường..