Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng Hứa Thanh Du vẫn bởi vì tiệc đính hôn của mình không có người nhà tham dự, mà cảm thấy có chút tiếc nuối.

Ninh Tôn nghe thấy cô nói như vậy liền xoay người, nhẹ nhàng vỗ bả vai trấn an cô.

Loại chuyện này, hai người gần như đã từng trải qua, nhưng cảm nhận lại hoàn toàn khác nhau.

Bản thân Ninh Tôn lại không biết an ủi người khác, lúc này lại càng không biết nói gì mới ổn.

Hứa Thanh Du biết suy nghĩ của Ninh Tôn, vì vậy cô liền nở nụ cười: “Yên tâm đi, em không sao, chỉ là lúc này đột nhiên nghĩ đến vấn đề đó thôi.”
Cô quay đầu nhìn Ninh Tôn một lát, lại nói: “Chỉ là anh nói xem, Trang Lệ Nhã có phải một ngày nào đó sẽ nằm mơ thấy ông cụ.

Em rất tò mò, trong giấc mơ của bà ta sẽ như thế nào?”
Ninh Tôn vừa nghe cô nói như vậy còn thật sự nhíu mày suy tư: “Bà ta hẳn là sẽ mắng chửi ông cụ một trận đi, nói cho cùng thì thứ bà ta muốn cuối cùng lại không có được, ông già không còn nữa, bà ta cũng không có cách nào tính sổ, chỉ có thể ở trong mơ mà xả giận thôi.”
Có thể là giọng điệu Ninh Tôn nói chuyện quá mức trêu chọc, Hứa Thanh Du liền bật cười khì khì: “Anh nói như vậy đúng là vô cùng có đạo lý.

Bà ta giống như thật sự có thể làm ra loại chuyện này.”
Ninh Tôn giơ tay ôm lấy thắt lưng của Hứa Thanh Du, anh thật sự có chút mệt mỏi, thân người tiến lại gần Hứa Thanh Du, liền nhắm mắt lại: “Có một số người không có lương tâm, không thể trông cậy bọn họ tìm ra lương tâm được, trong thế giới của bọn họ, chỉ có thể cảm thấy tất cả mọi người đều có lỗi với mình.”
Hứa Thanh Du vâng một tiếng: “Chắc là như vậy.”
Hai người không nói thêm gì nữa, qua một lúc Ninh Tôn liền ngủ mất.

Hứa Thanh Du thật sự không ngủ được, cô chờ đợi một lát, liền cẩn thận thoát ra khỏi lồng ngực của Ninh Tôn.


Hứa Thanh Du ra bên ngoài ngồi, lấy điện thoại ra, trước tiên là lên mạng xem vài tin tức lung tung, sau đấy cô nghĩ đến cái gì đó, liền đi tìm kiếm Nam Nhạc.

Tin tức trên mạng của Nam Nhạc vẫn là những tin tức trước đây, không có chuyện mới gì bị tuôn ra.

Sau đó Hứa Thanh Du lại đi tìm lại tài khoản của Nam Nhạc, tài khoản của cô ta đã không cho phép bình luận, chắc là bị chửi đến không chịu nổi rồi.

Không nhìn thấy tin tức nào không thích hợp, Hứa Thanh Du cũng cảm thấy yên tâm.

Có lẽ ngày hôm đó Nam Nhạc đi tìm Ninh Tôn, đúng như những gì Ninh Tôn nói, muốn đi tìm kiếm sự thương hại, sau đó nhờ Ninh Tôn giúp cô ta nói vài câu, cứu vớt lại một chút danh tiếng của cô ta.

Hứa Thanh Du cào cào tóc, cảm thấy bản thân mình quá mâu thuẫn, một mặt nói với bản thân không cần nghĩ nhiều, một mặt lại thật sự không nhịn được muốn kiểm tra tin tức của đối phương.

Chính cô cũng cảm thấy mình quá tâm thần phân liệt.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, ôm lấy chân mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra con người ấy à, đạt được cái gì liền sẽ chờ mong một thứ gì khác nữa.

Ví dụ như trước đây cô một lòng chỉ nghĩ đến kiếm tiền, bây giờ ở cùng Ninh Tôn có thể đủ cho cuộc sống bản thân mình, hoặc là nói dư ra rất nhiều.

Đó là cô đã bắt đầu có lòng tham, muốn có thêm một vài thứ gì khác.


Quả nhiên lòng người không đáy.

Hứa Thanh Du ngồi một lúc như vậy, cuối cùng ra cửa đi đến chỗ mẹ Ninh.

Mẹ Ninh cũng chưa đi ngủ, ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Hứa Thanh Du gõ cửa bà liền đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Hứa Thanh Du đến đây, mẹ Ninh cũng không bất ngờ: “A Tôn ngủ rồi à?”
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Sao bác không ngủ một lúc?”
Mẹ Ninh nở nụ cười tự giễu, đóng cửa lại mới nói: “Không ngủ được, trong lòng có chút khó chịu.”
Bà vì cái gì mà khó chịu, trong lòng hai người đều rõ ràng.

Hứa Thanh Du đi vào, ngồi trên ghế sopha: “Qua mấy ngày nữa là tốt thôi, biết loại chuyện này trong lòng khẳng định sẽ không thoải mái.

Tuy cháu không thích người đàn ông đó, nhưng cháu biết loại chuyện này, cháu cũng cảm thấy không cam tâm, nhưng chúng ta nên suy nghĩ đến hướng tốt hơn.

Loại đàn ông này ấy à, may mắn không tiếp tục dây dưa với bác, lỡ như một ngày nào đó bác mềm lòng đồng ý, vậy thì thật sự là một chân bước vào hố lửa.”
Mẹ Ninh đi đến ngồi ở bên cạnh cô: “Đạo lý này bác đều hiểu, thật ra cháu nói tình cảm của bác đối với ông ấy rất sâu đậm, dường như cũng không phải, chỉ là ông ấy đột nhiên đến như thế này, quả thật là rất ảnh hưởng đến tâm trạng của bác, cảm thấy buồn cười cũng cảm thấy thật đáng buồn.”
Hứa Thanh Du dựa vào ghế sopha: “Có thể tình cảm của đàn ông đến đi sẽ tương đối nhanh, chỉ là người đàn ông này có phải nói với bác ông ấy tìm người phụ nữ mới là chỉ cũng người ta kết bạn sống qua ngày, hay là hai người đã làm một vài thủ tục pháp lý.”
Cái này lại chưa nói kỹ lưỡng, mẹ Ninh lắc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra, đưa tin nhắn cho Hứa Thanh Du xem.


Hứa Thanh Du xem vô cùng nghiêm túc, tin nhắn của người đàn ông đó rất dài, mặt trước nói là cảm ơn mẹ Ninh làm bạn với mình trước đây, mặt sau lại nói tìm thấy một người phụ nữ vô cùng tốt đối với ông ta, ông ta muốn sống yên ổn các thứ.

Hứa Thanh Du đọc tin nhắn như vậy, cũng không biết có phải bản thân mình nhạy cảm hay không, cứ luôn cảm thấy ông ta đang cố khoe khoang.

Ông ta là muốn nói cho mẹ Ninh biết, mẹ Ninh không đồng ý quay lại với ông ta, ông ta cũng có năng lực tìm một người khác.

Hứa Thanh Du cười giễu một tiếng, đặt điện thoại xuống: “Loại đàn ông này ấy à, cảm thấy ông ta đều không sống cùng ai quá lâu.

Chờ đợi thêm thời gian nữa rồi xem, không chừng không bao lâu nữa ông ta lại quay trở lại tìm bác.”
Vừa nói như vậy, mẹ Ninh liền lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Đừng, sau này không gặp mặt nữa mới là tốt nhất.”
Bà cảm thấy cuộc sống hiện tại không tồi, không muốn lại có thêm rắc rối.

Hứa Thanh Du ở trong phòng nói chuyện với mẹ Ninh rất lâu, nói về cuộc sống, nói về công việc, cũng nói về tình cảm của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.

Nói lung tung một đống chuyện, trạng thái của mẹ Ninh chầm chậm có chút tốt lên.

Mãi cho đến khi hai người có hơi đói bụng, Hứa Thanh Du nhìn thời gian một lúc, cảm thấy không sai biệt lắm, liền về phòng trước đi gọi Ninh Tôn.

Ninh Tôn hoàn toàn cũng không biết Hứa Thanh Du ra ngoài, xoay người, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Du còn nói: “Sao em lại tỉnh sớm như vậy?”
Hứa Thanh Du không giải thích: “Hơi đói bụng, muốn ra ngoài ăn cơm, anh muốn ra ngoài không? Hay là em cùng với bác ra ngoài mang về cho anh một phần nhé?”
Thật ra Ninh Tôn vẫn còn mệt mỏi, nhưng nghĩ một lát cũng liền rời giường: “Cùng nhau ra ngoài đi, hai người các em ra ngoài anh không yên tâm lắm.”
Hứa Thanh Du bật cười: “Có cái gì mà không yên tâm chứ, hai người lớn cũng không thể đi đâu mất được.”
Ninh Tôn lấy quần áo từ vali ra thay: “Em xinh đẹp như thế này, lỡ như bị người ta bắt mất thì làm sao bây giờ, anh nên ở bên cạnh trông giữ mới được.”
Nói cứ như thật, Hứa Thanh Du nhẹ giọng hừ một tiếng.


Hai người đều thay quần áo, ra ngoài tập hợp cùng với mẹ Ninh, cùng nhau đi xuống tầng.

Mới đi ra ngoài khách sạn, Ninh Tôn đã nhận được điện thoại của Cố Tư.

Trước khi anh quay về cũng đã nhắc đến với Cố Tư, thời gian cụ thể chưa nói, chỉ nói sẽ mang Hứa Thanh Du quay về làm một tiệc đính hôn nho nhỏ.

Cố Tư cũng là lấy được tin tức từ Chương Tự Chi, mới vội vàng gọi điện cho anh.

Ninh Tôn nghe điện thoại, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ừ, trở về rồi, hôm nay mới về, vẫn đang ở chỗ khách sạn.”
Cố Tư vô cùng vui mừng: “Lão Chương mới gọi điện thoại bảo tối nay cùng nhau ăn cơm.

Em còn nghĩ gần đây anh mỗi ngày ở bên vợ mình, sao còn có tâm trạng hẹn bọn em ăn cơm.

Anh ấy còn thừa dịp không nói rõ ràng với bọn em, nhưng em liền đoán ra được hẳn là anh đã quay về rồi.”
Cái thói quen này của Chương Tự Chi, nhưng lần Cố Tư cũng đều có thể đoán ra được từ lời nói của cậu ta.

Ninh Tôn có hơi bất đắc dĩ bảo: “Cậu ta rõ ràng ai cũng không dọa được, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa hết hi vọng.”
Đúng vậy, nhưng người như vậy cũng rất đáng yêu.

Cố Tư còn vô cùng thích đùa giỡn Chương Tự Chi, nhất là mỗi lần nhìn thấy cậu ta giậm chân, Cố Tư liền càng vui vẻ.

Mặc dù Chương Tự Chi đã kết hôn, đã có con rồi, thật ra tính tình cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn là dáng vẻ gần giống như trước đây.

Chương Tự Chi nên như thế này, không lo lắng điều gì, cà lơ cà phất, không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh mất sự tích cực đối với cuộc sống của anh..


Nhấn Mở Bình Luận